Editor: Linh Phan
“Cậu nói cái gì? Biến dị thú vây thành?!” Biên Trường Hi đứng lên, ánh đèn sáng chói từ trần nhà chiếu xuống trước mặt cô trở nên mơ hồ, cô cảm thấy vô cùng choáng váng, quả thật không thể tin tưởng những điều mình vừa nghe thấy.
“Đúng vậy chị dâu!” Người đàn ông vừa vọt vào văn phòng hoảng hốt hô: “Có vô số biến dị thú và tang thi, bây giờ đã vây quanh thành, chúng ta đã không thể ngăn cản, nhưng anh Chư đi thảo luận với các căn cứ xung quanh còn chưa trở lại, chúng ta phải làm sao đây?”
“Vì sao không thông báo cho tôi sớm một chút!” Biên Trường Hi cầm bộ đàm màu đen đặt trên bàn lên nhìn, không có dù chỉ một chút tín hiệu, cô đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất, dùng sức kéo mạnh bức màn, nhất thời hình ảnh cả thành cảnh giới lọt vào đáy mắt.
Trong bóng đêm, cô nhìn thấy căn cứ vô cùng hỗn loạn, ở đầu tường phía xa chiến hoả hừng hực, dị năng đẹp mắt và ánh lửa của vũ khí nóng hiện lên lại biến mất, giống như muốn đốt cháy cả thiên địa, nhưng mà biến dị thú ngã xuống một đám, phía sau lại nhảy lên càng nhiều, dường như vô cùng vô tận.
Cơ thể cường tráng kì dị, móng vuốt sắc bén và mồm to như bồn máu, thậm chí những quái vật kia cũng có thể phóng ra dị năng mạnh mẽ, điên cuồng đánh về phía nhân loại.
Mặc dù hiệu quả cách âm của văn phòng vô cùng tốt, nhưng dường như Biên Trường Hi lại có thể nghe thấy tiếng gào thét kinh thiên động địa kia, cùng với tiếng kêu thảm thiết khi mọi người ngã khỏi tường thành.
Sắc mặt cô xanh mét.
Sống bảy năm tại mạt thế, cô đã kiến thức qua nhiều cuộc chiến lớn nhỏ chống thi triều và thú triều công thành, gần như liếc mắt nhìn là có thể kết luận, lần thú triều này là do có người dẫn dắt.
Trạng thái của những biến dị thú kia vô cùng quỷ dị!
Huống hồ cửa thành của căn cứ cao tới thước, ngoài thành không được chiếu sáng, lại có hỏa lực áp chế, trời biết làm sao biến dị thú có thể nhảy lên được.
Trái tim Biên Trường Hi như rơi vào hầm băng, cô kiềm chế giọng nói khàn khàn đến phát run, nhanh chóng nói: “Ngoài căn cứ có hai máy quay theo dõi, ba lớp người canh gác, chúng ta còn phóng ra ba máy trinh sát, như vậy còn có thể để biến dị thú vô thanh vô tức đánh tới cửa nhà, nhất định có nội tặc! Có người muốn hủy căn cứ Vân Hoa của chúng ta! Từ Hồng, cậu nhanh chóng đi tìm Vân Hoa, nói hắn nhanh...”
Cô nói xong xoay người, lại nhìn thấy gương mặt Từ Hồng một phút trước còn hoang mang lo sợ lại nhanh chóng trở nên cực kỳ hung ác, cô ngẩn ra, một mũi tên lửa đâm xuyên qua ngực cô, đâm thẳng ra phía sau đánh nát cửa sổ sát đất rồi biến mất ở phía xa.
Cả người Biên Trường Hi chấn động, cúi người, dường như còn chưa ý thức được đang có chuyện gì xảy ra, kinh ngạc ôm ngực trống rỗng, nhìn mặt đất tối đen, lại thật thong thả chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Từ Hồng.
Trong mắt tất cả là không thể tin.
Vài sợi tóc bay đến trước mắt cô, bị mồ hôi làm ẩm ướt, trong mơ hồ, vì người cuồng công việc, từ xưa đến nay không biết dịu dàng là gì này tăng thêm mấy phần nhu nhược.
Từ Hồng cảm thấy có chút không đành lòng, công kích trên tay ngừng một chút, hắn quay sang lạnh lùng nói: “Chị dâu, chị đừng trách tôi, muốn trách thì trách chị đang ngăn cản con đường của anh Chư, chỉ khi chị chết, anh Chư mới có thể danh chính ngôn thuận nhượng đất cưới Thái Giang Mĩ. Trước không nói tang thi và biến dị động thực vật càng ngày càng mạnh, chỉ nói đến căn cứ Hương Giang bởi vì nước biển dâng lên, muốn di chuyển vào đất liền, chúng ta lại nằm ngay trên con đường bọn họ nhất định phải đi qua, bọn họ sẽ buông tha việc cướp đoạt chúng ta sao? Người ta là một trong ba đại căn cứ, chúng ta không liều mạng nổi, lùi về phía sau chính là căn cứ Đằng Dương, chỉ có thể bị chiếm đoạt, cho nên chúng ta chỉ có thể liên hợp với căn cứ Phi Thiên.”
“Thế lực của căn cứ Phi Thiên không tệ, thiên kim Thái Giang Mĩ của thủ lĩnh bọn họ lại là cường giả song hệ băng và tinh thần cấp tám trung kỳ, sức chiến đấu cường đại, lại toàn tâm toàn ý ái mộ anh Chư... Anh Chư cũng là vì đại cục, nếu chị là anh ấy, vậy chị cũng sẽ lựa chọn như thế.”
Biên Trường Hi mở to hai mắt: “Các người... Chư Vân Hoa, thiết kế tốt?” Cô không thể tin được, chồng và người anh em mà cô tin tưởng vậy mà lại hợp mưu hại cô.
Đúng vậy nha, trước có Hương Giang lai giả bất thiện, sau có Đằng Dương chiếm cứ thủ đô, xung quanh còn có biến dị động thực vật bởi khí hậu kịch biến mà càng ngày càng khó đối phó, loại căn cứ hạng hai như bọn họ, không gian sinh tồn vốn đã nhỏ, lúc này càng giống như kẽ hở cầu sinh. Hơn phân nửa thượng tầng của căn cứ đã cho rằng muốn căn cứ không bị vứt bỏ, phải tăng mạnh phòng ngự bên trong, phía ngoài liên hợp với những căn cứ phụ cận, chỉ vậy mới có thể vượt qua nguy cơ lần này.
Nhưng kết minh đâu phải chuyện dễ dàng? Vài ngày nay các căn cứ tranh luận không ngừng nhưng vẫn luôn không đề xuất được kế hoạch có thể thực hiện, hỗn loạn thành một đoàn. Căn cứ Phi Thiên thế lực yếu kém quả thật có thử nêu lên ý kiến về đám hỏi, dẫn tới thủ lĩnh các căn cứ xoa tay, nhưng Chư Vân Hoa đã có vợ là cô, dù hai người hoàn toàn không có sự hài hoà ân ái như mặt ngoài, nhưng trên danh phận, Thái Giang Mĩ đường đường là một cường giả cấp tám lại còn có thể làm vợ bé hay sao?
Biên Trường Hi cho rằng việc này không liên quan tới mình.
Ai ngờ được, Chư Vân Hoa vậy mà lại nổi lên sát tâm với cô!
Trong lòng Biên Trường Hi tràn đầy bi thương, tiếp đó lại sinh ra hận ý thật sâu: “Vì giết tôi, các người không tiếc dẫn tới thú triều, quả nhiên là bút tích thật lớn.”
Từ Hồng cười đắc ý: “Chị dâu yên tâm, vật tư quan trọng trong căn cứ đã được chuyển đi, dị năng giả cấp năm trở lên cũng đã được chỉ thị rời khỏi, lúc này thủ thành chỉ có những người tử trung với chị và những người không phục tùng anh Chư, hơn nữa nửa giờ sau, anh Chư sẽ “thu được” tin tức mà gấp gáp trở về “Cứu viện”, căn cứ sẽ không chịu tổn thất quá lớn.”
Biên Trường Hi vội sờ cổ tay trái trống không, đúng rồi, sáng nay vòng ngọc nông trường của cô đã bị Chư Vân Hoa mượn đi, mĩ danh nói là lúc bất đắc dĩ sẽ dùng làm lợi thế khi đàm phán, nhưng lợi dụng không gian của nông trường di chuyển vật tư của căn cứ mới là thật đi?
Lại nghĩ đến Chư Vân Hoa mượn thú triều thi triều, chẳng những giết được cô, còn có thể diệt trừ dị kỷ, lại dồn năm mươi vạn người trong căn cứ lâm vào tuyệt cảnh, ở mặt ngoài tất nhiên là tổn thất nghiêm trọng, đến lúc đó,trong mắt căn cứ Hương Giang sẽ mất đi bị giá trị cướp bóc.
Một chiêu kỳ địch dĩ nhược thật hay! Một chiêu kim thiền thoát xác thật hay!
Kế hay, thật độc ác! Trong lòng cô kinh nộ đan xen, vợ chồng bảy năm, cùng hội cùng thuyền tiến tới, cho dù không có bao nhiêu tình cảm vậy cũng là đồng bọn thân mật nhất, nhưng khuôn mặt thật của người đàn ông dịu dàng tuấn tú kia lại độc ác tới nhường nào!
Giấu được thật sâu!
Biên Trường Hi thê lương nở nụ cười.
Ánh mắt Từ Hồng lóe lên, đến gần một bước thấp giọng nói: “Chị dâu, chị đừng hận anh Chư. Lời nói không cung kính thì dị năng của chị quá vô dụng, bây giờ trình độ chữa bệnh đã được nâng cao, trồng trọt cũng đã tương đối có quy mô, hệ Mộc cấp thấp căn bản đã trở thành đồ bỏ đi, huống hồ chị còn chỉ là cấp sáu cao cấp, hoàn toàn không thể trợ giúp anh Chư. Hơn nữa chị quá mạnh mẽ, quá có chủ kiến, chỉ dùng điều này mà nói, mọi người đều nói ở lại ngăn địch, chị lại nói cái gì mà cả thiên thời địa lợi nhân hoà đều không chiếm ưu thế, muốn lui về phía Bắc, nếu thật sự không được có thể cầu xin sự giúp đỡ của căn cứ Đằng Dương...”
Hắn bỗng nhiên ác độc nhìn thẳng Biên Trường Hi: “Ai chẳng biết thủ lĩnh của căn cứ Đằng Dương - Cố Tự là người cũ của chị, chị đây là muốn quang minh chính đại đội nón xanh cho anh Chư sao, chị có biết lúc đó anh Chư lúng túng đến mức nào?”
Biên Trường Hi ngừng cười, lạnh lùng nói: “Tôi và Cố Tự thanh thanh bạch bạch!”
“Phải không? Ai biết được?”
Biên Trường Hi oán hận trừng mắt nhìn hắn, chậm rãi cười lạnh: “Các ngươi sẽ gặp báo ứng! Chờ đi, các ngươi rất nhanh sẽ phải hối hận!” Cô run rẩy lùi về phía sau, lưng đụng đến cửa sổ đã bị hoả tiễn đánh nát thành hình mạng nhện, cả khung cửa sát đất ầm ầm vỡ vụn, cô ngửa đầu ngã xuống, “ầm” một tiếng rơi xuống khiến cát bụi bay lên mù mịt.
Mọi người đang chạy trốn hỗn loạn xung quanh hoảng sợ kêu to, Từ Hồng nhíu mày, vừa rồi hắn vội vàng vươn tay thế nhưng lại không bắt được cô, bây giờ đã khiến mọi người chú ý, phải làm sao đây?
Thôi, khiến cô chết trước mặt mọi người không phải càng tốt sao? Hắn suy nghĩ một chút, trong nháy mắt đổi thành vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ và lo lắng nhảy xuống theo, độ cao sáu tầng đối với dị năng giả hệ hoả cấp tám là không hề gì, hắn thoải mái nhảy xuống đất, vội vàng ôm lấy Biên Trường Hi: “Chị dâu chị làm sao vậy? Dù chị sốt ruột cũng không thể trực tiếp nhảy xuống, nếu ngã bị thương thì phải làm sao đây?”
Vừa gọi hắn vừa nói to với người xung quanh: “Nhanh! Nhanh gọi đội chữa bệnh tới!”
Lời còn chưa dứt, hắn bỗng cảm thấy có một loại nguy cơ mãnh liệt đang tiến đến, dựa vào bản năng điều động dị năng tạo thành tấm chắn bao quanh toàn thân, chỉ thấy một ngọn lửa diêm dúa chui ra từ dưới làn da của hắn, khiến trong nháy mắt cả người hắn sáng rực lên, nhưng gần như đồng thời, dây leo màu xanh lục chui lên từ trong lòng đất, từ trên người Biên Trường Hi, mũi nhọn sắc bén như đinh đâm về phía hắn dưới các góc độ xảo quyệt cay nghiệt, đầu tiên là bụng của hắn, sau đó bàn chân và với thân dưới lập tức bị chọc thủng, có hai cái đinh gỗ xen lẫn trong dây leo, cực kỳ âm lãnh đâm vào hai mắt của hắn!
Từ Hồng kêu thảm một tiếng, giận dữ phóng ra ngọn lửa bảo vệ hai, ba mét quanh thân thể mình, nháy mắt đã thiêu trụi dây leo và đinh gỗ, mà Biên Trường Hi đang giả chết trong ngực hắn lại bật dậy, hai tay sờ hai bên đùi, hai thanh súng lục nhỏ bé chĩa thẳng về phía hai mắt của Từ Hồng, không chút do dự bóp cò.
Ầm...
“A..... “
Từ Hồng đẩy mạnh Biên Trường Hi ra ngoài, giống như phát điên lăn lộn dưới đất.
Biên Trường Hi bị ném đến nơi xa, cả người bị lửa thiêu đốt khiến cô trông như một quả cầu lửa, thân thể cô giật giật, nhưng khoé môi lại cong lên nở nụ cười.
Từ Hồng chết chắc rồi.
Trên lý thuyết, dị năng giả cấp tám ngoại trừ tên lửa đạn đạo và vũ khí hạt nhân thì đã không còn e ngại bất kỳ loại vũ khí nóng nào, nhưng súng lục trên người cô, viên đạn đã dung hợp với chất lỏng khi tinh luyện xương cốt của biến dị thú cấp sáu, đường kính lớn, lực xuyên thấu rất mạnh, lại đánh vào ánh mắt là nơi yếu ớt nhất, viên đạn tiến vào khoang sọ, xoay tròn tạo thành vòng xoáy có thể đánh nát bộ não.
Không còn não cũng giống như không còn trái tim, cho dù dị năng giả cường hãn hơn nữa cũng không thoát khỏi chữ chết, trừ phi có hệ Mộc cấp chín đúng lúc ra tay cứu giúp.
Trên đời này có được bao nhiêu người cấp chín? Ít nhất trong căn cứ Vân Hoa không có dù chỉ một nửa.
Từ Hồng bỏ thuốc ức chế dị năng vào thức ăn của cô, khi cô bị hoả nhận đánh trúng muốn tự chữa trị cho bản thân đã phát hiện, cho nên hắn buông lỏng phòng bị đối với cô, nhưng hắn đã quên, cô hệ Mộc, hướng tu luyện chính lại là chữa trị, sao có thể không có biện pháp đối với thuốc độc?
Chỉ cần có một kẽ hở, cô sẽ giống như phụ cốt chi đinh, không chết không ngừng.
Đáng tiếc...
Cô chợt nhớ tới năm ấy cô cự tuyệt Cố Tự, trước lúc rời đi,ánh mắt hắn lạnh lẽo như sương đêm: “Chư Vân Hoa không phải thứ tốt, cô đừng hối hận!”
Lời nói không phong độ như vậy, cô cho rằng chỉ là nói dỗi, ai ngờ được một câu thành sấm.
Biết được kết cục của cô, có phải hắn sẽ cười lạnh nói một câu xứng đáng?
Biên Trường Hi thảm đạm cười.
Đồng tử cô tan rã, ngây ngốc nhìn bầu trời u ám trên đỉnh đầu, không có một tia sáng, không có một chút ấm áp, phía xa nhân loại kêu thảm thét chói tai và thú gào thét nối liền không dứt, trong không khí tràn đầy các loại mùi khó ngửi.
Đây không phải là thế giới cô muốn, vậy thì, chi bằng trở về.
vô thanh vô tức: đại khái là không để ai phát hiện nha
lai giả bất thiện: nằm trong câu “lai giả bất thiện, thiện giả bất lai” nghĩa là người vô cớ tới không phải người tốt, người tốt sẽ không vô cớ tới
kẽ hở cầu sinh: tìm đường sống từ trong kẽ hở
dị kỷ: người có lòng riêng
kỳ địch dĩ nhược: bày ra sự yếu kém của mình trước mặt địch
kim thiền thoát xác: ve sầu lột xác
kinh nộ: kinh ngạc phẫn nộ
hoả nhận: lưỡi dao lửa, sau này có thêm phong nhận, thuỷ nhận gì gì đó mình đều sẽ để nguyên nha
phụ cốt chi đinh: đại khái là cái gai ghim vào xương cốt
một câu thành sấm: kiểu như tiên tri ý ^^
Cầu thanks ~ cầu comt a~