Sau giờ giải lao cũng là lúc ban giám khảo gọi tên từng diễn viên, lần lượt chiếu lại đoạn phim quay cảnh thi của họ lúc nãy, bắt đầu nhận xét.
"Tử Thiên Diệu diễn rất tốt, có phong thái của đại tướng quân, bản thân tôi thấy bài diễn này khá hoàn hảo"
Đạo diễn Trần hết mực khen ngợi. Tuy nhiên không phải ai cũng nghĩ giống ông ta.
"Tôi lại thấy phần thi của cô ấy mang tính chất múa nhiều hơn diễn , ở đây đề yêu cầu diễn tả một đại tướng quân oai hùng, cần phải thêm sự mạnh mẽ ! Tuy nhiên không thể không thừa nhận bài diễn của em rất thành công!"
Diễn viên Bạch Phùng không hổ là càng già càng cay, các thành viên khác trong ban giám khảo cũng đều đồng tình, khiến cho đạo diễn Trần có chút khó coi.
Lời khen nhiều, ảnh hậu hiển nhiên nắm chắc một vé vào vòng trong rồi.
Kế tiếp là minh tinh Hậu Nguyệt !
Không cần nói cũng biết cô ấy bị chê tơi tả như thế nào. Ban giám khảo cũng không quá nặng lời, tránh cho cô ấy xấu hổ, đằng nào người ta cũng là minh tinh, nghe nói năm trước còn mang danh hiệu độc dược phòng vé.
Kiều Kỳ cũng nhận được nhiều lời khen, diễn viên vô danh tên Hạ Tinh cũng vậy, còn lại đều là những lời nhận xét chung chung, có ý nói các cô ấy diễn xuất hơi thường, không có đột phá .
Cuối cùng là Lăng Ảnh .
" Diễn xuất của cô hơi cường điệu, trông giống như là đang đánh nhau ! Lúc diễn thì nên có chút nghệ thuật vào!"
Đạo diễn Trần lại nhận xét, Lăng Ảnh để ý từ đầu tới cuối ông ấy chỉ khen mỗi mình ảnh hậu, còn lại đều là chê khen, liền có chút bất mãn, cô diễn cảnh đánh nhau, không giống đánh nhau thì giống cái gì? Giống đang múa sao?
" Cá nhân tôi lại thấy cô ấy diễn rất đạt, các chiêu đánh quyết liệt, thực tế, mỗi chiêu đều dồn đối thủ vào đường chết. Ở cô ấy tôi thấy được sát khí cùng sự dũng mãnh thiện chiến của một đại tướng quân"
Lại là Bạch Phùng, lời nói của một diễn viên gạo cội so với một đạo diễn, kẻ tám lạng người nửa cân. Đạo diễn Trần thầm mắng cái ông già chết tiệt cứ luôn phản bác ý của ông ta.
"Tôi thấy cô ấy thật sự là một diễn viên tiềm năng đấy!"
" Đúng vậy, nhưng cần phải tiết chế lại một chút!"
Những người còn lại trong ban giám khảo cũng nhận xét tốt, Lăng Ảnh khẽ thở phào một cái. Xem ra có hi vọng vào vòng trong rồi.
Lúc này ban giám khảo đã bắt đầu hội ý, rất nhanh liền có kết quả. Ngay khi MC vừa định đọc tên những người được vào vòng trong thì cửa lớn đột nhiên bị người mở ra, một đoàn người không nhanh không chậm tiến vào.
"Trời ạ, là ảnh đế !"
" Còn có nam thần điện ảnh Ngụy Vũ nữa!"
Dàn nữ diễn viên kích động kêu nhỏ, ngay cả Kiều Kỳ ngồi kế bên Lăng Ảnh cũng hiện rõ vẻ mặt phấn khích.
"Lăng Ảnh, là ảnh đế đó ! Không ngờ anh ấy lại xuất hiện ở đây! Bình thường không dễ gặp được đâu !"
Lăng Ảnh nhìn theo hướng chỉ tay của Kiều Kỳ, liền thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng đưa lưng về phía cô, một phần sườn mặt nghiêng nghiêng cũng đủ thu hút ánh nhìn của mọi người, người đang đứng kế ảnh đế cũng rất khá, ăn mặc cũng rất bảnh bao, có lẽ cũng là diễn viên.
Lăng Ảnh nhìn sơ một cái rồi thôi, kiếp trước ở trong giới nghệ sĩ cũng khá lâu, đối với mấy nam ca sĩ diễn viên có thể loại nào mà cô chưa từng thấy qua, đối với nam sắc đã không còn hứng thú mà nhìn ngắm nữa..
Trong trí nhớ của Lăng Ảnh cũng đã sớm quên mất ảnh đế trông như thế nào rồi, chỉ có một nhà Lăng Thiên, Diêu Thần Địch, mẹ cô là nhớ mãi không quên mà thôi.
"Được nhìn thấy Ngụy Đoạn Nghiêu ngoài đời thật, hôm nay tôi có rớt cũng mãn nguyện!"
Một nữ minh tinh ôm mặt mơ mộng, Lăng Ảnh âm thầm bĩu môi, chỉ vì một người đàn ông mà ồn ào cả lên, tâm hồn thiếu nữ của mấy người này cũng thật là mãnh liệt.
Mà phía bên ảnh đế bây giờ cũng đang náo nhiệt không kém.
" Ngụy thiếu, đã lâu không gặp ! Sao hôm nay ngài lại tới đây?
Đạo diễn Trần có vẻ khúm núm, ông ta cúi người không dám nhìn ảnh đế, hai vai có vẻ run run.
Khí thế của người này thật sự quá mạnh, còn trẻ thế mà đã khiến người ta phải sợ hãi rồi.
" Ông chủ tới đây để xem tuyển nữ chính, đề phòng có người công tư không rõ! Đây là bản kết quả của ông chủ, công bố đi !"
Ảnh đế nhìn chằm chằm đạo diễn Trần, không nói lời nào, trợ lý thấy vậy liền lên tiếng, khiến cho đạo diễn Trần suýt nữa muốn ngã, nhưng ông ta nhanh chóng trấn tĩnh lại, cười nịnh nọt.
"Thật là vinh hạnh quá ! "
"..."
Đạo diễn Trần hoàn toàn bị ngó lơ.
Mấy người trong ban giám khảo ai nấy đều đồng loạt đổ mồ hôi lạnh, quả nhiên chỉ có vị thiếu gia này mới có khả năng không cho đạo diễn Trần mặt mũi, cũng không ai ý kiến gì về chuyện kết quả.
Có vết xe đổ của đạo diễn Trần, những người sau liền tự động cung kính chào hỏi ảnh đế, chỉ thiếu quỳ xuống hô vạn tuế nữa thôi !
Khác với ảnh đế, diễn viên Ngụy Vũ lại rất thân thiện, anh mỉm cười bắt tay chào hỏi mọi người, giọng nói trầm thấp dễ nghe.
Ngụy Vũ nổi tiếng cách đây vài năm, luôn mang hình tượng thư sinh nho nhã, hòa ái dễ gần. Hơn nữa còn là em họ của ảnh đế, cho nên rất được chú ý, là nam thần trong mộng của vô số thiếu nữ yêu thích sự ôn nhu.
Lăng Ảnh lúc này mới ngớ ra, khuôn mặt của nam diễn viên tên Ngụy Vũ sao trông lại quen như vậy?
Lật lại trí nhớ trog đầu, một lúc sau cô liền trợn mắt, trong đầu hiện lên ba chữ:
"ngụy quân tử !"
Thằng khốn này kiếp trước từng đòi mua dâm cô, ra giá cực cao, vẻ mặt tự mãn.
Lăng Ảnh còn nhớ lúc đó cô suýt nữa thì lấy chai rượu đập bể đầu anh ta rồi.
Ngụy Vũ ở trong mắt công chúng chính là một người đàn ông dịu dàng, ôn nhu, không ai thấy anh ta tức giận bao giờ, thế nhưng con người bên trong anh ta chính là thối nát không chịu nổi.
Scandal chấn động showbiz của Ngụy Vũ chính là vụ việc giết ảnh đế nhưng không thành, sau đó là hàng loạt chuyện đời tư bị khui ra : mua dâm người mẫu, ca sĩ, diễn viên, thác loạn tập thể,..., công danh sự nghiệp, cả cuộc đời của anh ta cũng theo đó mà tiêu tan.
Lăng Ảnh nghĩ lại mà thấy sợ, hình như trong danh sách mua dâm của Ngụy Vũ bị lộ ra có cả Tử Thiên Diệu, nhưng đó là chuyện của mấy năm sau, bây giờ hình tượng của anh ta vẫn còn tốt đẹp lắm.
"Các bạn, khách mời đặc biệt hôm nay của chúng ta chính là nam thần điện ảnh-Ngụy Vũ..."
Giọng nói của MC cùng tiếng vỗ tay vang lên cắt đứt suy nghĩ của Lăng Ảnh.
" không những thế, chúng ta còn tiếp đón thêm một khách mời bất ngờ cực kì đặc biệt, đó chính là ảnh đế đại nhân, ông chủ của MBB film, cũng là nam chính của bộ phim mà các bạn đang casting!"
Bên dưới sân khấu lại vang lên tiếng vỗ tay, vô cùng nồng nhiệt, Kiều Kỳ hiển nhiên cũng nằm trong số người này, vẻ mặt của cô ấy chính là hận không thể nhào tới ôm ảnh đế. Lăng Ảnh lại nhìn tới ảnh đế, chỉ thấy được một phần lưng, nhưng nhìn sơ cũng thấy là anh ấy không mấy thích thú với sự giới thiệu khoa trương của MC rồi.
"Bắt đầu đi! "
Trợ lý của ảnh đế lên tiếng, tất cả đều trở nên yên lặng lại! Mọi người cố nén hồi hộp, chờ đợi MC công bố kết quả.
"Sau đây là danh sách năm người được vào vòng trong..."
MC cố ý ngắt quãng, khiến cho tim mọi người như muốn rụng xuống, loại phân nửa, một chọi một.
"Theo thứ tự, người đầu tiên là ảnh hậu Tử Thiên Diệu!"
Quả nhiên...điều này hoàn toàn nằm trong dự đoán của mọi người.
"Người tiếp theo là Kiều Kỳ !"
Lăng Ảnh không ngạc nhiên, đồng thời trở nên cực kì hồi hộp! Cô ấy được chọn, nghĩa là cô cũng phải được chọn, bằng không mình liền gặp rắc rối lớn.
"Hạ Tinh !"
" Triệu Tâm Hoàng! "
"Người cuối cùng là..."
Nói tới đây, theo thứ tự còn lại ba người, trong đó có Lăng Ảnh. Tim của ba người đã muốn treo lên tới cổ họng rồi. Hai người còn lại đều là nữ minh tinh có tiếng, khiến cho thần kinh Lăng Ảnh căng ra.
"Lăng Ảnh !"
Nghe gọi tên, rốt cuộc trái tim Lăng Ảnh cũng trở về vị trí , cô âm thầm thở ra một hơi. Thật kích thích quá, đã lâu Lăng Ảnh không có cái cảm giác này rồi, kiếp trước lúc bình chọn nhóm nhạc xuất sắc nhất, cô cũng không hồi hộp như vậy, thậm chí là không quan tâm.
Kiều Kỳ lúc này đối với Lăng Ảnh giơ ngón tay cái, vỗ vai cô nói.
"Lăng Ảnh cậu đúng là một đối mạnh"
Lăng Ảnh biết Kiều Kỳ đang có chút thất vọng, bởi vì hai người đều được chọn nên chưa thể phân thắng bại, điều đó cũng có nghĩa là bây giờ phải tiếp tục thi đấu.
Sau giây phút gọi tên, không khí đã có chút ngưng trọng, có người vui mừng, nhưng cũng có người buồn bã thất vọng. Lăng Ảnh giống như là người ngoài cuộc, chỉ lạnh nhạt nhìn ! Biết làm sao a, nếu cô thắng cũng không được diễn, vui mừng có ích gì chứ!
" Năm nữ diễn viên được chọn xin hãy chú ý, đề thi tiếp theo của các bạn chính là diễn tả nội tâm vừa yêu vừa hận của nữ tướng quân khi biết hoàng đế đã để cho hoàng hậu diệt con của nàng ! Các bạn có mười phút chuẩn bị lời thoại..."
MC nói xong, mấy người được chọn liền tự giác tìm giấy bút, bắt đầu sáng tác lời thoại. Năm người bị loại thì được ban tổ chức tặng quà, sau đó ai muốn về thì về, muốn ở lại xem cũng không sao.
"Cậu không chuẩn bị lời thoại sao?"
Kiều Kỳ thấy Lăng Ảnh vẫn còn ngẩn ngơ, có lòng nhắc nhở. Thật là, sao lại quan tâm đối thủ của mình như vậy chứ,để cho cô ấy rớt luôn cho rồi!
"Kiều Kỳ, đề yêu cầu diễn tả nội tâm, cho nên bắt được cảm xúc là chính, lời thoại k quan trọng, nói ít càng tốt!"
Kiều Kỳ đang muốn mở miệng nói gì đó, lại bị tiếng cười kèm theo tiếng chế nhạo lấn át.
"Xì...nói cứ như mình là diễn viên chuyên nghiệp không bằng!"
Giọng nói kiêu ngạo này, hẳn là của ảnh hậu đại nhân rồi! Kiều Kỳ vốn đã rất ngứa mắt ảnh hậu, cho nên không nể nang châm chọc lại
"Bà chị, tới thời kì mãn kinh rồi sao? Sao cứ thích soi mói người khác vậy?"
"Cô nói cái gì hả?"
Tử Thiên Diệu tái mặt rít khẽ, vì ngại có ban giám khảo và ảnh đế, nếu không sợ là cô ta đã làm ầm lên rồi.
Kiều Kỳ thấy cơ hội hiếm có, liền định châm chọc thêm vài ba câu nữa, nhưng đã bị Lăng Ảnh ngăn lại
"Chị nói như vậy, chắc hẳn cuộc sống rất bình yên? Tôi thật hâm mộ!"
Lời vừa thốt ra, liền có mấy người sửng sốt, trong đó có một đôi bờ vai khẽ cứng lại
Vừa yêu vừa hận, muốn nói thành lời cũng không dễ, chân chính trải qua mới biết, mới có thể cảm nhận được. Đau nhức từ trong tim, lan đến xương tủy, có vô vàn lời muốn hỏi, nhưng đến miệng chỉ có thể thốt ra câu hỏi "vì sao?"
Cực hạn của đau khổ, là chết lặng !
Đại loại như mẹ của cô ! Vừa yêu thương bà, nhưng cũng hận bà đến thấu xương!
Bà cất công nuôi lớn cô, cho cô ăn học, nhưng cuối cùng lại đem cô bán cho Lăng Thiên. Ngay cả khi cô hấp hối sắp chết, bà cũng không quên giáng cho cô thêm một đòn chí mạng!
Thật sự có người mẹ như vậy sao?
Lăng Ảnh khẽ thở dài, chắc do số phận cô quá đen , bất quá ông trời khiến cô sống lại, không phải là muốn cô thay đổi vận mệnh của chính mình sao, vậy thì cô sẽ hảo hảo hiếu cố mình, từng bước dẫm đạp lên từng người đã đẩy cô tới cái chết .
"Hừ, tự mãn quá coi chừng hại thân!"
Ảnh hậu buông một câu chán ghét, sau đó bỏ đi nơi khác. Kiều Kỳ lại nhìn Lăng Ảnh, đôi mắt cô ấy thăm thẳm tựa bầu trời, xoáy chặt cô lại, như muốn nhìn thấu tâm can cô.
"Lăng Ảnh..."
Kiều Kỳ muốn nói gì đó nhưng lời ra đến miệng lại cứng nhắc, kì thật người tiếp xúc ở trường nhiều nhất với Lăng Ảnh chính là Kiều Kỳ, cô ấy thích ăn cứng không ăn mềm, cho nên đối với Lăng Ảnh càng lạnh lùng thì cô ấy càng thích tiếp xúc, lâu dần thành quen! Mối quan hệ hai người cũng xem như thân thiết !
Kiếp trước khi Lăng Ảnh trở thành người đánh trống, Kiều Kỳ có hẹn gặp mấy lần, nhưng cô lại không đi, cô ấy liền giận, trong showbiz có vô tình gặp cũng sẽ làm như không quen biết. Một đoạn tình bạn cứ như vậy mà kết thúc.
Lăng Ảnh cảm thấy kiếp trước mình quá ngu ngốc rồi, vì khao khát tình thân mà bỏ quên tình bạn, thật sự không đáng giá.
Đúng vậy, không đáng giá chút nào !
"Cậu nên tập trung đi, vẫn còn đang đấu với tôi đó! Xong việc muốn hỏi gì tôi sẽ thành thật trả lời!"
Lăng Ảnh khẽ cười với Kiều Kỳ, sau đó liền nhắm mắt lại, tập trung cảm xúc.
Kiều Kỳ nghe vậy cũng không nói gì nữa, không gian liền yên tĩnh trở lại.
Mười phút trôi qua vô cùng nhanh, MBB film quả nhiên tuyển diễn viên rất khó khăn. Nếu là nơi khác sợ rằng bây giờ bọn họ còn đang về nhà đợi kết quả, thời gian suy nghĩ cho vai diễn cũng sẽ dài hơn MBB nhiều.
MC lúc này nháy mắt với năm người, hào hứng nói.
"Các bạn, trong phần diễn này, đại minh tinh Ngụy Vũ sẽ đóng vai hoàng đế, giúp các bạn hoàn thành vai diễn trọn vẹn! Bây giờ xin mời người đầu tiên, ảnh hậu Tử Thiên Diệu !"
"Xin chào mọi người, tôi sẽ dốc hết sức, hi vọng giúp được cho các quý cô đây!"
Ngụy Vũ đứng lên, quay xuống phía mấy nữ diễn viên , mỉm cười tựa gió xuân, lời nói thân thiết ôn hòa.
Mọi người ồ lên, mặt đã bắt đầu đỏ bừng
Mặc dù hào hứng nhưng vẫn nghe có sự thất vọng. Bọn họ đang mong được diễn với ảnh đế, thế nhưng người ta là ai chứ? Thân phận cao quý tới cỡ nào? Ngay cả đạo diễn Trần còn không thèm cho ông ta mặt mũi, đám diễn viên minh tinh nho nhỏ này làm sao có khả năng? Lại nói từ lúc ảnh đế xuất hiện vẫn chưa nói lời nào, thật là đủ lãnh khốc !
Tử Thiên Diệu cũng tràn trề thất vọng, nhưng rất nhanh lấy lại phong độ, bước lên phía sân khấu,khách sáo vài câu với Ngụy Vũ, sau đó liền đưa lời thoại cho anh ta cùng phối hợp. Trong lúc đợi Ngụy Vũ nhập vai, Lăng Ảnh để ý thấy cô ấy cứ liên tục nhìn ảnh đế, thẹn thùng, xấu hổ, kích động, đủ loại cảm xúc.
Lúc này đạo diễn Trần đã hô bắt đầu.
Ảnh hậu liền rất nhanh nhập vai, cô ấy đứng đối diện với Ngụy Vũ mỉm cười, đôi mắt vô hồn, cả người toát ra khí lạnh thấu xương.
"Hoàng thượng, hãy cho ta một lời giải thích !"
Lời nói không có một chút độ ấm, Ngụy Vũ phối hợp bày ra khuôn mặt đau lòng, khổ sở nói.
"Trẫm không có gì để giải thích!"
Lúc nghe xong mấy lời này, Tử Thiên Diệu cao giọng quát lên
" Vì sao? Đó là con của chúng ta? Vì sao ngài lại giết con của mình?"
Nói xong cả khuôn mặt ảnh hậu liền đẫm nước, đôi mắt cô ấy vẫn vô hồn, nhưng cũng đã thoáng hiện lên tia đau thương. Một đại tướng quân, lại vì mất con mà khóc đến hoa lê đái vũ
"Mất con, ta cũng đau lòng, nhưng mất nàng, ta sẽ không sống nổi!"
Hoàng đế ôm nữ nhân của mình vào lòng, nỉ non.
Lúc này vai của ảnh hậu run run, cả người vô lực dựa vào Ngụy Vũ, bờ môi mỏng khẽ cắn, cô ấy đang thể hiện sự giằng xé giữa bỏ qua hay không bỏ qua cho Hoàng đế.
"Để đền bù những tổn thương cho nàng, ta sẽ phế nữ nhân kia, đưa nàng lên làm Hoàng Hậu! Ngoan, đừng đau lòng nữa!"
Ồ, hoàng đế thật là biết chìu lòng mỹ nhân nha.
Nghe nói đến đây, đôi mắt của ảnh hậu khẽ lóe lên tia sát khí, nhưng rất nhanh liền trở lại vẻ ôn nhu, ở trog lòng hoàng đế lạnh lùng cười.
...
Xong một bài thi, mọi người liền vỗ tay cổ vũ cho ảnh hậu, Lăng Ảnh cũng không ngoại lệ, cô ấy quả nhiên diễn rất hay, cảm xúc cũng rất trọn vẹn. Nhưng đây cũng là một uy hiếp không nhỏ, những phần sau nếu không đặc sắc thì sẽ bị chìm ngay lập tức.
Kế tiếp là phần diễn của Kiều Kỳ, may mắn cô ấy không đi theo vết xe đổ của Hậu Nguyệt, rất bình tĩnh mà đi lên sân khấu, sau đó trong lúc đợi cũng lại nhìn về phía ảnh đế.
Lăng Ảnh bắt đầu tò mò, ảnh đế hấp dẫn như thế nào mà ngay cả Kiều Kỳ cũng hiện ra bộ dáng thiếu nữ kia vậy a?
" diễn"
Đạo diễn Trần lại hô . Kiều Kỳ liền trở nên điên dại.
Không nói sai đâu, thật sự là điên dại !
Nhưng là thần thái chứ không phải hành động, là một loại thần thái không thể diễn tả bằng lời nói ! Thiên ngôn vạn ngữ cũng không tìm ra từ nào thích hợp để miêu tả.
"Hoàng thượng, chàng có yêu thiếp không?"
Kiều Kỳ lột tả cảm xúc xong liền bắt đầu trấn tĩnh lại, khóe miệng nâng lên nụ cười dịu dàng, hàn chứa rất nhiều cảm xúc.
"Nàng chính là phi tử ta yêu thích nhất!"
Ngụy Vũ lại mỉm cười đau lòng.
"Hãy ôm ta !"
Kiều Kì nói như mời gọi, âm thanh tựa như sương khói, cô ấy mỉm cười nhưng lại chảy nước mắt. Ngụy Vũ tiến tới ôm lấy Kiều Kỳ, chỉ có một nửa mặt nhưng lại làm cho người ta cảm giác được anh ta cũng rất khổ tâm.
"Hoàng thượng...!"
Kiều Kỳ vừa nỉ non, bàn tay cũng vừa đang âm thầm giơ lên, chuẩn xác hạ cho Ngụy Vũ một đao xuyên tim.
"Nàng...vì sao?"
Ngụy Vũ buông Kiều Kỳ ra, bộ dạng suy yếu, vẻ mặt không dám tin.
"Hoàng thượng , chẳng phải ngài nói yêu ta sao? Ta đây tiễn ngài đi trước, sau đó liền tự mình đi theo làm bạn với ngài, cả gia đình chúng ta liền gặp nhau ở suối vàng đi, hahaha..."
Kiều Kỳ cười thê lương, sau đó liền kết thúc chính mình. Đoạn kết chính là hai diễn viên nằm chết trên sân khấu, đúng là bi kịch !
Lăng Ảnh tương đối thỏa mãn với phần biểu diễn của Kiều Kỳ, nhưng cô ấy lại hận quá nhiều so với yêu, nếu đoạn kết cô ấy nắm lấy tay hoàn thượng, thì sẽ hoàn hảo hơn. Bất quá đọan đâm Ngụy Vũ một đao thật là vừa mắt, thằng khốn đó đáng lẽ ra phải bị như vậy.
Hai diễn viên tiếp theo một người diễn cảnh giết hoàng đế nhưng không thành, cuối cùng bị hoành đế thuyết phục nên tha thứ cho hắn, một người diễn cảnh đang cãi nhau với hoàng đế thì có thích khách, nữ tướng quân thay hoàng đế chắn một đao, bỏ mạng.
Đặc điểm chung là ánh mắt đều cứ hướng về ảnh đế phóng điện.
Lúc này cũng tới lượt Lăng Ảnh, khi lên sân khấu, cô cũng khẽ liếc xem nhan sắc của ảnh đế, trong đầu liền hiện lên mấy từ : đại yêu nghiệt, yêu tinh, yêu quái !
Rất đẹp trai, cực kì cuốn hút, chỉ nhìn một lần thôi cũng sẽ làm người ta nhớ mãi không quên, nhưng đồng thời cũng rất nguy hiểm ! Vẻ đẹp như thế này Lăng Ảnh cũng đã từng thấy qua, nhưng so về độ yêu nghiệt cùng tà mị, chỉ sợ không ai có thể địch lại người đàn ông này.
Quả nhiên không hổ là nam thần, vô địch trên màn ảnh bảy năm liền.
Nhìn sơ ảnh đế xong, Lăng Ảnh cũng không còn gì tò mò nữa liền tập trung vào việc chính.
"Ồ, lời thoại của em đâu?"
Ngụy Vũ thấy Lăng Ảnh đi lên tay không, rất tò mò hỏi. Lăng Ảnh nghe cái giọng nói này, có một loại xúc động muốn tiến lên bóp chết anh ta ngay tức khắc.
Cô thật phải diễn yêu đương với cái người có tâm hồn khốn nạn như thế này ư? Thật sự rất có tính thử thách!
"Không cần, chỉ cần lúc tôi hỏi anh nói từ có là được rồi !"
Lời thoại ít vậy sao? Ngụy Vũ có chút hứng thú nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình, rõ ràng không làm gì cô ấy, thế nhưng lại tỏ thái độ bày xích như vậy??
"Tôi cần một cái bàn, một cái bình và hai ly nước nhỏ !"
Lăng Ảnh đối với ánh mắt nghiên cứu của Ngụy Vũ xem như không thấy, chậm rãi nói ra yêu cầu.
Chuẩn bị xong xuôi, đạo diễn Trần liền ra hiệu cho Lăng Ảnh bắt đầu.
Lăng Ảnh ngồi xuống bàn cũng Ngụy Vũ, cô không khóc, cũng không có đau khổ, chỉ lặng lẽ nhìn người đối diện, nói chuyện như không có gì xảy ra.'
"Hoàng thượng, hôm nay thần thiếp chuẩn bị một bình rượu, coi như là tiệc đưa tiễn đứa bé của chúng ta về cõi tiên !"
Lăng Ảnh rót rượu ra ly, nhưng chưa uống. Ngụy Vũ rất phối hợp mà im lặng không nói tiếng nào, nhưng khuôn mặt của anh ta cũng hiện rõ vẻ đượm buồn, khiến cho Lăng Ảnh nhìn mà phát nôn.
"Ta đã chờ mong từng ngày, từng hạnh phúc, từng tưởng tượng ra một viễn cảnh tươi đẹp khi nó ra đời...nhưng đáp lại ta, chỉ là một vũng máu..."
Giọng nói Lăng Ảnh tựa như đang kể một câu chuyện, bình tĩnh đến nỗi làm cho người ta thấy sợ.
"Nàng muốn trách mắng ta cũng được, muốn đánh ta cũng được, nhưng đừng lạnh lùng với ta như vậy!"
Lăng Ảnh thầm mắng, rõ ràng đã nói anh ta chỉ cần lúc cô hỏi thì trả lời có là được, muốn chơi mình sao?
"Trách mắng ngài, đánh ngài cũng không thể mang đứa bé quay về với thần thiếp!"
"Vậy hãy khóc đi!"
Nằm mơ đi! Lăng Ảnh thầm bĩu môi ! Thế nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ điềm nhiên.
" Là một đại tướng quân, lòng ta không cho phép ta khóc!"
Thân là đại tướng quân, từ nhỏ đã mang chí hướng của nam nhi, muốn khóc là khóc được sao?
Nói rồi Lăng Ảnh lại chỉ tay vào trong hướng cánh gà, cười khẽ.
"Hoàng thượng, đêm nay hoa đào nở rất nhiều, ngài hãy mau nhìn xem!"
Ngụy Vũ theo ánh mắt của Lăng Ảnh ra hiệu, liền nhìn vào cánh gà. Lăng Ảnh lúc này mới hài lòng nói.
"Hoàng thượng, thần thiếp muốn hỏi ngài một điều!"
"Nàng hỏi đi!"
"Ngài có yêu đứa bé của thần thiếp không? "
Nói đến đây, Ngụy Vũ đã hiểu trọng tâm câu hỏi ở đâu rồi, thế nhưng anh lại rất muốn biết xem nếu mình trả lời không thì cô ấy sẽ làm như thế nào!
"Không, ta hận nó ! Nếu nó có mặt, đồng nghĩa với việc nàng sẽ biến mất! Ta thà mất con chứ không để mất nàng!"
Thằng khốn! Quả nhiên là cười đến không tốt lành gì!
Lăng Ảnh âm thầm nghĩ cách ứng biến, nhân lúc Ngụy Vũ không để ý khẽ tráo đổi cái ly trên bàn. Phía dưới hiển nhiên là đều thấy hết, ai cũng đều tò mò xem tiếp theo sẽ như thế nào.
"Thôi, hãy quên chuyện này đi, hoàng thượng, thần thiếp kính ngài một chén!"
Nói xong Lăng Ảnh liền đưa cái ly cho Ngụy Vũ, một cái cho mình, hai người liền uống cạn .Lăng Ảnh rất miễn cưỡng tựa vào vai Ngụy Vũ, cười suy yếu nói.
"Hoàng thượng, trong trà của ta có độc, là ta tự mình hạ ! "
"Nàng...!"
Ngụy Vũ tỏ vẻ chấn động! Quả thật là hiện giờ anh ta cũng đang rất ngạc nhiên, cô gái này ứng biến cũng linh hoạt quá đi?
"Ta hận ngài gián tiếp giết đứa bé của ta, ta rất muốn giết ngài, nhưng cuối cùng lại không làm được, bởi vì ta yêu ngài quá sâu đậm..."
Lăng Ảnh thể hiện sự bất đắc dĩ, vẻ mặt dịu dàng, nhưng lời nói lại vô cùng cay độc
"Ta để cho ngài sống, ta muốn ngài phải day dứt, phải thống khổ, phải hận ta, có như vậy thì ngài mới mãi mãi không quên được ta, yêu hận đan xen giống như ta bây giờ!
Nói xong Lăng Ảnh liền diễn cảnh phun một búng máu, gục dầu lên vai Ngụy Vũ mà chết !
Vốn dĩ lời thoại của Lăng Ảnh cực kì ít, nhưng cuối cùng lại bị tên bạn diễn này phá hỏng hết, thành ra Lăng Ảnh lại là người diễn lâu và nói nhiều nhất.
Lăng Ảnh không muốn nhìn tên khốn Nguỵ Vũ này thêm giây phút nào nữa, mặt mày xám xịt định bước xuống sân khấu liền phát hiện có một ánh mắt sáng quắc đang nhìn chằm chằm mình.
Là ảnh đế đại nhân a!!!