Tích tắc, tích tắc —
Đồng tử tối đen làm người sợ hãi. Theo kim giây nhanh chóng chuyển động, sắc mặt ánh mắt chủ nhân lại cực kỳ áp lực. Ánh mắt bởi vì dùng quá sức mà hiện ra tơ máu.
Trần Chu nhét đồng hồ quả quýt vào túi áo. Người đối diện hắn dựa lưng vào ghế, mặt đầy mồ hôi. Trần Chu dìu hắn lên giường nghỉ ngơi, động tác nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng ánh mắt lại không có độ ấm, thậm chí khó nén được nổi thất vọng.
Quả nhiên, tàn thứ phẩm chính là tàn thứ phẩm, vĩnh viễn đừng mong hy vọng xa vời. Có thôi miên bao nhiêu lần, cũng chỉ có mỗi một loại cảm xúc ghen tị này mà thôi, không có khả năng thúc đẩy thành một nhân cách đầy đủ.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Trần Chu khẽ nhếch. Bất quá cũng bởi vì thế nên Khấu Thu mới đặc biệt trân quý. Chỉ cần làm thêm mấy thực nghiệm nữa, chờ hắn có thể hoàn mỹ kích thích cảm xúc đặc biệt của một người nào đó, Khấu Thu mà hắn từng yêu tha thiết kia lại có thể một lần nữa trở về.
Quanh thân là một đám biến thái đang đầy rẫy đủ loại chủ ý. Làm bản tôn, Khấu Thu chính thức nuôi thành thói quen thức đêm chơi game. Ba cái máy tính, tablet, mỗi màn ảnh đều là hai tiểu đậu đinh đang trưởng thành khỏe mạnh, tiến hành hoạt động trúc mã trúc mã hằng ngày.
Khấu Thu nhìn chằm chằm đối thoại đầy cơ tình trên màn hình, duỗi thắt lưng làm biếng. Chờ các nhân vật ghép đôi xong, nhiệm vụ của hắn cũng hoàn thành.
Sống lâu như vậy, thu hoạch lớn nhất chính là học được cách lợi dụng lỗ hổng hệ thống.
Lận An Hòa đẩy cửa tiến vào: “Đừng chơi muộn quá.”
Khấu Thu đứng dậy giãn cơ: “Anh còn chưa ngủ?”
“Có rất nhiều việc phải xử lý, có khả năng đêm nay làm việc suốt đêm.”
Nghe qua thật vất vả, Khấu Thu hỏi: “Tôi có thể giúp anh làm gì?”
Lận An Hòa cố nén vui sướng: “Một ly socola nóng.”
Khấu Thu mặc tạp dề, hết sức chuyên chú pha socola nóng. Chỉ là một hình ảnh tưởng tượng đơn giản mà đã làm yết hầu nóng lên, hận không thể một hơi nuốt Khấu Thu bé bỏng đáng yêu vào bụng.
“Socola nóng?”
Lận An Hòa vờ trấn định đáp: “Ừm.”
“A.” Khấu Thu đi nhà bếp.
Lận Ngang còn đang xem TV, thấy Khấu Thu đi ra: “Muốn ăn khuya?”
Khấu Thu lắc đầu: “Đi pha socola nóng.”
Lận Ngang không cần nghĩ cũng biết, cháu trai mình đang đánh chủ ý gì.
Mấy phút kế tiếp, hắn mắt mở trừng trừng thấy Khấu Thu kiễng mủi chân đến ngăn tủ, lấy ra hai thanh socola, lưu loát bẻ thành hai đoạn, nhét vào trong ly. Sau đó lại ném vào mấy viên kẹo socola. Nước nóng vừa mới sôi liền đổ vào ly, động tác liền mạch lưu loát.
Lận Ngang: … Thật. điên. cuồng.
Khấu Thu bưng cái ly đi tới, đặt lên trên bàn, dùng thìa khuấy hai cái.
Lận Ngang thấy hắn buồn ngủ: “Khả năng hòa tan còn phải chờ một thời gian, ngươi đi ngủ trước đi, ta khuấy dùm nó.”
Khấu Thu gật đầu, bày ra trạng thái mộng du rời đi.
Lận Ngang nhìn giống hai thanh socola giống như hai chiếc đũa ngoan cường cắm trong ly. Suy xét đến khả năng hòa tan bằng không, trực tiếp đi đưa cho Lận An Hòa.
Cái loại tạo hình quỷ dị gì đây?
Thấy Lận An Hòa ngớ người nhìn hắn, Lận Ngang săn sóc giải thích: “Ngươi muốn socola nóng, còn có hơi nóng bốc lên. Nhanh, nhân lúc còn nóng uống hết đi.”
Giấc mộng nuôi Tiểu Thu từ một đứa trẻ mười ngón tay không dính nước mùa xuân, một lòng chỉ vì dung nhan mà chiến trở thành ông chủ gia đình hoàn mỹ. Cháu trai hắn thật sự rất ngu ngốc.
Lận An Hòa nắm chặt cái ly, ngón tay có chút run rẩy. Bàn tay làm giải phẫu có xác xuất thành công luôn đạt tới trăm phần trăm, hiện giờ lại quỳ rạp dưới một ly socola nóng. Lận Ngang lại ở một bên âm trầm bổ sung: “Nếu ngươi đổ đi, ta sẽ quay video, ngày mai đưa cho Khấu Thu xem.”
Lận An Hòa bảo trì nụ cười khéo léo: “Sao có thể? Tiểu Thu có bỏ cái gì vào thì cháu cũng sẽ uống hết.”
Lận Ngang gật đầu, đừng lảm nhảm nữa, hành động đi.
Dưới ánh mắt nóng bỏng, Lận An Hòa giải quyết ly đồ uống được xử lí một cách hắc ám này. Sau đó cảm xúc nảy ra rất nhiều. Điều thứ nhất chính là cách làm người không nên đổi, sinh hoạt cũng không nên đổi.
“Vị đường có chút không đúng.”
Lận Ngang: “Lần trước Tiểu Thu nói muốn ăn kẹo socola, lại ham rẻ nên lên mạng mua loại kẹo cưới này, bán theo kg. Sau khi mua về không ăn được, lại không nỡ vứt.”
Lận An Hòa: phải làm cho Khấu Thu một thẻ atm, thẻ kim cương.
Lận Ngang: “Căn cứ vào số lượng đường còn lại, xem ra ngươi ít nhất còn phải uống một lần nữa.”
Lận An Hòa: … Vẫn nên làm thẻ đen phát hành có số lượng trên toàn cầu thì tốt hơn. Từ ngày mai trở đi, phải nuôi Khấu Thu thành một đứa trẻ coi tiền như cỏ rác, mua sai đồ thì phải nhanh chóng vứt bỏ.
Còn đang say giấc nồng, Khấu Thu một đêm yên giấc, lại không biết bởi vì một ly socola nóng mà hắn trở nên giàu có.
Ngày hôm sau, hắn đến trường.
Khấu Thu bước ra bước chân gian nan, rời giường, rửa mặt xong. Bởi vì quá muộn nên ngậm bánh mì trực tiếp lao đi.
Trần Nhạc Thiên: “Nhìn cậu này, ngủ không đủ giấc nên muốn tìm bất mãn sao.”
Khấu Thu cũng không ngẩng đầu lên, ngáp một cái, ngón tay gõ gõ: “Không cần để ý đến tôi, mời cậu lăn qua một bên.”
Cơ Chi nhìn ngồi bạn cùng bàn còn đang buồn ngủ: “Tôi còn tưởng cậu sẽ nghỉ ở nhà mấy ngày.”
Khấu Thu giữ vững tinh thần: “Tôi làm cái gì nên tôi để cậu tạo thành ảo giác tôi không thích đi học sao.”
“Nữ sinh hôm trước chết chính là Lâm Điệp.” Cơ Chi nói: “Trước đó chúng ta từng ở trong Ám Sắc gặp qua cô ta, cô ta còn đề xuất…”
“Đám hỏi với tôi.” Khấu Thu nói tiếp: “Tôi nhớ.”
Trần Nhạc Thiên chen vào nói: “Nữ sinh xinh đẹp như vậy tớ còn tưởng cậu dù ít dù nhiều cũng sẽ động tâm chứ, còn thương cảm mấy ngày.”
“Tôi cùng cô ta không có liên quan. Trước kia không có, sau này cũng sẽ không.” Dù sao người cũng đã chết.
“Cậu sẽ tham gia tang lễ chứ?”
Khấu Thu trầm tư. Cái này thật đúng là không biết làm sao. Khấu Quý Dược có nói qua Lâm gia vẫn luôn muốn trở lại thực nghiệm. Có thể sẽ lợi dùng tang lễ lần này, một lần nữa tỏ thành ý với Khấu gia. Nếu thật sự làm thế, quả thật làm trái tim người băng giá, dù sao cũng là tang lễ con gái nhà mình.
“Trên Lâm Điệp còn có hai người anh, dưới có một em gái tuổi còn nhỏ.” Như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, Cơ Chi nói: “Đừng áp dụng nhân tình với gia tộc.”
Kết quả sẽ làm người thất vọng không thôi.
Hôm nay phải nộp học phí, Khấu Thu móc tiền đã chuẩn bị sẵn ra, cùng với một đống tiền xu rải rác. Một tấm thẻ atm màu đen xuất hiện có vẻ vô cùng đột ngột.
Trần Nhạc Thiên nhìn mà hít một ngụm khí lạnh: “Lúc nào cậu lại giấu bọn tớ phát gia trí phú thế?”
Khấu Thu nhìn tấm thẻ trong tay, buồn bực thầm nghĩ chỗ nào tới: “Hữu dụng?”
“Vô nghĩa.” Trần Nhạc Thiên nói: “Đây chính là thẻ đen nha, rút tiền không giới hạn đó. Nếu như là ngân hàng Hoa Kì thì hàng năm ít nhất phải tiêu đến vạn đôla.”
Có thể nói Lận An Hòa vì để Khấu Thu tiêu phí, không câu nệ tiền đi mua socola quả thật rất nhọc lòng.
Ai cho hắn thẻ?
Kinh Viễn, không có khả năng. Năm đó, lần đầu tiên gặp gỡ, tên kia còn đang ở bên lề đường kiếm việc. Lận Ngang thì luôn mồm nói tiết kiệm. Khấu Thu nghĩ nghĩ liền hiểu, chỉ có thể là Lận An Hòa nhét vào túi áo hắn.
“Anh ta muốn dùng tiền quyến rũ tôi.” Khấu Thu nghiêng đầu lẩm bẩm nói.
Vấn đề đến. Hắn có muốn tiếp thu loại quyến rũ này hay không đây, cùng người cung cấp thẻ thông đồng thành gian phu có nên không ta?
Cơ Chi vươn tay quơ quơ trước mặt hắn: “Nghĩ gì đó?”
Khấu Thu lắc đầu. Mệnh đề vĩ đại này nên về nhà tự hỏi thì tốt hơn.
Nói xong trở về tự hỏi, Khấu Thu lại thận trọng suy xét một ngày. Thế cho nên khi trở lại Lận gia, vẻ mặt của hắn vẫn rất nghiêm túc.
Lúc Lận Ngang lau bàn vô ý nhìn Khấu Thu một cái. Loại vẻ mặt này sao lại giống như đang lo lắng đại sự cả đời vậy?
Khấu Thu thả nhẹ bước chân, đi vào thư phòng. Lận An Hòa đang ký một văn kiện, nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên.
Khấu Thu lấy thẻ ra: “Của anh?”
Lận An Hòa ‘ân’ một tiếng.
Khấu Thu đi đến trước mặt hắn, ghé sát vào nói: “Anh muốn dụ dỗ thần?”
Dù gì hiện tại cũng là Thố Nhi Thần.
Lận An Hòa không có rối rắm cái từ ‘thần’ kia, nghiêm túc nói: “Muốn xúc phạm.”
Muốn xúc phạm — muốn. xúc. phạm.
Là do hắn suy nghĩ xấu xa, hay là do đối phương biểu đạt ý tứ vốn vô cùng đen tối?
Khấu Thu ho nhẹ một tiếng: “Tôi thật sự là thần.”
“Ân.” Lận An Hòa gật đầu: “Tôi cũng là thật tâm xúc phạm.”
Khấu Thu: …