Trùng Sinh Vị Lai Chi Quân Tẩu

quyển 1 chương 36

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit+Beta: Minh Miu

Việt Lăng Thiên rời đi, Hứa Duệ không thích ứng nổi.

Khi có Việt Lăng Thiên, Hứa Duệ hận không thể để anh cút xéo đi, hiện tại anh đã đi, Hứa Duệ đột nhiên cảm thấy thời gian trở nên đơn điệu nhạt nhẽo, trong nội tâm cũng trống trơn.

Ban ngày còn may mắn, cậu phải đi căn cứ huấn luyện không có thời gian để nghĩ, nhưng một khi về đến nhà, Hứa Duệ liền cảm thấy cô đơn. Lúc ăn cơm một người, lúc ngủ cũng một người. Không còn có người thỉnh thoảng đùa giỡn cậu, cũng không có ai động thủ động cước đùa nghịch lưu manh với cậu, lại không có người đầy mình tỏa đầy khí phách hướng cậu ngoắc ngoắc ngón tay, một bộ như đại gia nói: Em theo đi à nha…

Trong nhà yên tĩnh một chút, lại làm cho Hứa Duệ cảm thấy căn phòng này thật sự quá lớn.

Nhà lớn Việt gia thường xuyên liên lạc với Hứa Duệ, để cho cậu đi theo bồi bọn họ ở cùng một chỗ, Hứa Duệ trong nội tâm cảm kích, nhưng cậu cảm thấy mình vẫn nên ở nhà của mình và Việt Lăng Thiên,vì vậy nhẹ nhàng từ chối.

Âu Tuyết Nhi cũng thường xuyên tìm Hứa Duệ tâm sự, thỉnh thoảng mở miệng nói: “Đứa nhỏ, con trở về nhà lớn ở đi, cùng bà nội làm bạn. Một người ở rất cô đơn.”

Hứa Duệ luôn cười nói: “Không được bà nội, cháu cuối cùng phải thích ứng với cuộc sống này. Hơn nữa bà nội đã có ông nội, nếu cháu mỗi ngày đều chiếm lấy thời gian của bà, ông sẽ tức giận. Về sau ông sẽ không thích cháu nữa.”

Lời này chọc cho Âu Tuyết Nhi vui vẻ cười ha ha: “Ông nội của cháu sẽ không đâu, ông ấy rất thích cháu.”

“Cuối tuần cháu sang thăm ông bà nội là được rồi. Khi đó cha và ba cũng ở nhà, cháu vừa vặn qua ăn chực.”

“Ăn chực? Ha ha ha, cháu muốn ăn cái gì cùng bà nói một tiếng, khẳng định đều thỏa mãn cháu. Mau tới đi, không cần chờ cuối tuần, chúng ta rất nhớ cháu.”

Hứa Duệ con ngươi đảo một vòng, cười hì hì nói: “Nếu bà nội muốn ăn món ăn xưa, cháu vừa vặn đi qua thể hiện bản lĩnh.”

Việt Lăng Thiên trước mặt Hứa Duệ nghiêm túc bàn giao: nhắn Việt Tín Nhị quản gia: Đồ ăn xưa trong một tháng tối đa chỉ có thể làm một lần, hơn nữa phân lượng có thể cho thiếu phu nhân ăn chỉ bằng một nửa lượng cơm bình thường. Việt Tín Nhị quản gia cũng ở trước mặt Hứa Duệ thề nghiêm khắc tuân thủ mệnh lệnh. dammy.wordpress.com

Mịa nó, phải đi còn như vậy, Hứa Duệ đau khổ lệ rơi đầy mặt. Vốn cậu còn định một tuần nấu một bữa ăn mặn, vui vẻ thăm hỏi dạ dày bị ngược đãi của mình một chút, hiện tại một tháng một lần, vẫn chỉ được có một nửa, cậu sống như thế nào?

Âu Tuyết Nhi ở bên kia cười ha ha: “Đứa trẻ ngoan, Tiểu Thiên thế nhưng căn dặn chúng ta không thể dung túng cháu ăn những đồ ăn không có dinh dưỡng kia.”

Cái thằng trời đánh. Hứa Duệ cắn răng.

“Nhưng mà” Âu Tuyết Nhi cười nói: “Bà nội cũng thích ăn những món ăn cổ truyền, Tiểu Duệ cùng bà nội ăn cùng chung nên không thể tính đi?”

Hứa Duệ nghe xong vui vẻ, cười đến mặt mày cong cong, cậu vội vàng khoát tay nói: “Không có tính, kính già yêu trẻ là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa chúng ta. Bà nội muốn Tiểu Duệ làm cái gì, Tiểu Duệ nhất định làm.”

Hứa Duệ chỉ kém không có giơ tay lên trời thề. Chính vì một miếng ăn, nói ra cũng không ai tin, Hứa Duệ trong nôi tâm chảy máu.

Âu Tuyết Nhi vung tay lên nói: “Vậy Tiểu Duệ cũng thay bà sinh một đứa chắt nội đi. Bà nội muốn ôm thật lâu rồi.”

“Ách…” Hứa Duệ trợn tròn mắt, có thể không đề cập đến vấn đề này không?

“Bà nội, không phải cháu không muốn, cái này phải xem ý trời. Huống hồ Việt Lăng Thiên không ở, cháu chỉ có một người không thể sinh con.”

Âu Tuyết Nhi che miệng cười haha: “Chỉ cần cháu sẵn lòng là được rồi.”

“Ah.” Hứa Duệ cho rằng đầu óc của mình trí nhớ không tốt, trong lời nói của bà nội có chuyện gì đấy đi?

“Ngày mai bà gọi Việt Gia đưa cho cháu thêm thuốc dinh dưỡng, cháu bình thường cũng phải cẩn thận thân thể.”

“Còn muốn uống? Bà nội, thân thể của cháu rất tốt, không cần uống.” Hứa Duệ cũng có chút nóng nảy, Việt Lăng Thiên giống như nói uống một lần là một đợt trị liệu.

“Vẫn là chú ý tốt một chút.” Trong màn hình con mắt Âu Tuyết Nhi hướng bụng Hứa Duệ nhìn, cười hì hì nói.

Ánh mắt Hứa Duệ ngây ngốc nhìn chằm chằm cái bụng bằng phẳng của mình, bà nội đây là ý gì? Nàng tại sao phải xem bụng mình? Chẳng lẽ nàng cho rằng mình mang bầu?

Âu Tuyết Nhi nhìn màn ảnh thấy hành động của Hứa Duệ không khỏi cười ha ha, đứa nhỏ này thật sự là manh thật là đáng yêu.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Duệ xoắn xuýt, Âu Tuyết Nhi cũng không đành lòng lại trêu chọc cậu: “Tiểu Duệ, cháu cũng phải đi thăm ông ngoại của mình một chút. Người già, liền thích nhìn con cháu vây quanh bên cạnh.”

“Vâng.” Hứa Duệ cũng không xoắn xuýt những chuyện không rõ nữa “Ông ngoại cùng ông ngoại nhỏ đều về hưu rồi, cha cũng ở đó, cháu sẽ đi thăm bọn họ.”

“Ừ, nghe lời thì được rồi. Được rồi, bà cũng phải đi nghỉ ngơi. Tiểu Duệ nhớ rõ cuối tuần đến sớm một chút, chúng ta đều rất nhớ cháu.”

“Vâng, bà nội hẹn gặp lại.”

“Tạm biệt.”

Đóng thiết bị điện tử, Hứa Duệ nằm phốc ở trên giường lăn lộn.

Việt Lăng Thiên không ở, cậu muốn lăn lộn như thế nào đều có thế, tướng ngủ ngang ngược cũng không có người quản cậu. Nếu Việt Lăng Thiên ở nhà, nhất định sẽ cầm mắt cá chân của cậu uy hiếp cậu, sau đó biến thành tứ chi vận động.

Bất quá, Hứa Duệ thở dài, tuy hiện tại cậu muốn lăn bao lâu đều được, nhưng trong nội tâm trống rỗng, cái gọi là cô đơn một mình khó ngủ…Chẳng lẽ cậu đã bị Việt Lăng Thiên cải tạo đến nổi không thể không có anh rồi sao? Ai, đêm dài đằng đẵng cậu cũng không thể cứ nằm trên giường lăn lộn không ngủ đi? Vẫn là luyện khí công thôi. dammy.wordpress.com

Hứa Duệ vội vàng đứng dậy, từ sau khi kết hôn, cậu luyện khí công đều là hành vi vô thức, một là vì xoa bóp mông bị đau, hai là vì kiên trì cường độ huấn luyện cao của huấn luyện viên Đoàn…

Hứa Duệ rưng rưng đạp mất đầu gói, đều nghĩ lại mà kinh.

Không thể nhớ Việt Lăng Thiên nữa, ngày nghĩ đêm nghĩ anh cũng không thể trở về. Đến cái tinh cầu chim không đẻ trứng kia, Việt Lăng Thiên ít nhất cũng phải ở đó bảo vệ hơn nửa năm. Hơn nửa năm không thể gặp mặt, suốt ngày mà nhớ anh, còn không bằng thừa dịp có thời gian mà làm cho chính mình càng trở nên mạnh hơn.

Hứa Duệ ngồi xếp bằng ở trên giường bắt đầu tiến vào trạng thái suy tưởng. Cậu không thể chờ đợi được mà muốn đi đến trường, muốn làm một gã quân nhân, muốn đi đến tinh cầu Việt Lăng Thiên trông coi.

Bên này Hứa Duệ đang hướng tới mục tiêu của chính mình mà nổ lực, bên kia Lý Văn Triết cũng bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc sống mới của y.

Hai mươi năm hôn nhân có đến mười lăm năm trong cuộc sống của Lý Văn Triết là vậy quanh chồng con, hiện tại thoáng một cái liền rảnh rỗi, cho dù đã an bài thời gian gần đây rất tốt, cũng sẽ cảm thấy cuộc sống của y trở nên hư không.

Ở bên ngoài du lịch hơn một tháng, Lý Văn Triết bên ngoài tâm tình sảng sủa, còn một phần bởi vì y trước mặt mọi người mà hung hăng bỏ rơi Hứa Hòa Thắng mang đến cho y tâm lý sảng khoái.

Hứa Hòa Thắng không đáng cho y quay đầu lại, nhưng hai mươi mốt năm ở bên nhau, bọn hắn sớm chiều có nhau, giúp đỡ lẫn nhau. Khoảng thời gian cũng nhau một chỗ không phải nói quên liền quên.

Nhưng yêu nhiều thì hận nhiều.

Mỗi khi đêm tối yên tĩnh, Lý Văn Triết đều nhớ tới những đau khổ và tổn thương Hứa Hòa Thắng mang đến cho mình. Đem Mạnh Minh vào Hứa gia cũng không đáng là gì, tối đa Lý Văn Triết mang Hứa Duệ rời đi. Nhưng làm cho Lý Văn Triết không thể tha thứ cho Hứa Hòa Tháng đối với Hứa Duệ tổn thương. Đó là con của hắn, con trai ruột của hắn. Là hắn nâng niu sủng nịnh con trai từ nhỏ cho đến lớn. Hắn làm sao có thể làm như vậy? Sao có thể thay đổi bất thường?

Sau khi rời đi Hứa gia, Lý Văn Triết đều một mực tưởng tượng đến một ngày nào đó đả bại Hứa Hòa Thắng, sau đó nhìn hắn chán nản đến quỳ dưới chân mình cầu xin tha thứ, sau đó chính mình sẽ tát cho hắn hai cái rồi đuổi đi…

Tuy loại tưởng tượng này rất ngây thơ, nhưng Lý Văn Triết chính là dựa vào loại tưởng tượng và hận ý để vượt qua khoản thời gian vừa nghĩ lại đã kinh hoảng.

Hiện tại đột nhiên buông tay, không đi trả thù nữa, Lý Văn Triết cảm thấy cuộc sống của mình mất đi ý nghĩa. Y ly hôn rồi, Hứa Duệ cũng đã gả ra ngoài, cuộc sống cuộc y không cần phải vây quanh chồng con nữa rồi, vậy y muốn làm gì? Chẳng lẽ mỗi ngày ở trong nhà trở thành bóng đèn của cha và ba sao? dammy.wordpress.com

Không thể làm như vậy được.

Tất cả mọi người nói y nên tìm một người, cuộc sống sau này có người làm bạn cũng tốt. Nhưng Lý Văn Triết hiện tại không có tâm tư này, huống hồ có Trương Thiên Lâm ở, cũng không có nam nhân nào dám truy cầu y.

Nam nhân trung niên sau khi ly hôn ngoài trừ muốn tìm mùa xuân thứ hai ở bên ngoài, còn nên làm những gì? Lý Văn Triết chống đầu suy nghĩ lung tung, không khỏi thở dài.

Có lẽ y nên phấn chấn tinh thần, xây dựng sự nghiệp cho mình. Ngày nào công việc bận rộn, ngày ấy liền trôi qua dễ dàng, hơn nữa trên tinh thần cũng có chỗ gửi gắm. Như vậy cha và ba, còn có Tiểu Duệ cũng không cần lo cho y rồi.

Có thể làm cái gì thì tốt đây? Lý Văn Triết mở ra thiết bị điện tử muốn tìm Hứa Duệ hỏi một chút.

Tin tức toàn bộ mở ra, Lý Văn Triết liền nhìn thấy được trong màn hình Hứa Duệ đầu đầy mồ hôi, giống như vừa từ nước bước ra, không khỏi nóng nảy: “Tiểu Duệ con không sao chớ? Ở đâu không thoải mái?”

“Không có việc gì.” Hứa Duệ vội vàng khoát tay an ủi Lý Văn Triết: “Con vừa rồi đang luyện tập, thân thể của con tốt lắm.”

Lý Văn Triết yên tâm, tiếp theo lại là một phen dặn dò. Đơn giản là muốn Hứa Duệ chú ý thân thể, đúng giờ ăn uống và các việc nhỏ nhặt khác.

Hứa Duệ vội vàng đánh gãy lời nói của Lý Văn Triết: “Cha người muộn như vậy tìm con có việc gì?”

“A, cha xém chút nữa là quên rồi.” Lý Văn Triết cười nói: “Cha muốn tìm chút chuyện để làm, nhưng lại không biết làm cái gì thì tốt?”

Hứa Duệ con mắt sáng ngời: “Mở một nhà hàng bán ẩm thực xưa, con cung cấp đồ ăn.”

Lý Văn Triết cười ha ha: “Con chỉ nhớ rõ ăn. Lăng Thiên thế nhưng giao cho cha là không để cho con ăn quá nhiều thức ăn kia, không có dinh dưỡng.”

Hứa Duệ cắn răng, Việt Lăng Thiên anh đây là đang truy sát tôi à!

“Anh ta biết cái gì. Chúng nó là mỹ thực Trung Quốc mấy ngàn năm lịch sử rồi, ai nói cái kia không có dinh dưỡng? Cái này là phủ định lịch sử, chối bỏ cổ nhân.” Hứa Duệ bất bình nói: “Cha ngài không nên quan tâm anh ta, chúng ta liền làm một nhà bếp nhỏ là được, chuyên môn cải biến những món ăn mới.”

Trước kia đi theo lão quân y học được không ít, tuy thời gian ngắn, khi đó thân thể của mình cũng không tốt, nhưng Hứa Duệ vẫn học được.

Tuy tại đây là thế giới lừa bịp, thói quen ẩm thực của mọi người đã thay đổi, đều thiên về thức ăn phương tây. Tại thế kỉ hai mươi mốt, tuy toàn cầu đã phổ biến thức ăn thanh đạm tốt cho sức khỏe, phần tử ẩm thực cũng lưu hành, nhưng ít nhất còn bảo trì được mùi vị. Hiện tại ngay cả mùi vị còn chưa nói tới, toàn là thức ăn bổ sung dinh dưỡng.

Bất quá dân dĩ thực vi thiên ( đây là một thành ngữ ý nói nhân dân coi vấn đề ăn uống là vấn đề to lớn nhất, cơ bản nhất trong cuộc sống.), mọi người vị giác đều biến mất phải không? Hứa Duệ tin tưởng có hương vị mới, chỉ cần có người đến tiệm đã nếm thử, cậu dám vỗ ngực đánh cuộc:Quán của Lý Văn Triết nhất định sẽ có rất nhiều người không thèm để ý ‘dinh dưỡng được đầy đủ’ mà vào ăn.

Hứa Duệ tưởng niệm mùi vị những món chiên xào hầm chưng, tưởng niệm những thức ăn mùi vị xốp giòn giòn, tưởng niệm mùi vị cay mặn ngọt…Nhớ tới liền chảy nước miếng, nhưng tiếc là Tiểu Tứ Tứ ngay cả phòng bếp cũng không được tiến vào.

Hứa Duệ lập tức thèm ăn không nhịn được, vội vàng đối với Lý Văn Triết nói: “Cha, ngày mai huấn luyện xong con đến thăm người, chúng ta nấu chút thức ăn rồi ngồi xuống nói chuyện.”

Lý Văn Triết đâu phải không hiểu ý nghĩa trong câu nói của Hứa Duệ, y cười nói: “Con đến chỗ cha phá giới, Lăng Thiên sau khi trở về nhất định sẽ trách cha rồi.”

Hứa Duệ bĩu môi: “Con không nói anh ta làm sao biết được?”

Lý Văn Triết cười: “Con đã quên Lăng Thiên an bài hai bảo vệ ở chỗ cha rồi sao?”

Hứa Duệ nghe xong, đầu lập tức vô lực mà rủ xuống dưới. Việt Lăng Thiên, anh quá độc ác.

Hứa Duệ ngẩng đầu, cắn răng: “Con liều mạng, nhà của con mỗi tháng một lần đã không tính. Con đi nhà ông ngoại ăn.”

Trong nhà Hứa Duệ chỉ có thể ăn một nửa, nhưng ở bên trong nhà ông ngoại, hắc hắc hắc, còn không phải muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu sao? Ông ngoại lớn và ông ngoại nhỏ đều thương cậu, tóm lại không thể chỉ nấu những thứ kia đi? Hơn nữa trưởng bối luôn yêu thương con cháu, nhìn gia trưởng thế kỉ hai mươi mốt, biết rất rõ ràng khoai tây gà ráng thức ăn nhanh là rác rưởi, nhưng bọn họ vẫn là mang theo cho bọn nhỏ ăn. Đương nhiên, mỹ thực Trung Quốc không phải cũng nhưng những thức ăn nhanh rác rưởi, huống chi chúng được tôn sùng là dược thiện cơ mà. Hứa Duệ đã ăn hết hai mươi mấy năm rồi. dammy.wordpress.com

Lý Văn Triết cũng nghe Hứa Duệ nhắc đến lượng cơm ăn một buổi, không khỏi ha ha mà nở nụ cười, nói: “Lăng Thiên chỉ là quan tâm sức khỏe của con.”

“Con biết rõ. Con hiện tại rất khỏe mạnh.” Hứa Duệ khoát khoát tay nói: “Cha, nói rồi nha, ngày mai con sang thăm cha cùng ông ngoại.”

Lý Văn Triết: “Được, nhanh đi tắm rửa rồi ngủ, con ngày mai còn phải dậy sớm.”

“Ừm, cha ngủ ngon.”

Hứa Duệ không hỏi Lý Văn Triết về chuyện Hứa Hòa Thắng, Việt Lăng Thiên nói chuyện của trưởng bối do trưởng bối giải quyết, cậu là vãn bối, nhúng tay vào ngược lại làm cho người ngoài cảm thấy cậu bất công cùng bất hiếu, tốt nhất không đếm xỉa đến. Huống hồ, Việt Lăng Thiên rất vô sỉ nói đối phó những chuyện này đầu óc Hứa Duệ không đủ dùng.

Bất quá không hỏi không phải không để ý, theo Hứa Duệ biết, Lý thị đã chậm rãi giảm bớt đại lý bán sản phẩm Hứa thị rồi, đến kì hiệp ước, hợp đồng cũng không hề kí tiếp, càng sẽ không hẹn thảo luận mới. Lý thị đưa ra lý do rất đơn giản: Hứa Hòa Thắng và Lý Văn Triết đều ly hôn, quan hệ thông gia không còn, để tránh trêu chọc phiền toái không cần thiết cùng ngờ vực vô căn cứ, hay là tránh hiềm nghi thì tốt hơn.

Lúc trước Hứa gia chính là dựa vào Lý gia làm bàn đạp mới được như hôm nay, chuyện làm ăn của Hứa Hòa Thắng phần lớn công lao đều là dựa vào quan hệ của Lý Văn Triết và Lý gia. Nhưng Hứa Hòa Thắng phú quý thành công thì đón con riêng và Mạnh Minh về Hứa gia, còn đem con riêng Hứa Nghĩa vào gia phả Hứa gia. Không chỉ như thế, Hứa Nghĩa còn thay thế vị trí Hứa Duệ, càng không thể tha thứ chính là vì muốn vững chắc vị trí Hứa Nghĩa, phòng ngừa Lý gia chèn ép, Hứa Hòa Thắng còn tiêm cho Hứa Duệ một châm tàn phá quyền lợi nam nhân của Hứa Duệ.

Bao nhiêu người ở sau lưng khiển trách Hứa Hòa Thắng trơ trẽn cùng vong ân phụ nghĩa, lại có bao nhiêu người ở sau lưng đồng tình Lý Văn Triết và Hứa Duệ. Nhưng ở trên thương trường, cho dù Hứa Hòa Thắng cỡ nào hèn hạ, cùng Hứa Hòa Thắng có mối làm ăn vẫn là cùng hắn bảo trì mối quan hệ mật thiết lui tới. Còn đối với Lý Văn Triết và Hứa Duệ chỉ có thể đồng tình trong nội tâm.

Ai biết tổn thương Hứa Duệ gầy yếu vậy mà lọt vào mắt Việt Lăng Thiên, gả vào Việt gia mà biết bao nhiêu người khát vọng. Trong lúc nhất thời tên tuổi Hứa Duệ một lần nữa nổi lên, một mặt nịnh bợ Hứa Hòa Thắng một mặt lên kế hoạch nịnh bợ đút lót Lý Văn Triết.

Tất cả mọi người trong lòng nghĩ cách, trừ phi Lý Văn Triết chịu đựng ở lại Hứa gia, bằng không thì một khi y và Hứa Hòa Thắng vạch mặt, Hứa Duệ là tuyệt đối đứng ở bên Lý Văn Triết. Bọn họ không thể ngồi chờ chuyện như vậy xảy ra, bọn họ muốn chuẩn bị tất cả cho vẹn toàn, hai bên đều thu xếp cho tốt. dammy.wordpress.com

Quả nhiên! Tại ngày lại mặt thứ ba của Hứa Duệ trước mặt tất cả mọi người Lý Văn Triết hướng Hứa Hòa Thắng đưa ra đơn ly hôn, hơn một tháng sau, tại cái ngày kí tên vào hiệp ước phân chia tài sản, Việt Lăng Thiên trước tất cả cả mọi người hàm hồ bày tỏ thái độ…

Mọi người đâu phải không hiểu? Bọn họ cũng không cần phải cùng Hứa gia hợp tác. Đắc tội ai cũng không đắc tội quân đội và chính phủ hơn nữa còn có một gia tộc vĩ đại làm hậu trường.

Vì vậy gần đây những thương gia hợp tác khăng khít với Hứa gia đều bỏ hợp tác. Hứa gia sản xuất chính là đồ dùng quân sự, Việt gia là thế gia quân sự, ai còn dám trắng trợn cùng Hứa gia hợp tác việc buôn bán?

Hứa Hòa Thắng tóc đều nhanh bị hắn cào loạn lên, đoạn trước cổ phiếu xí nghiệp Hứa thị còn tăng vù vù, không nghĩ tới sau khi kí tên phân chia tài sản, ngày càng sa sút. Tất cả mọi người đang bán tháo cổ phiếu Hứa thị, làm cho Hứa Hòa Thắng lao đao.

Cái này cũng chưa tính là gì, thị trường chứng khoán có đứng có ngã. Nhưng những người hợp tác cùng nhau nhao nhao hướng Hứa Hòa Thắng hủy bỏ hiệp ước, hợp đồng đến kì hạn cũng không kí tiếp, thậm chí có tình nguyện lỗ lã cũng muốn bỏ dỡ hợp tác…

Tan đàn xe nghé.

Hứa Hòa Thắng bây giờ cảm nhận được rồi.

Làm sao bây giờ.

Hàng bán không được liền không có tiền thu hồi, cho dù có tiền thu hồi lại không có đơn đặt hàng…

Hứa Hòa Thắng nâng lên con mắt đỏ hồng, trong nội tâm hận chết Lý Văn Triết và Hứa Duệ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio