Mông Hiểu Dương quả thực muốn khóc, xung quanh giường có rào chắn, chẳng lẽ Trứng Trứng có thể nhảy ra ngoài sao, nhưng nếu nói là bị người trộm đi, không nói đến chuyện không ai có thể đi vào một nơi được bảo vệ nghiêm mật như Lâm gia, cho dù vào được, chắc chắn sẽ trộm luôn cả ba quả trứng, sao chỉ trộm một mình Trứng Trứng chứ.
Lâm gia mở tất cả camera theo dõi ra, tiến hành phân tích chu đáo chặt chẽ nhất, thế nhưng vẫn không tìm thấy tên trộm xấu xa kia.
"Em đừng lo lắng, đã xác định là không có ai lẻn vào, từ khi em ra khỏi phòng đến khi em phát hiện Trứng Trứng không thấy, chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nhất định thằng bé cũng lăn không xa lắm, có lẽ hiện tại đang ở gần chỗ của chúng ta thôi." Lâm Hô áp chế nỗi lo trong lòng, bình tĩnh an ủi Mông Hiểu Dương.
"Em có thể không lo sao? Trứng đó cũng không phải là trứng gà trứng vịt, đó là em đây mang nặng đẻ đau sáu tháng mới sinh ra." Mông Hiểu Dương nổi trận lôi đình.
Lúc này Lâm gia chủ cùng Lâm phu nhân ra ngoài tham gia yến hội cũng vội vàng trở về, thấy Mông Hiểu Dương như vậy, trước tiên an ủi y, "Trứng Trứng nhóc con này bình thường đều ham chơi, nói không chừng đang chơi trốn tìm với chúng ta thôi!" Nhưng lời này ngay cả bản thân ông đều không tin.
Kéo Mông Hiểu Dương qua, Lâm gia chủ hỏi kỹ tình huống lúc Trứng Trứng biến mất, liền xem video tìm kiếm, không lo lắng ngược lại có chút kích động, hỏi: "Lúc con kêu người tìm Trứng Trứng, có phải chỉ tìm vật thể màu trắng đúng không?"
Lời này khiến Mông Hiểu Dương cùng Lâm Cẩn đều có chút khó hiểu, ngược lại Lâm Hô lo lắng đến hồ đồ cuối cùng phục hồi tinh thần lại, giật mình nhìn Lâm gia chủ, "Phụ thân, ý ngài là nói Trứng Trứng?" Không có khả năng, nó còn nhỏ như vậy, sao đã bắt đầu tiếp thu truyền thừa được."Sao lại không có khả năng, tiểu á thú cùng tiểu thú nhân đều có thể ra đời cùng một lúc, còn có cái gì không thể chứ." Nguyên bản biểu tình của Lâm gia chủ luôn trầm ổn hiện tại đã muốn chuyển biến thành mừng rỡ như điên, "Nhất định là như vậy, nếu không cũng không thể giải thích tình huống phát sinh hôm nay."
Tuyệt đối là thật sự, Lâm gia chủ bước vội đến chỗ Trứng Sống cùng Vỏ Trứng, cẩn thận cầm lấy Trứng Sống, chỉ thấy vỏ của nó vốn dĩ là màu trắng như tuyết lại trở nên càng thêm oánh nhuận sáng bóng, quan sát kỹ còn có thể phát hiện một tầng ánh sáng nhàn nhạt đang vây chung quanh tại tầng ngoài của vỏ trứng.
Phát hiện này khiến Lâm gia chủ càng thêm tin tưởng suy đoán của chính mình, cũng làm cho Lâm phu nhân còn có Lâm Hô hiểu được, có thể là như vậy.
Mông Hiểu Dương cùng Lâm Cẩn vẫn không hiểu ra sao, hai mắt Lâm Hô lại sáng lên, sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của Mông Hiểu Dương cùng Lâm Cẩn, biến thân thành hình hổ, nâng lên chi trước dùng móng vuốt sắc bén vạch một lỗ trên trán của mình, nơi bị cắt qua nhất thời toát ra một giọt máu màu vàng bay đến giữa không trung, tiếp đó trong nháy mắt giọt máu kia hóa thành khói biến mất trong không trung.
Trợn mắt há hốc mồm nhìn xong hết thảy, Mông Hiểu Dương: Không phải mình xuyên đến tương lai khoa học kỹ thuật sao? Vì cái gì biến thành huyền huyễn thế giới rồi?
"Tìm được rồi." Ngay lúc Mông Hiểu Dương đang sững sờ, Lâm Hô đã biến trở về hình người, "Tên nhóc này thật đúng là nghịch ngợm." Nói xong, hắn đi đến ban công chỗ trồng hoa, từ trong lớp đất dưới bụi hoa, tìm được Trứng Trứng màu đen cơ hồ cùng đất đen dung làm một thể.
Mông Hiểu Dương đi theo chạy tới trừng Trứng Trứng màu đen, không dám tin, "Anh đừng nói với em đây là Trứng Trứng nha? Đừng nói giỡn, cho dù tên nhóc phá hoại này dính đất đen cũng không có khả năng toàn bộ đều biến thành đen thui như vậy đi? Hơn nữa làm sao nó chạy đến đây được, còn chôn mình vào trong đất như vậy?" Má nó, thằng nhóc này cư nhiên chôn sống chính mình, đây đều là chuyện gì vậy hả!
Lâm phu nhân đứng ở bên cạnh cười khẽ một tiếng, đi tới cầm lấy Trứng Trứng vui sướng vuốt ve một chút, sau đó chôn nó trở lại cái hố kia, chung quanh đất đen tự động lấp đầy khe hở chung quanh, cùng Trứng Trứng màu đen tiếp tục dung làm một thể, nếu không nhìn Lâm phu nhân đem Trứng Trứng đặt ở đó, Mông Hiểu Dương tuyệt đối sẽ không tìm thấy Trứng Trứng ở đâu.
"Trứng Trứng là bởi vì tiếp thu huyết mạch truyền thừa mới có thể như vậy, hiện tại nó cần được đất đai và ánh sáng mặt trời tẩm bổ, nơi này là chính nó tìm, nhất định là nơi nó cảm thấy thoải mái nhất, cho nên cứ để nó ở đây đi." Yêu thương sờ sờ Trứng Trứng đen thui như đất đen, Lâm phu nhân đứng dậy nói.
Mông Hiểu Dương: Đậu xanh rau má, ông đây chỉ biết là hoa mới cần trồng xuống đất sau đó phơi nắng hấp thụ ánh sáng mặt trời thôi, không nghĩ tới trứng cũng có thể trồng. -_-|||
"Có cần tưới nước không?" Mông Hiểu Dương đã muốn bị đảo điên tam quan, ngây ngốc hỏi.
Lâm Hô bị hỏi sửng sốt, "Phải tưới một ít linh dịch, anh sẽ kêu người mang tới."
Mông Hiểu Dương: Con bà nó, thật đúng là phải tưới nước kìa, có phải là sau này còn có thể nở ra một đóa hoa hay không. Đệch!
"Trứng Trứng tiếp thu huyết mạch truyền thừa nên cần đất cùng ánh sáng mặt trời, vậy Trứng Sống thì sao? Chẳng lẽ Trứng Sống phát dục chậm hơn Trứng Trứng cho nên còn chưa bắt đầu tiếp thu truyền thừa sao?" Lâm Cẩn ngồi xổm bên cạnh Trứng Trứng, tò mò hỏi.
Mông Hiểu Dương cũng tò mò nhìn về phía mấy người Lâm phu nhân, rõ ràng hệ thống đề thăng hai tiểu bạch hổ, sao Trứng Trứng có thể lớn nhanh hơn anh hai Trứng Sống của nó được chứ? Còn có, vỏ trứng của tiểu bạch hổ cư nhiên là màu đen, chẳng lẽ mọi người không giải thích một chút sao?
Lâm gia gia nghe tiếng gió chạy tới vừa lúc nghe được câu hỏi của Lâm Cẩn, quay đầu lại nhìn Lâm gia chủ một cái, thấy ông gật đầu xác nhận, nhất thời kích động vẻ mặt đỏ bừng, chòm râu ở cằm đều run lên.
Run rẩy đi đến bên cạnh Trứng Trứng, sờ soạng vài cái sau đó hô to, "Là thật, là thật, ha ha ha... Thần Thú ở trên, dĩ nhiên là thật sự."
Cử động kia của Lâm gia gia khiến Mông Hiểu Dương càng thêm tò mò, bất quá y có thể xác định một chuyện, Trứng Trứng đem mình chôn trong đất dạng này, còn biến thành đen thui thế kia, đều là chuyện tốt. Nhưng y vẫn rất ngạc nhiên, tiến đến bên người Lâm Hô, trực tiếp nhéo thắt lưng hắn vặn một cái, trừng mắt nhìn qua.
"Để ông nói đi." Lâm gia gia đứng lên, xua tay nói.
"Thập đại thế gia chúng ta đều truyền thừa huyết mạch của thập đại thần thú, cái gọi là huyết mạch, chính là thiên phú hoặc là kỹ thuật chiến đấu đồng dạng với thần thú, thông thường tại trước khi sắp phá xác sẽ tiếp thu truyền thừa." Dừng một chút, Lâm gia gia chắp hai tay, nhìn chằm chằm Trứng Trứng, trong mắt ông tràn ngập kinh hỉ, tiếp tục nói, "Trải qua hơn vạn năm quan sát cùng nghiên cứu, nếu tiểu thú nhân sớm bắt đầu tiếp thu truyền thừa thì thừa hưởng huyết mạch của thần thú càng cao." Nói đến đây, hai mắt mờ đục của Lâm gia gia phát ra tinh quang cực nóng.
"Về phần màu sắc của vỏ trứng, đó là cho thấy chiến tích đẳng cấp truyền thừa của tiểu thú nhân, nhan sắc chia làm chín loại, phân biệt thành vô sắc, đỏ, cam, vàng, xanh lá cây, xanh da trời, xanh dương đậm, tím, đen, thánh quang, Trứng Trứng là màu đen, cư nhiên là cấp tám, thật sự là rất khó tin."
Lâm gia gia quơ tay, này cơ hồ có thể dùng điên cuồng để hình dung.
Ba người Lâm gia chủ, Lâm phu nhân còn có Lâm Hô lập tức trừng lớn hai mắt, "Phụ thân, ngài vừa nói cái gì? Không phải chỉ có tám cấp bậc thôi sao? Sao còn có cấp bậc thánh quang này?" Thánh quang, kia vừa rồi tại vỏ trứng của Trứng Sống nhìn đến cái tầng ánh sáng kia?
Bị Lâm gia chủ kích động gọi phục hồi tinh thần lại, Lâm gia gia đã bình tĩnh không ít, sau đó trừng ông một cái, "Có cái gì mà ngạc nhiên, đây là một cấp bậc ở thượng cổ, sớm đã không tồn tại." Kỳ thực cũng là sau khi Mông Hiểu Dương sinh hạ ba thai, ông mới đi tàng thư các lật xem sách cổ, ngẫu nhiên nhìn đến thôi.
Cái cấp bậc thánh quang này, nói không chừng trừ thập đại gia tộc lâu đời bọn họ còn ghi lại thì có lẽ đã không ai biết, liền bởi vì không cần thiết, cho nên Lâm gia chủ không biết cũng là bình thường.
Rất nhanh vọt vào trong phòng, Lâm gia chủ cùng Lâm Hô cơ hồ đồng thời chạy tới bên cạnh Trứng Sống, sau đó nhìn kỹ một chút, cái này cũng không phải vô sắc, tầng ánh sáng trong suốt kia đều đang nói cho hai người, đây có lẽ chính là thánh quang trong truyền thuyết.
"Phụ... Phụ thân..." Lúc này Lâm Hô cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.
Lâm gia gia bị động tác của bọn họ làm cho chấn kinh vội vàng đi tới, "Hai người làm gì vậy? Chẳng lẽ...." Lần thứ hai kích động, "Chắt trai lớn của ông cũng truyền thừa kỹ thuật chiến đấu màu đen?"
Lắc đầu, "Không phải." Lâm gia chủ hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trứng Sống, "Phụ thân, không phải màu đen, mà là thánh quang, là ngài vừa nói tới thánh quang."
Lâm gia gia theo bản năng mím môi một cái, Lâm phu nhân còn có Lâm Cẩn đi theo phía sau hít sâu một hơi, Mông Hiểu Dương lại không hiểu gì nhìn bọn họ.
Ngoại trừ Mông Hiểu Dương, biểu tình mọi người vào giờ khắc này đều đọng lại, bọn họ vài cái hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều là vô cùng khiếp sợ cùng vui sướng.
Mông Hiểu Dương: Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là bởi vì sau khi bị hệ thống tinh lọc huyết mạch, đặc biệt ghê gớm khiến bọn họ đều sợ ngây người sao?
Cũng không phải là sợ ngây người, cơ hồ là trong nháy mắt, Lâm gia gia truyền đạt xuống tất cả chuyện xảy ra hôm nay toàn bộ phong tỏa, bao quát việc tìm Trứng Trứng, sau đó liền lấy tốc độ nhanh nhất triệu tập vài tên tộc nhân thực lực cao cường tới chỗ ở của Mông Hiểu Dương tọa trấn, bảo đảm nơi này kín không kẽ hở.
"Tiểu Hô ở lại đây lo cho bọn nhỏ, chúng ta đi trưởng lão viện." Chuyện lớn như vậy, phải mở buổi họp tộc, Lâm gia gia phân phó xong mọi việc, lại đưa mắt nhìn Trứng Trứng đen thui cùng Trứng Sống sáng long lanh sau đó liền mang theo Lâm gia chủ đi trưởng lão viện.
Một loạt động tác này thực hiện, làm cho Mông Hiểu Dương trợn mắt há hốc mồm, liền vội vàng kéo Lâm Cẩn muốn đi theo Lâm phu nhân cho Trứng Trứng tưới linh dịch, "Lúc trước anh của em là màu gì?"
"Hình như là màu xanh, ai nha! Chị dâu, anh đừng kéo em, em muốn cùng mỗ mụ đi tưới linh dịch cho Trứng Trứng." Đẩy tay Mông Hiểu Dương ra, Lâm Cẩn nhảy chân sáo chạy ra ban công.
Mông Hiểu Dương: Con bà nó! Màu xanh lá cây? Vậy thời điểm phá xác, có phải có vỏ trứng màu xanh đội ở trên đầu hay không? Phốc ha ha!
"Buồn cười lắm sao?"
Gật đầu lia lịa, sau đó cứng đờ, má nó, hèn giề mình thấy là lạ chỗ nào, nguyên lai mình nói ra tiếng luôn. Quay lại nhìn thấy sắc mặt Lâm Hô không có gì thay đổi, Mông Hiểu Dương mới thở phào nhẹ nhõm, may là thế giới tương lai không có cách nói đội nón xanh.
Mông Hiểu Dương thở phào quá sớm rồi, rõ ràng y đã quên tiểu thuyết hồi lâu mình không quan tâm, bên trong đó y đều viết về chuyện đội nón xanh này.
Lâm Hô nhìn chằm chằm y một lúc, sau đó lắc đầu đi đến bên cạnh Trứng Sống, ba bào thai đã là kỳ tích, không nghĩ tới hai huynh đệ nó lại có huyết mạch truyền thừa cao như vậy, cũng được đến kỹ thuật chiến đấu cấp bậc cao như vậy.Theo Lâm Hô đi lại đây, Mông Hiểu Dương nhìn trái nhìn phải đều nhìn không ra Trứng Sống có thánh quang, bất quá hệ thống đã từng nói hai tiểu bạch hổ đều một cấp bậc, hiện tại sao lại phân cao thấp?
"Vì cái gì cấp bậc của hai tiểu thú nhân không giống nhau?" Mông Hiểu Dương vẫn nhịn không được hỏi ra tiếng.
"Bởi vì các người đều là phàm nhân ngu xuẩn, cho nên không biết." rốt cuộc thăng cấp thành công, âm thanh đột nhiên xuất hiện trong đầu Mông Hiểu Dương.
Mông Hiểu Dương: Đậu xanh rau má! Ông đây sắp bị hù chết được không?
cậu là tên khốn!