Trùng Sinh Xuyên Việt Đích Ngũ Hảo Gia Đình

chương 26

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Là một fan phim sinh tồn chính tông, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm bắt đầu điều chỉnh tâm tính cho thật tốt —— vì sinh tồn, dùng bất cứ thủ đoạn nào!

Rác rưởi bình thường không bị chú ý tới, nhưng nếu như có thể lợi dụng thật tốt, nó cũng có thể cho chúng ta kinh hỉ không tưởng được.

Địa phương từng có người tụ tập thì khẳng định sẽ có rác rưởi.

Phải cảm tạ thói quen bảo vệ môi trường của liên bang, bên chủ sự trước khi đi thì lưu lại rác rưởi vô hại có thể phân giải trong vòng ba tháng, còn mang đi đều là những thứ độc hại đối với thiên nhiên.

Hiện tại, nơi này chính là chiến trường phát huy của Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm.

"Nếu không có em nhắc nhở, xém chút nữa anh đã quên ở chỗ này cũng không thiếu đồ có thể sử dụng." Lúc Lăng Kiệt Sâm bị Cẩn bảo giữ chặt lại, hắn liền hiểu rõ ý của Lăng Dục Cẩn, xác nhận xong chung quanh không có người, hai người lập tức bắt đầu khom lưng tìm kiếm.

Nói là rác rưởi, trên thực tế đó đều là gói to hoặc là ống, rất sạch sẽ, đại bộ phận đều là những thứ vừa rồi dùng để đặt vật phẩm, sau đó Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm cẩn thận chỉnh lý một lần, thành quả cũng không tệ lắm.

"Cái này không thấm nước này, em đã thử xé một chút, chất lượng không tồi, tới nơi có núi cao còn có thể phòng tuyết." Lăng Dục Cẩn gấp kỹ một thứ lớn giống như túi plastic, nói một tiếng với anh hai xong liền bắt đầu ném vào trong ba lô.

Lăng Kiệt Sâm góp nhặt vài cái ống gãy, sau đó dùng dao găm cắt gọn những bộ phận còn tốt, "Nhìn nè, đến lúc đó có thể trang bị dây thừng làm một cái ròng rọc ba trong một, giải quyết vấn đề phụ trọng."

Rõ ràng là hoàn cảnh của tổ hai người Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm rất xấu, nhưng đồng thời, so sánh với các tổ khác mà nói, ưu điểm cũng rõ ràng hơn.

Do hai người thân là anh em, lại không có người ngoài, lúc hợp tác có thể hoàn toàn tín nhiệm đối phương, đúng lúc câu thông tin tức, có thể an tâm giao phó phía sau lưng cho lẫn nhau.

So với tâm tư cong cong nhiễu nhiễn của những tổ khác mà nói, bầu không khí mà Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm ở chung quả thực quá mức hòa thuận.

Nhiên liệu có thể đốt, vải vóc có thể giữ ấm, giấy dầu không thấm nước cách nhiệt, còn có bình tiện lợi, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm ăn ý mười phần tìm kiếm ra không ít đồ, thậm chí còn gia công thêm một chút, làm thành vài công cụ nhẹ nhàng dùng ít sức.

Dùng thực lực nói cho tất cả những người đang xem Trực tiếp ——

Công cụ là do hai tay nhân loại làm ra, bắt đầu động lực đứng thẳng mà đi! (?)

Cái quỷ gì đây?

Sau đó, hai anh em cá biệt liền chỉnh lý tốt mấy thứ này, bỏ vào đầy nửa cái ba lô, sau đó chôn xuống những đồ vật thừa không dùng tới ngay tại chỗ, chuẩn bị thỏa đáng xong mới chính thức tiến vào rừng mưa.

Tầm mắt đổi mới, thảm thực vật cũng càng ngày càng rậm rạp, bước chân của Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm càng ngày càng chậm, nhưng đồ vật bỏ vào ba lô ngược lại càng ngày càng nhiều.

"Loại nấm nhạt màu này có thể ăn, anh nếm thử đi." Lăng Dục Cẩn đưa cho Lăng Kiệt Sâm một nửa cái nấm, ăn xong nửa còn lại liền nói với phi trùng quay phim, "Ừm, có chút vị trà xanh."

"Nhìn này, lá cây màu xanh nhạt này xé xong thì có chút ngọt, Cẩn bảo, cho ngươi hai mảnh này." Lăng Kiệt Sâm cũng sưu tầm đồ vật bổ sung năng lượng tại chung quanh, sau khi liếm liếm thử lá ngọt, liền đưa cho em trai.

Phi trùng quay phim đang vỗ cánh xung quanh họ vẫn đang làm việc, vì thế, những người mua màn ảnh số hoặc số , liền bắt đầu nhìn theo bọn Lăng Dục Cẩn ăn thử thức ăn trong rừng mưa.

Rừng mưa nhiệt đới sản vật phì nhiêu, đồng thời cũng nguy cơ bốn phía, rất nhiều thực vật động vật tương quan trong tri thức được hai anh em này vừa đi vừa ăn, còn rất tỉ mỉ hướng vào màn ảnh giới thiệu mùi vị, nếu gặp được đồ vật mà Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm đều rất thích, còn nghĩ biện pháp mang đi một ít, lưu trữ để làm đồ ăn vặt.

Được rồi, bọn tôi – đám trên mạng cũng biết hai người cậu có phụ trọng nhỏ nhất, trong ba lô trừ bỏ chút ít bao bố thì cũng chỉ có chút ống này nọ, thoải mái không chịu được, còn có không gian rất lớn để bỏ theo thức ăn, nhưng hai cậu sao có thể kéo cừu hận như vậy?!

Lượng mua màn ảnh của hai người Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm lập tức mạnh thêm, không có biện pháp, người khác đang cảnh giác nín thở, bọn họ đang ăn ăn; người khác đang lúc nội bộ mâu thuẫn, bọn họ đang ăn ăn; người khác đang bất lực sắp điên mất, bọn họ vẫn còn đang ăn ăn.

Tiếng lòng của tất cả dân mạng——

Số và số à, các cậu có phải là chưa ăn điểm tâm đã tới tham gia trận đấu đúng không?

Kính nhờ đừng ăn nữa, thời gian chỗ này đã là đêm khuya, vừa nãy đã vừa xem vừa ăn hai chén cơm rồi đó, ăn thêm nữa là ngày mai mặt xưng phù đó ~

Tự nhiên lại có cảm giác trong rừng có thiệt nhiều thứ ăn ngon, nói cho tui biết đi, không chỉ một mình tui nghĩ vậy đúng không ︿( ̄︶ ̄)︿!

Kỳ thật Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm cũng rất vô tội, không phải là bọn họ muốn cứ ăn hoài như vậy, chủ yếu là bởi vì tài nguyên trong rừng mưa thực sự là quá phong phú, bọn họ vì tránh để mình đói bụng trong những nơi kế tiếp như đầm lầy, núi cao, thậm chí là hoang mạc, trước hết nhất định phải chứa đựng chút ít thức ăn.

Những loại thực vật nào có thể tích nhỏ, hương vị tốt còn chống đói, có thể nếm thử một chút, cộng với việc phân hạng còn cần căn cứ vào biểu hiện trong trận đấu, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm còn muốn hướng vào màn ảnh giải thích, tên khoa học của loại thực vật này là cái gì, hoàn cảnh sinh tồn của nó như thế nào. Sau khi đã nói ra những đặc thù để nhận biết thứ đó không độc mà còn rất thực dụng, bọn họ không nếm thử hương vị thì làm sao có thể thể hiện chính xác đạo lý "có thực tiễn mới hiểu biết" ~

Cho nên, dân mạng đang xem Trực tiếp, vẫn phải tiếp tục nhìn chằm chằm Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm đang ăn cái gì thôi!

Nhưng, hoàn toàn khác với sự thoải mái mà trên mạng nhìn thấy, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm cũng bị hoàn cảnh ẩm thấp ngột ngạt trong rừng gây sức ép rất thảm. Tuy hai người xem như là có tri thức sinh tồn dã ngoại hơn rất nhiều người, nhưng cứ như vậy cũng rất gian nan khi tiến về phía trước.

"Anh, nấu chút nước uống đã, chúng ta hiện tại đã có chút mất nước rồi." Lăng Dục Cẩn tìm một địa phương không có rắn và độc trùng, tìm chút lá khô, quẹt hai mặt hai cây dao găm vào nhau, tia lửa hiện ra liền chăm vào, sau đó bưng ra nước mưa vừa rồi thu thập trên lá đại thụ, bắt đầu nấu chín uống.

Lăng Kiệt Sâm mặc quần áo ổn định nhiệt độ thì còn tốt chút đỉnh, không có cảm thấy nóng, nhưng có thể thấy được hai bên má Lăng Dục Cẩn đang chảy mồ hôi xuống từng giọt từng giọt, nhưng trong rừng rậm cậu căn bản không dám lộ ra một mảnh da lớn nào, vạn nhất bị cái gì đó cắn, đó cũng không phải là chuyện nhỏ, cho nên, nóng thì cũng chỉ có thể chịu đựng.

"Tới đây, anh quạt cho em." Lăng Kiệt Sâm một bên uống nước ấm, một bên dùng phiến mỏng vừa rồi nhặt được ở địa điểm tập hợp quạt quạt cho Lăng Dục Cẩn, phi trùng quay phim thấy hai người đã dừng lại nghỉ ngơi, bọn nó liền tản ra, chỉ chừa hai con xoay quanh trên không, này xem như là cơ hội nhàn rỗi cho tuyển thủ.

Nhưng hơi nước trên người Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm đều đã biến thành mồ hôi, Lăng Điềm Điềm nãy giờ vẫn không hề nhúc nhích nghỉ ngơi tại chỗ, bây giờ nó lại trốn tránh tiểu trùng quay phim vươn ra một cái lá non, lén lút lẻn vào trong cổ áo Lăng Dục Cẩn.

Lăng Dục Cẩn cảm thấy xương quai xanh chợt lạnh, hơi run rẩy một chút, Lăng Kiệt Sâm bên cạnh phát hiện dị thường của Cẩn bảo thì có chút kỳ quái, sau đó nhìn thấy bộ dáng Lăng Điềm Điềm đang hạ nhiệt cho Cẩn bảo, hắn lập tức mỉm cười.

Hắn đã quên bọn họ còn dẫn theo một Lăng Điềm Điềm thần kỳ, cái cây nhỏ này còn có thể tự động khống chế nóng lạnh, quả thực quá tiện lợi.

Cảm giác mát mẻ từ trên lá non truyền tới, làm cho sự oi bức của Lăng Dục Cẩn chậm rãi biến mất, nhưng Lăng Dục Cẩn đột nhiên rên lên một tiếng liền mạnh mẽ bắt lại Lăng Điềm Điềm, "Khụ, uống nước xong rồi thì chúng ta nên tiếp tục đi tới phía trước đi."

Lăng Điềm Điềm đang yên đang lành không biết vì sao lại bị vò thành một cục, nó quả thực rất ủy khuất, không phải chỉ là tò mò dùng lá cây sờ sờ cái thứ nhô ra trên ngực Đại Bảo thôi sao? Sao nó lại bị tàn nhẫn nhét vào trong túi áo rồi?!

Sorry~~ bận quá nên giờ mới edit được, tuần sau mình kiểm tra nên chắc cũng sẽ trễ mấy ngày, mấy bạn thông cảm hen~ ^^

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio