Chương
"Anh, anh thấy đó, nếu như chỉ còn một mình em, bọn họ lập tức sẽ khi dễ em chết mất." Lăng Dục Cẩn nhìn Lăng Kiệt Sâm đang chỉnh lý lông sư tử, lập tức ngồi xuống cạnh anh hai giả bộ đáng thương nói.
Ánh mắt cậu nghiêm túc, giống như nếu không có Lăng Kiệt Sâm bên cạnh, cậu liền sẽ biến thành một đứa nhỏ yếu đuối không chống nổi gió táp mưa sa, ai cũng có thể tới khi dễ chà đạp.
Đứa nhỏ... yếu đuối...
Nhóm khán giả tỏ vẻ, Cẩn bảo vui vẻ là được.
Bọn tui sẽ tạm thời quên đi cậu đạp một cước đổ huyệt động, tay không bắt cá sấu, ném con báo hoa còn sống cùng với rất nhiều rất nhiều cảnh tượng nguy hiểm.
_(: ″ ∠)_
Lăng Kiệt Sâm lại cảm thấy em trai mình nói rất có đạo lý, lúc ấy Cẩn bảo chọn bộ đồ ổn định nhiệt độ đã bị rất nhiều tuyển thủ âm thầm rình rập. Song quyền khó địch tứ thủ, cộng thêm Cẩn bảo còn nhỏ tuổi, lỡ như Cẩn bảo xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì làm sao đây?
Cẩn bảo còn là một đứa bé, mình vừa rồi sao lại có thể nghĩ tới việc để một mình Cẩn bảo lại giãy dụa trong trận đấu phức tạp này?
Trách nhiệm làm anh hừng hực thiêu đốt, Lăng Kiệt Sâm lập tức đứng lên, "Cẩn bảo, em đi lấy tấm da linh dương hai ngày trước tụi mình giết lại đây."
"Cẩn bảo, em đi lấy loại sợi này ngâm nước sau đó vò tách ra, trước khi mặt trời xuống núi thì đưa cho anh."
"Cẩn bảo, lấy dao găm băm miếng thịt này thành khối rồi nấu chín phơi khô, bao plastic chống thấm nước lúc trước chúng ta lấy được đâu?"
"Cẩn bảo..."
Ở phương diện thao tác bằng tay, Lăng Kiệt Sâm có địa vị quyền uy không thể lay động, Lăng Dục Cẩn ngoan ngoãn làm trợ thủ, hai người đồng thời bận việc, bắt đầu chuẩn bị đầy đủ trước khi tiến lên núi tuyết.
Trước đó khi cùng dân bản địa đàm phán với ban tổ chức trận đấu, anh em Lăng Dục Cẩn mò được vài vật phẩm tiện lợi từ ban tổ chức, như thiết bị phản trọng lực, quần áo chống lạnh, máy áp súc cát đá và thùng nước,...
Thiết bị phản trọng lực có thể dán dưới đế giầy, để cho khi dẫm lên tuyết sẽ không quá trơn, lúc trèo lên cũng dùng ít sức hơn.
Quần áo chống lạnh thì mặc bên ngoài, dùng quần áo vừa rồi cởi xuống từ trên tổ bốn người kia cắt may lại, cho ra hai bộ quần áo.
Máy áp súc cát đá và thùng nước thì có tác dụng rất lớn ở hoang mạc thiếu nguồn nước, cho nên trước hết cứ nên tiếp tục đặt trong ba lô, chờ sau khi rời khỏi núi tuyết thì lấy ra dùng.
Tuy rằng mấy thứ nhỏ nhỏ này tác dụng hữu hạn, công suất lại thấp, nhưng thắng ở chỗ có thể tích nhỏ dễ mang theo, đáng tiếc là không thể lấy ra trước mặt khán giả, chỉ có thể chờ đến ban đêm, khi camera phi trùng đã rời đi thì mới có thể dùng.
Nhưng không sao hết, hiện tại Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm cũng đã đủ vội rồi.
Lăng Dục Cẩn cũng không biết tại sao anh hai mình lại có kỹ năng thuộc da và may quần áo.
Dù sao đợi tới lúc cậu dựa theo mệnh lệnh của Lăng Kiệt Sâm chạy qua chạy lại, đi làm cái này cái kia, bỗng phát hiện tấm da linh dương cứng ngắc lúc trước sau khi được lấy ra từ trong một cái hố, rồi bị đốt đi đốt lại nhiều lần, giờ không còn cái loại mùi vị gay mũi lúc trước, cầm trên tay cũng mềm mại hơn.
Mấy miếng vải bị cắt chỗ này chỗ kia cũng được hợp lại, được may bằng loại sợi thực vật với đường chỉ dày thành quần áo.
Sau khi Lăng Dục Cẩn mặc thử liền phát hiện.
(⊙v⊙)
Trừ bỏ thiết kế đẹp và vừa người thì còn rất nhẹ nhàng, quan trọng nhất là không thấm nước, sẽ không dễ bị tuyết làm ướt.
Lúc này nhóm khán giả xem trực tiếp bấy lâu nay mới phát hiện, Lăng Dục Cẩn có kỹ năng trù nghệ hình như cũng chỉ có công dụng ở phương diện nấu cơm, còn Lăng Kiệt Sâm mới đúng là tuyệt vời!
Nhóm khán giả đã bị hai anh em này dưỡng điêu tỏ vẻ, giờ bọn họ không muốn nhìn xem Lăng Dục Cẩn xử lý nguyên liệu nấu ăn như thế nào, bọn họ muốn xem hiện trường Lăng Kiệt Sâm thuộc da may quần áo, sau đó sẽ coi lại cảnh Lăng Dục Cẩn nấu cơm sau.
╭(╯^╰)╮
Chính là khó ở như vậy đấy!
Có mũ che lỗ tai, khăn quàng cổ chắn gió vào cổ, áo khoác chống lạnh, bao tay và bao đầu gối không ảnh hưởng tới hoạt động, cùng với đôi giầy có thể bước trên tuyết dầy và leo núi, còn có áo quần mặc trong.
Thậm chí Lăng Kiệt Sâm còn cố ý may cho em trai một cái áo khác nhỏ, bởi vì có bỏ thêm vài thứ tốt (lông sư tử), nên nhìn phồng phồng đặc biệt ấm áp.
Cộng thêm Lăng Kiệt Sâm lấy trên vùng này một loại thực vật cứng nhưng rỗng ruột, làm một cái máy đóng gói chân không đơn bản, để Lăng Dục Cẩn tiện bỏ khối thịt nấu chín kia vào trong bao plastic, vừa giữ tươi được lại tiện mang theo.
Chỉ hơn một ngày, hai anh em đã sắp xếp xong toàn bộ thực phẩm và trang bị để sẵn sàng.
Anh hai tui nhất định là thân thích của Doraemon, không, nói không chừng anh ấy chính là Doraemon hình người ấy chứ~
Con người dưới hoàn cảnh bức bách, sẽ bộc phát ra tiềm năng ngay cả chính mình cũng không thể tưởng tượng nổi.
Trước kia Lăng Kiệt Sâm cũng thật không ngờ rằng mình sẽ ở dưới điều kiện ác liệt này, trong vòng một ngày gấp gáp chế tạo ra được hai bộ quần áo leo núi tuyết.
Ngay cả kim cũng mài ra được.
(づ●─●)づ
Lăng Dục Cẩn đeo trên lưng cái ba lô duy nhất, đưa cho anh hai nhánh cây đã tước thành gậy chống, còn chưa đi được vài bước, chợt nghe thấy một tiếng nổ mạnh không biết từ chỗ nào truyền đến.
Có chút giống... tiếng pháo?
Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm đồng thời quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một cái tàu bay trên bầu trời bay tới nơi bắn đạn tín hiệu, không quá vài giây sau, tất cả tuyển thủ đều nghe được thông báo của ban tổ chức trận đấu từ camera phi trùng bên cạnh.
"Bây giờ là tám giờ buổi sáng của trận đấu ngày thứ mười bốn, còn ba mươi chín tuyển thủ chưa bỏ quyền. Xin tất cả tuyển thủ chú ý tới huy chương trên áo mình, bảo quản nó thật tốt, nếu huy chương bị rớt thì sẽ mất đi tư cách dự thi, nếu đạt được thêm huy chương thì có thể được cộng điểm. Giải thưởng sẽ dựa theo trình tự trước sau đi tới điểm tập trung cuối cùng mà trao cho sáu người đứng đầu. Cố lên~"
Thanh âm lập lại ba lần, camera phi trùng mới một lần nữa khởi công tiếp tục quay phim.
Đám tuyển thủ: "..." What?
Bị một bút của ban tổ chức khiến cho kinh ngạc ngây người còn có nhóm khán giả.
↓
-Đây là chuẩn bị tiếp tục sàng lọc trong ba mươi chín tuyển thủ còn dư lại sao? Hơn một trăm tuyển thủ, còn chưa qua một nửa thời gian liền thiếu đi sáu phần, tỉ lệ đào thải thật đáng sợ!
-Trách không được trách không được, vừa rồi tuyển thủ số mà tui mua bị mất huy chương, lập tức màn ảnh chiếu Trực tiếp không còn tín hiệu, trạng thái cũng biểu hiện là đã mất đi tư cách.
-Mới vừa rồi tui có nhìn lại, trong quy tắc trận đấu đích thật có một câu là nên bảo quản tốt quần áo do ban tổ chức cung cấp. Nhưng đây cũng quá bẫy rồi, không có nói rõ chuyện huy chương, những tuyển thủ không cẩn thận làm rớt huy chương bị mất tư cách dự thi nhất định sẽ hộc ra ba lít máu.
Khán giả cứ tiếp tục thảo luận, thậm chí còn có người muốn tìm xem, rốt cuộc có bao nhiêu tuyển thủ bởi vì vứt bỏ huy chương, dù không có châm đạn tín hiệu, cũng không hiểu sao lại mất đi tư cách thi đấu.
Còn nhóm tuyển thủ đang thi đấu thì cảm thấy may mắn là họ không có ném đi cái huy chương trên cái áo này, họ quả thực hận không thể treo ban tổ chức lên đánh một trăm lần.
Trận đấu cũng sắp trôi qua một nửa rồi, mi mới nhảy ra nói rõ, có bản lĩnh thì mi đừng chơi chữ!
Hiện tại đã nói rõ tầm quan trọng của nhân số tuyển thủ còn lại cùng với huy chương, không chỉ là đổi loại phương thức nói cho tất cả tuyển thủ rằng chỉ có sáu người được trao thưởng (giải nhất thưởng cho một người, giải nhì cho hai người, giải ba cho ba người), nếu như muốn có giải, hoặc là dùng tốc độ nhanh nhất đi tới điểm tập hợp cuối cùng, hoặc là khi gặp được tuyển thủ khác phải lấy đi huy chương của đối phương, xử lý đối phương để giảm bớt tỷ lệ cạnh tranh, gia tăng thắng lợi cho chính mình.
Ban tổ chức thật sự rất xấu xa.
"Anh, kế tiếp có khả năng chúng ta sẽ rất dễ gặp được những tuyển thủ khác." Lăng Dục Cẩn suy đoán, rừng mưa và đầm lầy chiếm diện tích cực lớn trên tinh cầu mới, mà diện tích của núi tuyết và hoang mạc thì lại nhỏ hơn, bằng không ban tổ chức không có khả năng đột nhiên đi ra xoát độ tồn tại lúc này, còn khơi mào vấn đề mà trước giờ nhóm tuyển thủ vẫn đều lảng tránh —— chính là xử lý những người khác để tăng danh ngạch của mình.
Lúc trước trong rừng mưa và đầm lầy, đám tuyển thủ còn đang điều chỉnh trạng thái của mình, cảm thấy chuyện đi tới địa điểm tập hợp còn cách bọn họ rất xa, việc cấp bách hiện giờ chính là nhờ tới lực lượng của mọi người, từ trong hoàn cảnh sinh thái ác liệt sinh tồn tiếp.
Nhưng hiện tại ban tổ chức vừa thông báo xong, đám tuyển thủ đã bắt đầu ý thức được, trận đấu đã tiến hành gần một nửa, mà khái niệm địa điểm tập hợp cuối cùng cũng đã rõ ràng.
Mọi người à, nên hoạt động hoạt động đi, nhanh chóng chiến nhau thôi!
Thật sự là, ban tổ chức đúng là gợi đòn.
"Anh, chúng ta tiếp tục đi chứ?" Lăng Dục Cẩn sờ sờ huy chương trên áo, mím chặt môi, cảm thấy con đường phía trước sẽ ùn ùn kẹt xe rất khó đi.
Lăng Kiệt Sâm nhìn thấy động tác vừa rồi của Cẩn bảo, vươn tay vỗ vai em trai, "Đương nhiên, nếu đã tới tham gia trận đấu, vậy phải hướng về giải thưởng, thi đấu hữu nghị gì đó đều là lừa gạt trẻ em mà thôi, chúng ta đã đi tới đây, phải đối mặt với thắng thua."
Hơn nữa, ban tổ chức trận đấu đột nhiên thông báo chuyện như vậy, những tuyển thủ phát sầu nhất sau khi nghe được cũng không phải là hai anh em bọn họ.
Những tiểu tổ tạm thời hợp tác có nhân số đông đảo kia hẳn là nên ngẫm lại kỹ, sáu cái danh ngạch cuối cùng kia có nghĩa gì đối với bọn họ.
Kẻ thù, phản bội, hóa thù thành bạn, những suy nghĩ có thể bùng nổ tỉ lệ xem này, sắp yên lặng trình diễn ra.
Khán giả nhìn nhóm tuyển thủ vị thành niên hoặc là mới vừa thành niên chưa bao lâu, trong chương trình lại ngươi lừa ta gạt, ngươi tranh ta đoạt, khán giả chỉ có thể đi tới màn ảnh số và số để rửa mắt.
Tuy rằng họ biết không có nơi nào mà không cạnh tranh, mà đám tuyển thủ cũng không phải là những con thỏ trắng, nhưng nhìn thấy đám tuyển thủ này lúc trước còn hồn nhiên khờ dại bỗng nhiên nhanh chóng biến sắc mặt, khán giả vẫn có chút chướng ngại tâm lý.
Không phải là tất cả khán giả vừa nhìn thấy hình ảnh phản bội hay đánh nhau liền giống như uống máu gà mà hưng phấn không kềm chế được.
TvT
Vẫn nên tiếp tục đi theo tuyển thủ số và số thôi, cùng đi nướng thịt đi leo núi, không đánh không phản bộ bình yên tiến tới phía trước!
Khi đã tiến tới núi tuyết, bởi vì quần áo trên người Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm đều đủ để chống lạnh chống thấm nước, cho nên đối với hoàn cảnh rét căm thì độ thích ứng vô cùng tốt, mỗi lần dừng lại nghỉ ngơi cũng là vì bổ sung hơi nước đang xói mòn trong thân thể.
Trên thực tế, ở những nơi quá lạnh hoặc quá nóng, thân thể đều sẽ bị mất nhiều nước, nếu bổ sung trễ sẽ vô cùng có khả năng bị mất nước nghiêm trọng, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm đã bị nhiệt độ thấp ảnh hưởng, tuy cảm thấy mình không khát, nhưng hai anh em họ vẫn định ra thời gian, vừa dừng lại liền dùng ấm nước đun lên một chút nước ấm để uống.
Vì thế, lúc tuyển thủ khác vì danh ngạch mà đánh đánh đánh, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm thì đang uống uống uống; lúc tuyển thủ khác vì quần áo mà đoạt đoạt đoạt, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm vẫn đang uống uống uống; lúc tuyển thủ khác vì thức ăn mà cướp cướp cướp, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm vẫn còn đang uống uống uống.
Những tuyển thủ khác: thi đấu và hiện thực giống như nhau, đều là một chiến trường tàn khốc không có khói thuốc súng.
Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm: bổ sung nước đúng là một chuyện phiền toái.
Nhóm khán giả không khỏi che mặt, cái cảnh tượng này không phải đã gặp qua trong rừng rậm rồi sao?
Chúc mừng Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm đạt được danh hiệu quang vinh "bộ đôi ăn uống".
Làn tuyết trắng xóa ngoài làm cho ánh mắt đau nhức, còn làm cho mình khó phân rõ phương hướng, cộng thêm đây là một ngọn núi tuyết có địa hình cực kỳ phức tạp, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm không ngừng lặp lại động tác lên núi xuống dốc, miễn cho bọn họ leo sườn núi lại lạc đường.
Nhưng tục ngữ nói, lên núi thì dễ xuống núi mới khó, mỗi lần xuống những sườn dốc, đó đều là khảo nghiệm đối với vận khí của Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm.
Bởi vì không có ai biết, phía dưới mặt tuyết đọng dày ụ kia đến tột cùng đang che dấu thứ gì, mỗi một bước đều phải thăm dò trước, bằng không thì có thể sẽ đạp hụt hoặc là lăn xuống, đó tuyệt đối sẽ là kết cục cả người trật khớp hoặc nặng hơn là gãy xương.
May mà Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm còn có không ít dây thừng, bọn họ cột dây thừng vào người, ở trên mặt tuyết khoanh ra đường kính hơn một mét, tiếp đó phía trước là do Lăng Dục Cẩn chậm rãi đi xuống dò đường, tiện chân ấn xuống nền tuyết an toàn mấy dấu chân, chờ sau khi tới nơi, Lăng Kiệt Sâm lại gỡ sợi dây thừng được cố định xuống, cầm gậy chống lần theo dấu chân em trai lưu lại chậm rãi đi xuống.
Hết cách rồi, dây thừng có hạn, anh em Lăng Dục Cẩn chỉ có thể tuần hoàn sử dụng.
Bằng không có thể cột cố định dây thừng ở chỗ nào đó, để Lăng Kiệt Sâm men theo dây thừng đi xuống dưới, tốc độ sẽ càng nhanh hơn.
Nhưng Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm cũng biết ở dã ngoại kiêng kị nhất là tham nhanh, nếu động tác chậm rãi của anh em họ có thể bảo chứng độ an toàn, chuyện này so với thứ gì cũng trọng yếu hơn.
Vì thế, khán giả xem trực tiếp lại được thưởng thức "bộ đôi ăn uống" ăn khối thịt đã nấu chín trước trong núi tuyết, đôi khi vận khí tốt còn có thể từ dưới tuyết đọng lấy ra vài củ khoai tây, thậm chí còn tìm ra nấm và rau dưa, tiếp tục uống canh nấm canh rau, bổ sung vitamin.
Rõ ràng ngoại trừ tuyết trắng với mặt đất ngẫu nhiên lộ ra, chung quanh cái gì cũng không có, hai người này sao lại còn có thể thảnh thơi quá mức vậy nhỉ?
Nhóm khán giả nước mắt lưng tròng tỏ vẻ, xem Trực tiếp vào buổi tối thật sự rất thương tổn tới dạ dày.
Tốc độ hành động của anh em Lăng Dục Cẩn lấy tiêu chuẩn là không để cho Lăng Kiệt Sâm xuất ra nhiều mồ hôi, cơ hồ chỉ đi một chút là dừng.
Nhưng chậm cũng có chỗ tốt của chậm, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm càng có nhiều thời gian để chọn lựa địa phương cắm trại buổi tối, thành công tránh được hai lần tuyết lở, thậm chí có một lần đụng tới một tổ năm người đang đi nhanh về hướng sơn cốc, hai bên cách nhau không tới mười mét, tổ năm người kia vừa nhìn thấy Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm thì đại khái cảm thấy giống như sói gặp được cừu, nhanh chóng chạy qua đó.
Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm có lòng tốt khuyên bọn họ, "Đừng tới đây đừng tới đây!"
Nhưng năm người kia lại không nghe, chỉ lo chạy nhanh tới đây, muốn cướp đi huy chương của Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm. Chỉ là họ còn chưa chạy tới bước thứ ba, thì đã rớt bộp xuống dưới một mảng tuyết đọng lớn.
Đó là một cái hố to mà Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm phải đi vòng qua mới tới sơn cốc được, không nghĩ tới tuyển thủ đuổi theo phía sau lại nhảy vào.
"Đều đã nói là đừng tới đây mà, các cậu sao lại cố chấp như vậy nhỉ?" Lăng Kiệt Sâm ngồi xổm xuống gần mép hố, nhìn năm người dưới hố đang đau đớn bưng cánh tay cánh chân không động đậy được, sau đó Lăng Kiệt Sâm từ cạnh quần gỡ xuống một khối nam châm, treo lên một đầu gậy, sau đó dùng hai cái gậy cột lại thành "gậy cán dài", ngay trong túi áo năm người chọc chọc vài cái, hút đi huy chương.
May mắn là do năm người này sợ làm rơi huy chương, cho nên cố ý tháo xuống đặt ở trong túi áo trước ngực, bằng không Lăng Kiệt Sâm sẽ còn phải phát sầu làm sao mới lấy huy chương ra được.
Sau khi anh hai đã mang năm miếng huy chương kia lên, Lăng Dục Cẩn rướn đầu nhìn nhìn năm người phía dưới bị ngã ngang dọc kia, "Không nói về tay chân các cậu giờ không thể nhúc nhích, té xuống như vậy, chắc xương cụt cũng bị nứt rồi?"
Nếu như mặc kệ năm người này nằm dưới hố thêm một vài giờ, ban tổ chức liền có thể đến nhặt xác rồi, cho nên Lăng Dục Cẩn lại lấy cây gậy chống "cán dài" kia, "Tôi sẽ giúp các cậu châm đạn tín hiệu, không cần khách khí đâu."
Sau đó, cậu ngồi với Lăng Kiệt Sâm ở mép hố, châm đạn tín hiệu xong thì chờ tàu bay xuất hiện mang năm người này đi. Lăng Dục Cẩn cột chặt dây thừng, dùng hai thanh dao găm không ngừng cắm vào đất làm điểm leo, nhảy xuống dưới hố, nhặt lên cái ba lô và một ít vật tư của năm người vừa rồi rồi đi lên.
Chờ tới khi Lăng Dục Cẩn lại bò lên, lau sạch sẽ đất và tuyết dính trên dao găm, bỏ vật tư vào hai cái ba lô xong, mới vỗ vỗ tuyết trên người nói với Lăng Kiệt Sâm, "Có vẻ như mấy tuyển thủ khác đều rất thân thiện và hào phóng nhỉ?"
Lăng Kiệt Sâm gật đầu tỏ vẻ đồng ý, đánh giá cực cao đối với mấy tuyển thủ khác, sau đó tiếp tục đi cùng Lăng Dục Cẩn.
Ai biểu, anh em họ tổng cộng có bốn lần gặp được tuyển thủ khác, không quản là điểm xuất phát gần rừng cây, bị dân bản địa bắt, hay là tổ bốn người gặp được trên vùng núi, cùng với năm người vừa rồi, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm hiện tại vẫn có ấn tượng đặc biệt tốt đối với những tuyển thủ khác.
Đại khái là có chút giống NPC có thể đưa vật tư trong game online~
Tuyển thủ khác: đừng cản bọn tôi, để bọn tôi thăng thiên đi!
Tuy rằng tốc độ đi của Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn không nhanh, nhưng đường đi lại là đường tắt, vào ngày thứ mười chín thì một lần nữa thấy được màu xanh lục, họ liền biết họ đã sắp rời khỏi ngọn núi tuyết.
Độ cao sai biệt với mặt biển tạo nên kỳ cảnh bên cạnh cát vàng là ngọn núi tuyết đứng sừng sững, tương tự như ngọn núi Kilimanjaro "núi tuyết phủ trắng xích đạo" trên địa cầu. Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm muốn trước khi triệt để rời khỏi núi tuyết thì có thể tìm được thức ăn nước uống đủ để chống tới khi xuyên qua hoang mạc.
Nhưng đồng thời, vấn đề lại đến, so với thực phẩm có thể phơi nắng mang theo, loại thức uống như nước mới là khó chở đi, nếu Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm muốn mang đủ nước thì phải bắt đầu làm công cụ.
"Được rồi, làm một cái xe trữ nước nho nhỏ nào. Cẩn bảo, em có nhìn thấy loại cây này không, chặt nó ra làm hai." Thợ thủ công Lăng Kiệt Sâm lạc quan nhìn tuyết trắng xung quanh đã giảm bớt, thảm thực vật gia tăng, liền biết là lại tới lúc nghĩ biện pháp chế tạo ra công cụ nữa.
"Phải làm bánh xe thế nào?" Lăng Dục Cẩn nhìn hai thanh dao găm trong tay, quơ quơ vài lần liền phát hiện, không được, dùng để cắt này nọ thì còn được, nhưng nếu như để làm rìu, thân cây thô như vậy, khẳng định lưỡi dao sẽ bị mẻ.
"Bánh xe nhỏ khi đẩy trên cát sẽ bị lún xuống, Cẩn bảo, em còn nhớ món đồ chơi lá chắn trong nhà không?" Nếu muốn làm ra xe trữ nước mà có thể dùng ít sức đẩy xuyên qua cát vàng, bánh xe làm bằng thủ công thì lại vô pháp đạt tới quy cách xe chạy trên sa mạc, cho nên Lăng Kiệt Sâm muốn cải biến kết cấu của xe trữ nước, để cho nó có thể tự "nổi" lên.
Lăng Kiệt Sâm ngồi xuống nói cho Lăng Dục Cẩn nguyên lý làm ra xe trữ nước, sau đó đưa cho Lăng Dục Cẩn một cành gỗ, để cho Cẩn bảo tính toán sức nổi tương quan, còn mình thì đi xem coi xung quanh có cần dùng nguyên liệu gì không.
Vì thế, Lăng
Dục Cẩn liền ngồi chồm hổm trên mặt đất bắt đầu làm đề thực hành vật lý, còn Lăng Kiệt Sâm thì đi xung quanh chọn nguyên liệu, quả thực làm cho nhóm khán giả không biết nên nói cái gì cho phải.
↓
-Trận đấu tới lúc này tui mới nhớ, bộ đôi ăn uống này không chỉ biết nấu cơm biết làm đồ thủ công, bọn họ cũng là những học bá có lý lịch sơ lược trải qua trận đấu tuyển chọn!
-Mẹ ôi, vừa rồi màn ảnh có đảo qua đề vật lý trên mặt đất của Cẩn bảo, vì sao tui lại chưa thấy qua công thức đó bao giờ vậy, tui chính là người sắp tốt nghiệp năm nay~
-Làm xe trữ nước thì không hiện thực lắm, nhưng cẩn thận ngẫm lại, hình như nếu không có xe trữ nước thì thật sự rất khó đi qua sa mạc, ban tổ chức thật biết gài bẫy!
Về phần ban tổ chức trận đấu?
Lúc bọn họ nhìn thấy động tác của tuyển thủ số và số thì cũng ngây ra, nè nè, nội dung vở kịch tuyệt vọng trong sa mạc khô cạn đâu rồi? Sao xe trữ nước lại xuất hiện ở đây hả??