Trong phòng hoa của biệt thự nhà họ An, người chủ già nua đang ung dung cắt tỉa cành lá cho bồn hoa quý báu của mình.
"Ông chủ!” Tiếng bước chân vội vã của An Hồng truyền tới, người chưa vào mà đã nghe tiếng nói rồi.
"Có chuyện gì mà gấp vậy? Ông theo tôi hơn nửa đời người, sao càng lớn tuổi lại càng nóng vội như thế?” Ông An vẫn không quay đầu lại, cẩn thận cắt tỉa bồn hoa để tạo ra dáng cây mà mình mong muốn nhất.
Dù bị chủ nhân trách cứ mà An Hồng vẫn không bối rối, ông cau mày lại, vẻ mặt nghiêm túc, “Ông chủ, tôi vừa nhận được tin tức, Viên Tú Vân đã trở về rồi, bây giờ đang ở thành phố A!”
Ông An vừa nghe liền lập tức sẩy tay, thân cây nằm trong bồn hoa bị chiếc kéo sắc bén cắt đứt một đoạn, hình dáng của nó trở nên vô cùng kỳ quái. Thế nhưng, ông lại không nhăn mày, chẳng hề đau lòng vì cây bị cắt hỏng, ngược lại còn quay người qua, thấp giọng hỏi, “Nói rõ xem nào!”
"Một tháng trước, Viên Tú Vân từ nước ngoài trở về. Trong khoảng thời gian nán lại ở thành phố W, bà ta không ngừng lui tới xung quanh nhà họ An và những khu vực kề cận công ty, dáng vẻ vô cùng khả nghi. Tuy rằng vệ sĩ lẫn nhân viên đều chú ý, nhưng bà ta chẳng hề có ý định công kích, hơn nữa sau đó cũng biến mất không thấy người, cho nên người ta mới không báo cho ai hay. Đêm hôm qua, lúc nhân viên báo tin cho tôi, đồng thời nhắc lại chuyện đó, tôi lập tức tra rõ hành tung bà ta trong suốt cả đêm. Mười ngày trước, bà ta đã tới thành phố A, hẳn là đi tìm cậu chủ đấy!” Sắc mặt An Hồng trở nên bất ngờ, bởi vì sai lầm trong công việc mà trở nên ảo não!
"Hừ! Tới lúc phải thay đổi nhân viên dưới quyền, ngày tháng của bọn họ nhàn nhã quá rồi!” An Xế Cảnh ném mạnh cây kéo xuống, kèm theo đó là tiếng đổ bể vang lên – lại thêm một chậu hoa hy sinh trước lửa giận của ông, nhưng mà ở tình thế hiện tại, chẳng ai còn đủ tâm tư để quan tâm đến chuyện đó, “Dặn dò bọn họ chuẩn bị, hôm nay tôi sẽ tới thành phố A! Người đàn bà thấp hèn Viên Tú Vân này không những tiêu hết tiền của nhà họ An năm đó, bây giờ còn muốn trở về để lừa ai nữa hả?!”
"Tôi lập tức đi chuẩn bị!" An Hồng xoay người một cái, bước nhanh ra khỏi phòng hoa.
Người đàn bà kia... lúc trước vì tình nhân bên ngoài mà lợi dụng con trai ông, giả chết để trốn chạy, ông còn chưa nói gì, bà ta đã cấu kết với gã ấy để lấy hết tiền bạc của nhà họ An, hại công ty nhất thời không tra được số tiền thất thoát bên trong. Xem ra bà ta đã bị gã tình nhân lừa hết tiền hết bạc, bây giờ bắt đầu nghĩ tới tiền của con trai đây mà!
An Xế Cảnh luôn là người sống nội tâm, nhưng giờ phút này, trong lòng ông cực kỳ khó chịu, phẫn nộ tột độ, sắc mặt u ám đến mức có thể chảy thành nước!
"Bận như vậy mà còn muốn dạo phố cùng em sao?” Trong thang máy của công ty, Bạch Thấm kéo tay An Tử Thiên một cách thân thiết. Cô ghé vào tai anh rồi đặt câu hỏi.
"Ừ, ở công ty ngột ngạt quá cũng không tốt!” An Tử Thiên hôn lên môi cô, dịu dàng nói. Anh lơ đãng nhíu mày, không biết có phải vì gần đây công việc bề bộn, lại thêm bài tập do giáo sư ở trường giao cho mà mấy ngày nay, tinh thần của Bạch Thấm luôn không tốt, xảy ra tình trạng ngủ không đủ, đôi khi nằm sấp xuống bàn đã muốn ngủ rồi – Đây là tình trạng chưa từng xảy ra, nhất là đối với một người có thái độ làm việc nghiêm túc như Bạch Thấm.
Bạch Thấm cũng có ý nghĩ giống An Tử Thiên. Cô nhíu mày, cảm thấy buồn bã, “Em cũng không biết vì sao gần đây luôn cảm thấy mình ngủ không đủ, cho dù thức dậy, tinh thần cũng không được tốt. Chẳng lẽ do tâm trạng của em quá căng thẳng sao? Đi dạo một lát cũng được, vừa khéo mua cho anh hai bộ quần áo, nhưng nếu em nói em muốn đến cửa hàng tổng hợp, anh có cảm thấy khó chịu không?” Bạch Thấm lo lắng, hỏi.
"Không sao cả!” An Tử Thiên đáp hờ hững, an ủi người thương.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến sảnh lớn của công ty. Bởi vì tạm thời muốn đến dạo ở cửa hàng tổng hợp, cả hai liền bảo tài xế lái xe đến trước cửa công ty.
Vừa đi tới cạnh xe, Bạch Thấm vừa nhắc, “Nếu ra ngoài đi dạo, vậy thì không phải về nhà ăn, mệt lắm. Chúng ta ăn ở bên ngoài nha, mình nên ăn cái gì nè?” Cô suy nghĩ đắn đo.
Tuy rằng bây giờ, An Tử Thiên không cự tuyệt việc ăn cơm ở bên ngoài như trước kia, thỉnh thoảng anh và cô sẽ ra ngoài dùng cơm, nhưng anh lại cực kỳ soi mói chỗ ăn, do đó cô mới hơi lo lắng một chút!
Dẫu biết là vậy, ngài An thích soi mói vẫn phải nhân nhượng trước bà xã của mình, “Em muốn ăn cái gì thì mình ăn cái đó...”
"Tiểu Thiên!" Anh còn chưa kịp nói, một giọng nói của ai đó bỗng nhiên cắt ngang!
Trong nháy mắt, Bạch Thấm cảm nhận được rằng cả người anh đã cứng ngắc, nét mặt có gì đó không đúng, dáng vẻ giống như cương lên. Giọng nói kia tựa như Định Thân Phù, buộc An Tử Thiên đứng bất động ngay tại chỗ.
Một kỹ năng của môn phái ở núi Phương Thốn trong Mộng Huyễn Tây Du, có thể làm đối thủ tạm thời không thể công kích, giảm lực phòng ngự và pháp thuật phòng ngự
"Tử Thiên, anh sao vậy?” Bạch Thấm khẽ đẩy anh, vội hỏi.
Anh vẫn không đáp lại.
Quay đầu qua, Bạch Thấm nhìn thấy cách đó không xa là người phụ nữ mà mình từng gặp mấy hôm trước! Nhưng mà giờ phút này, bà ta không thèm liếc nhìn cô, ngược lại còn nhìn chằm chằm vào An Tử Thiên, mở miệng gọi, “Tiểu Thiên!” Tiếng gọi vừa run vừa giống như đang khóc nức nở.
Sao lại thế này? Trong lòng Bạch Thấm đột nhiên có nỗi bất an trào dâng!
An Tử Thiên vẫn không phản ứng, Bạch Thấm cũng không nói gì. Cô hồi hộp nhìn anh, sợ anh làm ra chuyện ngoài ý muốn!
Thời gian cứ trôi đi thong thả, cuối cùng thì anh cũng giật mình, chậm rãi bước tới phía trước, nhìn người phụ nữ đang rơi lệ đầy mặt ở bên kia.
Anh chau mày, đôi môi tái nhợt khẽ mở, “Bà... là ai?”
Khuôn mặt của người phụ nữ vốn đã khắc khổ, giờ đây, giọng nói của bà ta càng buồn bã, khổ sở hơn nữa, “Tiểu Thiên, là mẹ đây! Tiểu Thiên!”
Nói hết những cảm xúc kích động trong lòng, bà ta chậm rãi tiến lên, nào ngờ khi chỉ còn cách một mét, Bạch Thấm đã cản bà ta, “Dừng lại!” Bạch Thấm không kịp khiếp sợ những gì bà ta vừa nói, cô đã lập tức ra tay cản lại.
Có lẽ là bị hù dọa bởi giọng nói nghiêm khắc của Bạch Thấm, bà ta dừng bước, sợ hãi mà nhìn về phía cô. Nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, cô lập tức giữ chặt tay An Tử Thiên, nhìn bà ta với vẻ xa cách, nói rất nghiêm túc, “Thưa bà, bấy nhiêu đó là đủ rồi, ông xã của tôi không thích người lạ đứng ở khoảng cách quá gần!”
"Nhưng tôi là... tôi là... tôi là mẹ của Tiểu Thiên!” Bà ta vội vàng giải thích, nắm chặt lớp áo quần trước ngực, vội vàng muốn chứng thực!
Bạch Thấm không đáp lời bà ta. Ngược lại, cô nhìn An Tử Thiên, có lẽ không cần giải thích, cô đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi. Hơn một tháng trước, màn kịch này cũng xảy ra với cô, tương tự y hệt!
Lại muốn diễn một tiết mục cảm động sâu sắc, mẹ con đoàn tụ hay sao? Bạch Thấm rốt cuộc cũng hiểu rõ lý do mà bà ta muốn tiếp cận mình vào ngày hôm đó rồi.
Cô vốn chỉ nghĩ người đàn bà này đáng thương, nhưng lại quên rằng người đáng thương tất có chỗ đáng hận!
Dùng sức để nắm chặt tay Bạch Thấm, An Tử Thiên buộc bản thân phải bình tĩnh lại, giọng nói của anh khàn đi, “Tôi không quen bà...”
Xoay người, đi tới bên cạnh xe, mở cửa, vào bên trong.
Bạch Thấm yên lặng đi theo anh, dường như trong giây lát, hai người không nghe thấy tiếng gào thét thê lươn của người phụ nữ kia, “Tôi là mẹ của nó! Tiểu Thiên, chẳng lẽ con không biết mẹ sao? Mẹ đã về rồi, mẹ không có chết, mẹ đã về rồi!”
Bà ta chạy về hướng chiếc xe khởi động, chỉ kịp chạm vào mặt sau xe lạnh như băng trong một giây đã bị bỏ lại phía sau, ngã xuống mặt đất, cả người giãy dụa, muốn đuổi theo cho kịp!
"Tiểu Thiên! Tiểu Thiên! Tiểu Thiên..." Sảnh dưới lầu của công ty vô cùng trống trải. Sáng sớm, người ta còn chen lấn nhau cho kịp thời gian, chỉ có hai ba người qua đường đứng xem bà ta buồn bã, chật vật ở trên mặt đất thế nào.
Cách đó không xa, nhân viên bảo vệ bước từng bước một về phía bà ta...
"Tử Thiên..." Khí áp trong xe cực thấp, Bạch Thấm hồi hộp, cầm lấy cánh tay của An Tử Thiên, dường như muốn nói gì đó.
Ngột ngạt như vậy để làm gì?
An Tử Thiên vẫn không nhúc nhích, chẳng hề phản ứng.
Khó khăn lắm mới trở về nhà được, sắc mặt An Tử Thiên cứ ngây ngốc như thế, chẳng có gì thay đổi, cả người cứng ngắc mà trở về phòng.
"Tử Thiên!" Bạch Thấm giữ chặt lấy anh, xem ra mọi thứ không ổn rồi.
Cô ôm anh, vội hôn môi anh một cái.
Động tác có dùng sức, tựa như muốn anh đáp lại.
Em biết anh kích động, bà ta đột nhiên xuất hiện, anh không kịp chuẩn bị tâm lý, nhưng anh đừng đứng bất động như thế, đừng im lặng như thế, em lo lắng cho anh lắm!
Chiếc lưỡi khéo léo, linh hoạt chui vào miệng anh, vừa dịu dàng vừa vội vàng quét hết mọi ngõ ngách, sau đó vòng lên lưỡi anh, muốn anh đáp lại.
Ôm cô, ánh mắt An Tử Thiên chợt trở nên dịu dàng, anh từ từ có phản ứng trở lại.
Động tác càng ngày càng kịch liệt, bàn tay của anh xâm nhập vào trong vạt áo của cô, di chuyển khắp thân thể cô.
Cô hôn lung tung, hôn hết mặt mày của anh, “Tử Thiên! Tử Thiên...”
Thấy cô không từ bỏ, anh rất đau lòng. Anh chỉ lo vây hãm bản thân mình trong mớ cảm xúc mãnh liệt, quên mất cô sẽ lo lắng đến mức nào, “Thấm Thấm, không có việc gì cả, không có việc gì cả...”
Bất thình lình, anh ôm lấy cô, bước vội về phía phòng ngủ, dùng sức để ném cô xuống chiếc giường lớn mềm mại.
"A!" Cô còn chưa kịp hét đến mức chói tai, anh đã nằm đè lên cô, ánh mắt sáng quắc, “Thấm Thấm, anh muốn em!”
Không đợi cô đáp lại, anh nhanh chóng lột sạch quần áo của cô, tiến công từng đợt một!
(Lược đi chữ, tắt đèn, kéo rèm cửa sổ, nhắm mắt...)
"Cảm giác như thế nào?" Sau một hồi mây mưa điên cuồng, Bạch Thấm cọ cọ vào lòng anh, ôm chặt vòng eo anh, nói dịu dàng.
Anh hôn lên mắt cô, giọng nói tràn đầy tình cảm mãnh liệt đến mức tưởng như không phát ra tiếng, “Bà ấy ắt hẳn là mẹ của anh!” Sau đó, anh lại cẩn thận suy nghĩ rồi nói, “Phải, đúng là bà ấy!”
"Hả?" Vì sao lại không dám chắc như thế?
"Anh nhớ mẹ anh là một người phụ nữ đoan trang, dịu dàng, nét mặt lẫn cử chỉ đều hiền hậu, xinh đẹp vô cùng, lời nói nhẹ nhàng. Bà ấy sinh ra là con nhà có học, từ nhỏ đã được dạy dỗ, dáng vẻ rất lịch sự, thanh nhã! Nhưng hôm nay, bà ấy lại trở thành như vậy, khuôn mặt già đi vì mệt mỏi, đôi mắt sưng đỏ, dáng người chật vật, điệu bộ thì lại càng không chịu nổi!”
So với người mẹ trong ký ức của anh, bà ta hoàn toàn khác xa. Cách biệt hơn mười mấy năm, làm sao anh có thể nhận ra người phụ nữ ấy chính là người mẹ đoan trang, thanh nhã lúc đầu của mình chứ?
Có lẽ là không phải, những gì anh hoài niệm là người mẹ ấm áp khi còn bé, có cha có mẹ bên cạnh, khoảng thời gian hạnh phúc của gia đình.
"Em đã gặp bà ấy vào mấy ngày trước.” Nghĩ một hồi, vẫn nên nói ra thì hơn.
"Sao hả?” An Tử Thiên kinh ngạc một phen.
Bạch Thấm không nhanh không chậm, ung dung kể lại chuyện ngày hôm đó. An Tử Thiên lắng nghe một cách hờ hững – nếu không để ý sẽ không thấy anh chớp mắt một cái trong chốc lát.
"Bà ấy đã sớm quay về, sợ là đã đợi lâu lắm rồi, hôm nay mới tới gặp anh.” An Tử Thiên im lặng một hồi, mở miệng.
"Ừ, nhưng mà vì sao bà ấy lại quay về?” Lại còn trăm phương nghìn kế muốn gặp anh, mong cùng anh nhận mẹ nhận con.
Nghĩ đến việc lần này bà ta khó khăn, trong lòng Bạch Thấm càng buồn bực, chẳng lẽ bà ta đã quyên chuyện mà bản thân mình làm lúc đầu sao? Rốt cuộc thì bà ta có biết chuyện của An Tử Thiên hay không?
Tại sao trên đời lại có người mẹ như vậy?! Bạch Thấm giận lắm, nhưng không có mở miệng nói ra.
"Không biết." Câu hỏi của Bạch Thấm lại khiến An Tử Thiên rơi vào trạng thái suy tư.