Tối hôm đó, Vu Hạo Nhiên cả đêm không ngủ, anh nghĩ kế hoạch của mình đúng là rất tốt, thận trọng, đã thế còn chưa bao giờ tính nhầm một đốt ngón tay (), tất cả đều ở trong lòng bàn tay, vậy mà đến hôm nay lại phát triển theo một hướng quỷ dị, hướng này làm anh lo sợ nghi hoặc, bởi vì cho tới bây giờ, không có chuyện gì anh không tính trước được, thế nhưng tình huống hôm nay rõ ràng không nằm trong sự khống chế của anh.
() bấm đốt tay, tiên đoán tương lai.
Hôm nay, người tới đã nằm trong dự liệu, mà anh cũng phải theo ước định giao ra “thứ đó”, dù sao chuyện này sẽ khiến con đường sau này của anh có thể bằng phẳng hơn, thế nhưng khi thấy chuỗi mật mã kia anh lại đột nhiên do dự…
Anh không ngờ người nọ lại có thể dễ dàng giao lại thứ kia cho mình, còn tưởng rằng hắn đang giả vờ, thế nhưng khi anh nhập lại mật mã sáu số đấy, cái két đã mở ra hoàn toàn, bởi vậy có thể thấy được cho dù mật mã có thể tạo thành từ tất cả một nghìn chuỗi số tuần hoàn khác nhau, cuối cùng đều là một số, mà chuỗi số đó lại chính là sinh nhật của mình!
Vì vậy, đồ vật trong két cứ nằm trơ trọi như vậy, như thể ai cũng có thể lấy, rõ ràng, không có một tia che đậy, chỉ cần anh vươn tay là có thể lấy chúng ra, thế nhưng khi ngón tay của anh đụng vào là lúc anh cảm thấy chúng lạnh như băng.
Tại nơi đêm tối như lớp mực dày, Vu Hạo Nhiên tháo xuống chiếc nhẫn kia, sau đó đặt trong lòng bàn tay vuốt ve…
Mặt ngoài của chiếc nhẫn này rất tầm thường, được mài sáng bóng trơn nhẵn, giống như một chiếc nhẫn bình thường, thế nhưng ai biết được bên trong lại khảm nạm hết ba nghìn viên kim cương, một viên sát một viên, bởi vì là đồ thiết kế riêng, có thể dùng tất cả kim cương màu lửa () nối thành một chữ vạn, “vạn” tượng trưng cho vĩnh hằng, rất lóng lánh…
Một đêm này Tân Độ cũng không ngủ, hắn đang đánh cuộc, đặt cược tất cả để đánh cuộc, mặc dù kết quả cuối cùng không phải điều hắn có thể kiểm soát, thế nhưng hắn tin tưởng anh sẽ không phụ hắn, hắn nghĩ mọi thứ hắn đều có thể cho anh, càng nhìn sự lạnh lùng của anh, hắn càng phải đến gần hơn, sau đó vứt bỏ hết mọi chuyện thừa thãi “hâm nóng” cả người anh.
Mật mã trên chiếc két là sinh nhật của Vu Hạo Nhiên, điều khiển từ xa chẳng qua chỉ là dàn dựng, dựa vào sự khôn khéo của Vu Hạo Nhiên, từ lúc hắn bắt đầu nhập mật mã đều đã cố tình cho anh nhìn. Chẳng qua trong lòng hắn muốn biết rõ ràng hai viên đinh châu kia quan trọng hơn hay tấm lòng hắn quan trọng hơn…
Nhưng mà, cũng may con mèo nhỏ đã do dự… Vì vậy trận đầu, Tân ca thắng!
…
Sáng sớm hôm sau, Tân Độ vừa hát Quốc ca vừa đi chơi, bởi tâm tình của hắn tương đối tốt, vì để tất cả mọi người cùng cảm thấy vui vẻ, nên hắn gõ hết cánh cửa này đến cánh cửa khác, cho đến khi tất cả các chiến hữu hoàn toàn bị giật mình tỉnh giấc mới thôi.
Tân Độ tự chỉnh đốn ổn thỏa sau đó chạy một đường đến ký túc xá của Vu Hạo Nhiên, để đến ký túc xá của Vu Hạo Nhiên thì phải đi qua một rừng chuối tây không rộng lắm, ở giữa rừng chuối tây có một đường tắt, phía trên phủ đầy đá, hai bên đá có rêu xanh rất dài, vì không được tiếp xúc nhiều với ánh mặt trời, cho nên có cảm giác rất u ám. Thường thì Tân Độ sẽ không đi con đường này, thế nhưng hôm nay lại cảm thấy con đường này đột nhiên khá thuận mắt, ngay cả rêu xanh trơn trợt trên tảng đá cũng đều có vẻ vô cùng đáng yêu.
Tân Độ đến ký túc xá của Vu Hạo Nhiên lúc cửa phòng anh vẫn chưa mở, bên trong chỉ nghe thấy một tiếng hít thở yên ổn kéo dài, rõ ràng người bên trong vẫn chưa tỉnh lại, có lẽ là vì tối muộn hôm qua mới đi ngủ, nhưng mà cái này cũng không thể trách anh, bởi vì hiện tại mới là năm giờ sáng, là do người nào đó đang vô cùng kích động mà thôi.
Cửa ký túc xá không mở, nhưng cửa sổ cũng không có khóa. Vì vậy người nào đó không mất chút sức lực đã có thể đi vào…
Phòng của Vu Hạo Nhiên dù là lúc nào cũng sạch sẽ gọn gàng như vậy, giống hệt tính cách của anh, ngược lại, Tân Độ thật sự có cảm giác mình và người kia đúng là rất khác nhau, thực ra chuyện này cũng không thể trách hắn, bởi vì hắn chỉ cần không cẩn thận một chút là có thể khiến gian phòng trở nên lộn xộn, mà mấy thứ kia giống hệt đôi chân dài của hắn cứ chạy loạn khắp nơi, hơn nữa, trí nhớ của hắn lại rất kém, cho nên mới dẫn đến việc y tá dọn dẹp phòng cho hắn luôn phàn nàn về việc mỗi ngày phải dọn dẹp nhiều hơn so với người khác vài lần.
Rón rén đi tới bên giường, Tân Độ ngồi xổm xuống lẳng lặng nhìn người vẫn đang ngủ say, vẻ mặt anh lúc ngủ rất tuấn mỹ nhu hòa, thật sự rất giống một con mèo đang ngủ say, ngoan ngoãn muốn chết, khiến hắn đột nhiên cảm thấy cả thế giới đều cùng anh yên tĩnh.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn nhìn anh ngủ, thế nhưng mỗi lần đều có thể si mê ngắm thật lâu, giống như nhìn cả đời cũng chưa đủ.
Giống như một con mèo vậy, lúc nào cũng làm ra vài chuyện như cào nhẹ lòng của hắn, khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng này không biết đã lừa bao nhiêu người, nhưng mà chính là loại cá tính đặc biệt này mới khiến anh không giống như những người bình thường khác, cũng đã định trước trong lòng hắn không chứa nổi người khác…
“Anh đến sớm như vậy làm gì, có ngủ thêm một chút không?” Vu Hạo Nhiên không mở mắt, xoay người dịch ra một chỗ cho hắn.
Tân Độ nhíu mày, không chút khách khí liền nằm xuống, sau đó khá tự giác đặt cái móng vuốt dưới cổ anh, thay cho gối đầu của anh, một cánh tay khác lại đặt trên người anh, thay cho chăn…
“Anh nóng không?” Vu Hạo Nhiên đang định ngủ thêm một chút, thế nhưng người phía sau luôn có biện pháp khiến anh không thể im lặng.
Tân Độ nghe xong lời này cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì thể chất người Vu Hạo Nhiên rất lạnh khiến hắn cảm thấy sự hanh khô oi bức vào buổi sáng khá dễ chịu. Vì vậy hắn không chút do dự nói: “Không nóng.”
Vu Hạo Nhiên bất đắc dĩ nói: “Nhưng tôi hơi nóng.”
Tân Độ nghe vậy lập tức tung hết chăn trên người anh ra, sau đó tiếp tục ôm anh ngủ.
Vu Hạo Nhiên hết nói nổi, cảm thấy đề tài này có nói đến tối cũng không hề có kết quả, cho nên anh đành đổi đề tài: “Sáng hôm nay anh một mình đến đây à?” Cảm giác khiến anh cho rằng người này sẽ không yên tĩnh như vậy đâu.
“Đó là đương nhiên, anh lén lút tới đây, không hề quấy rầy ai cả.” Tân Độ trả lời một chút mặt đã bắt đầu hồng hồng.
“Vậy sao tôi nghe hình như phía bên kia có người hát Quốc ca, còn có âm thanh gà bay chó sủa?”
“Chuyện này không có quan hệ gì với anh, lac-to-za mẹ có thể đang tìm lac-to-za con, cho nên mới sủa điếc tai như vậy, khi còn bé mẹ anh không tìm thấy anh cũng từng kêu như vậy, trong vòng hai dặm đều có thể nghe thấy.” Tân Độ nói, thu nhỏ vòng tay, ôm anh càng chặt.
“Sao anh lại thích tôi?” Vấn đề này từ lúc mới bắt đầu đã quấy nhiễu anh, mà có như vậy mới khiến tất cả dự định của anh đều lệch khỏi quỹ đạo đúng đắn.
Tân Độ hình như không ngờ anh sẽ hỏi vậy, dừng một chút mới nói: “Anh không thích em, anh yêu em, muốn sống cả đời với em, nếu chỉ thích thôi thì sẽ không giữ được một đời.”
“Vậy anh thích tôi ở điểm nào, anh hiểu tôi nhiều bao nhiêu?” Vu Hạo Nhiên vừa nói, vừa cọ cọ vào cánh tay hắn mong tìm được một vị trí thoải mái nhất.
Tân Độ thấy vậy khóe miệng cong cong: “Anh yêu em với hiểu em đâu có quan hệ gì với nhau, mặc kệ em làm việc gì, anh đều sẽ đứng sau lưng em, chỉ cần em vui vẻ là tốt rồi.”
Vu Hạo Nhiên nghe xong lời này một lúc lâu sau cũng không hỏi lại, Tân Độ đã đoán trước được người này chắc chắn đã bị cảm động bởi những lời nói thật lòng của bản thân, nên tranh thủ muốn “rèn sắt từ khi còn nóng”, hắn muốn hỏi anh có yêu mình không. Thế nhưng, người trong ngực đột nhiên nói: “Anh đang gác cái kia qua người tôi…”
“À.” Tân Độ nghe vậy lập tức rụt ngay chân đang gác lên đùi Vu Hạo Nhiên lại.
“Không phải chân!” Vu Hạo Nhiên khá kiên nhẫn nhắc nhở.
“À à.” Người nào đó lại dịch ngực ra sau một chút.
“Cũng không phải ngực, là “em trai” anh!”
“Cái chân này không có biện pháp, anh đã sớm nói nó rất thích em, anh cũng không quản được nó, gần đây càng ngày nó càng khó dạy dỗ, nó luôn luôn len lén nhớ em, đôi khi còn không phân biệt được hoàn cảnh, ví dụ như khi anh nằm mơ thì có lẽ nó sẽ cứng lúc sáng sớm mới tỉnh lại, chỉ cần trong lòng anh nghĩ đến em nó đều muốn “tham gia” vào, anh cũng có chút chịu không nổi, nhưng mà không có biện pháp nha…”
“…” Vu Hạo Nhiên thiếu chút nữa cả người () đều bốc hỏa: “Nếu không quản được vậy cắt đi, đỡ bất tiện!”
“Em bỏ được sao?” Tân Độ vừa nói vừa sát vào gần anh đụng chạm, tiểu Tân Độ vì chủ nhân mặt dày nên càng có sức sống, càng có tinh thần, cách một lớp quần áo nhưng vẫn bừng bừng khí thế hung hăng cọ cọ người ta: “Nó và anh đều đối với em rất chung tình, tuy rằng khi lớn lên nó không hề xinh đẹp, nhưng có thể sử dụng rất tốt, chỉ có điều như đã nói qua, nhưng cũng không phải để cho người ta, vì vậy nên chắc cũng không cần phải đẹp mắt...”
“Anh xong chưa hả?” Vu Hạo Nhiên thật sự chịu không nổi, những lời âu yếm mập mờ như vậy người nào đó có thể nói mà mặt không đỏ tim không đập, trái lại anh nghe thấy vẻ mặt lại nóng lên.
Tân Độ thấy anh hình như muốn xù lông, liền lập tức ngồi dậy chỉ vào tiểu Tân Độ gầm nhẹ: “Mày lần sau mà… còn làm tao mất mặt… Sẽ phạt mày ba giờ không cho ”bắn”…”
Vu Hạo Nhiên nghe xong liền phụt cười một tiếng, cũng không dám vạch trần việc người này nói dối, vì thật sự không muốn bừa bãi.
Tân Độ thấy anh nở nụ cười, cũng vỗ vỗ đầu tiểu Tân Độ tỏ vẻ thoải mái, dù sao hạnh phúc lâu dài sau này đều phải dựa vào nó, sau đó tiếp tục nằm bên cạnh tiểu meo meo, nhưng mà từ lúc đó cũng yên lặng hơn nhiều.
…
Đúng như lời Tân Độ, Vu Hạo Nhiên đúng là mặc một bộ âu phục màu trắng đơn giản, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, tất cả kết hợp lại càng khiến anh thêm trắng nõn tuấn mỹ, khiến cho những người nhìn theo cũng “thần thanh khí sảng” ().
Tân Độ sau khi nhìn thấy con mắt như bị đui mù, đến khi Vu Hạo Nhiên đi tới trước mặt hắn, hắn vẫn không lấy lại được tinh thần.
Mà ở trong mắt Vu Hạo Nhiên, trang phục hôm nay của Tân Độ ở trước mắt người khác như sáng ngời lên (ý là ấn tượng), chỉ thấy hắn một thân màu đen, quần âu đen kết hợp với áo sơmi đen đơn giản, cổ áo bung ba khuy, lộ ra cơ ngực hoàn mỹ, trên vai còn khoác một chiếc áo khoác đen, trông cực kỳ lưu manh.
Thế là, trang phục tương phản cùng cử chỉ bất phàm có thể khiến cảnh hai người cùng đi trên đường, trong nháy mắt trở thành khung cảnh đẹp nhất trên con đường, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người khác…
() Kim cương màu lửa: Sự rực rỡ của kim cương, còn được gọi là “màu lửa”, nó có khả năng phản chiếu ra năm màu, ánh sáng kỳ quái, đặc biệt chiếm nhiều nhất là ánh sáng có màu lam, hiện tượng này là kết quả của sự tán sắc. Cái gọi là sự tán sắc là tỷ số giữa chỉ số khúc xạ của ánh sáng với sự thay đổi màu sắc khác nhau. Trong tất cả các loại đá tự nhiên, độ khúc xạ của một viên kim cương là mạnh nhất. Vì vậy, một viên kim cương sẽ có ánh sáng quyến rũ rực lửa, óng ánh lóa mắt. (chứ không phải kim cương có màu đỏ đâu nhé)
Để xuất hiện “màu lửa” phải đáp ứng đủ hai điều kiện: đầu tiên đá quý phải có đủ “sự tán sắc” lớn, tiếp theo là các vật liệu khi gia công cần phải tuân theo góc độ và tỉ lệ nhất định, vật liệu khác nhau khác nhau sẽ có nhiều sai biệt.
Edit tạm từ , có nhiều từ ngữ chuyên ngành nên mình cũng không chắc đúng hết không, nhưng ý chính là như thế, ai có góm ý gì góp ý dưới cmt nhé. Túm ý của đoạn này là những viên kim cương được gia công rất tỉ mỉ, viên nào cũng rực lửa vậy thôi à!
() Nguyên văn là “thất khiếu”, tức là gồm hai tai, tai mắt, hai lỗ mũi và miệng.
() Thần thanh khí sảng: thành ngữ TQ, ý chỉ trạng thái tinh thần nhẹ nhàng, khoan khoái, cũng dùng để chỉ người có tính tình thoải mái, dáng vẻ trấn tĩnh.