Trúng Thưởng Rồi

chương 31: thích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tôi đang thất thần thì Thư Niệm ngồi bên cạnh lên tiếng: “Trịnh Dị hôm nay nói nhiều thật.

Câu này rõ ràng là chị ta nói với tôi, ngồi bên cạnh nhau lâu như thế, tôi vẫn không chủ động nói chuyện chính vì sợ chị ta sẽ kể cho tôi kế hoạch trả thù của mình.

Tôi gật đầu, “Ồ” một tiếng.

Thư Niệm cũng không để ý, nhỏ giọng nói: “Em với Trịnh Dị cãi nhau à?”

Tôi chăm chăm nhìn chị ta rồi thản nhiên nói: “Đâu có, sao chị lại nói vậy?”

“Hôm qua trong bữa tiệc của chị, hai người giao lưu bằng ánh mắt khá nhiều, nhưng hôm nay gần như không có.” Thư Niệm trầm ngâm: “Hai người là hàng xóm, hôm nay cũng không cùng nhau đến.”

Tôi nói: “Chị biết nhiều quá đấy.”

Chị ta bật cười: "Anh ấy như vậy đấy, lúc bọn chị còn yêu nhau, mỗi lần cãi nhau đều là chị mở lời làm lành với anh ấy trước, rõ ràng anh ấy lớn hơn chị hai tuổi nhưng có lúc còn trẻ con hơn chị.”

Chị ta nói rồi lắc đầu nhè nhẹ tỏ vẻ bất lực, dường như mọi chuyện mới xảy ra ngày hôm qua.

Hai người đối diện thì show ân ái còn bạn gái cũ thì lại đang kể cho tôi nghe sự ngọt ngào thời còn mặn nồng của họ.

Tôi không muốn nghe lắm, qua loa “Ồ” một tiếng rồi nói: “Sao cũng được, bọn em cũng chẳng có gì mà để cãi nhau hết, nói gì mà làm lành hay không làm lành.”

“Sao chị thấy không giống như em nói nhỉ?” Thư Niệm nghiêng đầu nhìn tôi với cái nhìn sâu sắc: “Lúc nãy anh ấy nhìn em mấy lần đấy, hai người giống cặp tình nhân giận dỗi nhau lắm.”

Lòng tôi thầm cười lạnh, tôi nhìn anh ta mấy lần, căn bản không hề thấy anh ta nhìn tôi.

Tôi nói: “Chắc là chị nhìn nhầm rồi.”

Thư Niệm dừng một lúc rồi mỉm cười: “Có lẽ vậy.”

Rồi chị ta nói tiếp: “Mai em có rảnh không? Chúng ta nói chuyện nhé?”

Tôi muốn từ chối nhưng lại thấy giờ mọi người đang cùng nhau ngồi ăn, từ chối cũng không hay lắm nên chỉ đành nói: “Từ thứ hai đến thứ sáu không rảnh, em phải đến lớp.”

Thư Niệm liền nói: “Vậy cuối tuần cũng được, cùng đi uống trà chiều.”

Tôi còn nói gì được đây? Chỉ có thể gật đầu rồi nhanh chóng quay sang thảo luận về game với Trịnh Hạo.

Ăn xong chúng tôi lại chơi một lúc rồi mọi người mới chuẩn bị về nhà.

Vấn đề đến rồi, chỉ có tôi và cô gái đó không có xe.

Châu Tuấn lên tiếng: “Lúc đến là bọn tôi đưa Hâm Hâm đến, để bọn tôi đưa cô ấy về luôn, Trịnh Dị đưa U U về đi.”

Tạ Nhân Nhân liền lấy khuỷu tay huých anh ta, cười nói: “Lúc nãy Trịnh Dị và Hâm Hâm hình như còn chưa nói chuyện xong, hay là Trịnh Dị đưa Hâm Hâm về nhé?”

Trịnh Hạo ngây người nói: “Vậy Ây U Ây U phải làm sao?”

Tôi nhanh chóng giẫm chân cậu ta, chớp chớp mắt: “Cậu đưa tôi về.”

Trịnh Hạo kêu lên một tiếng rồi khó hiểu gật đầu: “Đưa thì đưa, sao mắt cô phải giật giật như thế?”

Tôi: “…”

Tôi vô tình nhìn về phía Trịnh Dị, anh ta nhàn nhạt liếc nhìn tôi rồi quay lại nhìn cô gái cùng trường: “Đi thôi, anh đưa em về.”

Trên đường về, Trịnh Hạo giận dữ bất bình thay tôi: “Trịnh Dị sao có thể như vậy chứ! Mê gái bỏ bạn, thấy cô gái đó là mặc kệ hàng xóm luôn rồi!”

Tôi gật đầu: “Phải đấy!”

Trịnh Hạo một tay cầm vô lăng, một tay quơ qua quơ lại trong không trung: “Cô nói xem, cô gái đó có gì hơn cô chứ? Có xinh đẹp như cô không? Tôi thấy là không! Có thông minh hơn cô không…Ồ, cái này hình như có, nhưng vậy thì đã sao chứ, cô ta có ngực to như cô không!” Nói xong Trịnh Hạo liếc nhìn tôi rồi ho một tiếng: “…Bất kể thế nào thì anh ấy quá đáng lắm luôn á!”

Tôi: “…”

Qua một lúc, Trịnh Hạo lại nói: “Cơ mà, hai người cãi nhau à, cảm giác hôm nay hai người cứ là lạ.”

“Cả thế giới đều nghĩ hai bọn tôi đang cãi nhau…”Tay tôi chống vào cửa xe, nói: “Không có, chỉ là do tâm trạng tôi không được tốt thôi.”

“Sao thế sao thế?” Trịnh Hạo lập tức hóng chuyện.

Tôi trừng mắt nhìn, mặc kệ cậu ta.

Trịnh Hạo không hỏi nữa, nói: “Tâm trạng không tốt thì phải đi giải khuây, cuối tuần sau tôi định ra vườn cherry ở ngoại thành hái cherry, trải nghiệm tour nhà nông trong hai ngày đấy, cô đi cùng không?”

“Cherry chín chưa?” Gần đây tôi rất ít khi đi siêu thị, lúc trước có mua một hộp cherry trên mạng, đắt cứ như cướp tiền ấy.

“Rồi.” Trịnh Hạo gật đầu: “Không khí trên sườn đồi ở khu ngoại thành đó tốt lắm, có một dòng sông trong vắt, còn có cả cá đấy. Đằng sau ngọn núi cao nhất là những người dân gặp khó khăn cần giúp đỡ mà tôi từng nói với cô.”

Nghe có vẻ không tồi, non xanh nước biếc, lại nhớ ra cuối tuần sau còn có hẹn với Thư Niệm nên tôi liền nhanh chóng đồng ý.

Trịnh Hạo mở cửa sổ, ngân nga một bài hát, tôi nhìn ngắm cảnh đêm rồi quay đầu hỏi anh ta: “Anh đã từng yêu chưa?”

Trịnh Hạo sững người một lúc rồi gật đầu nói: “Rồi.”

“…” Tôi rất nghi ngờ: “Sao tôi thấy anh chẳng giống từng yêu chút nào?”

Trịnh Hạo khó chịu “Chậc” một tiếng: “Sao lại không giống? Người có kinh nghiệm tình cảm phong phú như tôi, cái gì cũng hiểu hết đấy. Không tin cô thử hỏi xem.”

Tôi ho một tiếng, do dự một lúc rồi mới hỏi: “Vậy anh nói xem, anh thấy thích là thế nào? Thích kiểu ấy ấy.”

“Thích…” Trịnh Hạo suy ngẫm một hồi rồi nói: “Cái này đơn giản thôi, chính là lúc cô nhìn thấy người đó gần gũi với người khác, cô thấy ghen tị, hiểu chưa?”

Tôi nghe xong liền tối tăm mặt mày.

Trịnh Hạo vẫn nói tiếp: “Nói đến đây, lúc nãy tôi còn định nói đấy, lúc trước cô và Trịnh Dị chính là cảm giác này. Mỗi lần tôi đến gần cô, anh ấy liền đanh mặt lại, tỏ thái độ khó chịu, tìm đủ kiểu gây rối. Cô nhớ hôm chúng ta đánh bóng rồi đi ăn tối không? Tôi chỉ mới kéo cô đi chơi game khoảng hai mươi phút thôi mà anh ấy ít nhất cũng phải gõ bàn cô năm lần để nhắc cô ăn đấy.”

“Có à?” Tôi nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, thế nhưng lúc hồi tưởng thì lại thấy vô cùng bối rối, hoàn toàn không nhớ gì nữa.

“Tất nhiên.” Trịnh Hạo cười đắc ý: “Nhưng anh ấy mới gõ bàn thì tôi đã hằn giọng để bảo cô tập chung chơi rồi, làm anh ấy giận lắm đấy ... mặt đen như than luôn.”

Tôi: “…”

Trịnh Hạo lại thở dài nói: “Lúc đó tôi đã nghi ngờ liệu có phải anh ấy thích cô không rồi, có điều nhìn tình hình hôm nay, chắc là tôi nghĩ nhiều rồi, có lẽ anh ấy thích cô gái tối nay hơn, hoặc là kiểu như Thư Niệm ấy, nhân tài của xã hội, làm gì cũng chú tâm.”

Tôi vô cảm nói: “Tôi không giống nhân tài ở chỗ nào chứ, tôi có nhiều tiền thế này cơ mà.”

Trịnh Hạo bật cuời: “Cô nói đùa cũng mắc cười thật đấy.”

Trịnh Hạo cười toe toét, tôi nghĩ một hồi rồi nói: “Nếu tôi thấy có lẽ tôi thích một người thì tôi phải làm sao để xác định?”

“Thì cũng như vừa nói thôi! "Anh ta thu lại nụ cười rồi nói: “Cô cứ nghĩ xem, nếu người đó gần gũi với người khác, cô có tức tối hay không, có thấy ghen hay không…chẳng hạn như tôi, cô tưởng tượng thử xem, nếu như tôi mà quen Hứa Nặc, cô có thấy đắng lòng không?”

Tôi tưởng tượng rồi nói: “Tôi đắng bao tử, mắc ói.”

“Vậy là đúng rồi! Hai chúng ta là tình bạn trong sáng.” Trịnh Hạo lại nói: “Vậy cô thử tưởng tượng xem, nếu Trịnh Dị quen nhau với cô gái lúc nãy hoặc với Thư Niệm, sau này không chù ụ với cô nữa, cô có thấy cô đơn không? Khó chịu không?”

Tôi: “…”

Tôi từ chối trả lời câu hỏi này.

Lúc trước, khi tôi và Trịnh Dị vẫn còn coi như là bạn bè, thi thoảng còn gặp nhau trong thang máy hoặc ở dưới lầu. Kể từ "sau khi chia tay”, chúng tôi không còn gặp nhau nữa.

Ông trời đúng là thích giúp đỡ người khác.

Tối thứ sáu, tôi mới kết thúc buổi học tennis, ôm bụng đói meo về nhà, hai tay mỏi ê ẩm, lòng thầm nghĩ tay thế này chắc chẳng còn sức gọi đồ ăn ở ngoài nữa rồi, vừa nghĩ xem có nên bỏ lớp học tennis này không, học rồi cũng không biết để làm gì nữa, chơi với Trịnh Dị chắc? Hơ hơ.

Cửa thang máy mở ra, một mùi thơm phảng phất truyền đến.

Vị cay, chua, ngọt, thơm, như thể mùi vị của một bàn tiệc hòa quyện lại, xông vào mũi tôi.

Bụng tôi kêu lên.

Cửa nhà Trịnh Dị mở, bên trong có tiếng nam nữ cười đùa vui vẻ.

Trong phòng có tiếng nói: “Tiểu Diệp, đi đóng cửa lại đi.”

Nghe có vẻ như là Trịnh Dị.

Tôi đi đến cửa, chuẩn bị nhập mật khẩu, tiếng của trợ lý Tiểu Diệp đằng sau vọng tới: “Chị U U? Trùng hợp vậy, chị mới về nhà à?”

Tôi đành ngưng động tác nhập mật khẩu, quay lại cười cười: “Ừ.”

Lúc Tiểu Diệp thấy mặt tôi liền giật mình, bắn ra cả tiếng Đông Bắc: “Chị U U, chị sao thế? Sao mà lại…”

“Tóc tai rối bù, lôi thôi nhếch nhác.” Tôi gật đầu, tự động hoàn thành câu cho cô ấy luôn, rồi lại uể oải nhìn cô ấy: “Đều nhờ em ban phước cho đấy, tìm cho chị một giáo viên quần vợt giỏi quá trời.”

Hôm nào cũng hành hạ tôi chết lên chết xuống. Lúc nãy vào thang máy tôi đã thấy mái tóc bù xù, khuôn mặt nhơ ngác, trông tối tăm hơn mùa đông không biết bao nhiêu lần.”

Tiểu Diệp hiểu ra, gượng gạo cười, xoa tay nói: “Chẳng phải là để giúp chị nhanh chóng học được sao?” Rồi cô ấy ngập ngừng nói tiếp: “Chị U U, hay là chị vào nhà chủ tịch Trịnh ăn cơm luôn đi, hôm nay anh ấy đãi ăn tối đấy.”

Tôi nghe thấy từ khi nãy rồi.

Không đợi tôi nói, cô ấy đã thấp giọng xuống, chỉ vào trong nhà: “Chủ tịch Trịnh nói mời mấy người bạn cùng trường của anh ấy ăn cơm, em đến giúp họ mua thức ăn nên được ăn ké luôn, tay nghề của chủ tịch Trịnh tốt lắm! Nghe nói, trong số đó có một người là bạn gái tương lai của anh ấy đấy, chị không qua xem thử à?”

Bạn cùng trường? Tôi nói: “Có phải có một cô gái tóc ngắn, cười lên lộ hàm răng rất trắng không?”

Tiểu Diệp gật đầu lia lịa: “Nghe nói chủ tịch Trịnh chưa từng cho phép người khác vào nhà anh ấy đâu, lần này vì để quang minh chính đại đưa bạn gái về nhà nên mới mời mấy bọn em đến làm nền đấy. Chị có vào luôn không?”

Tôi: “…”

Đến làm gì? Để làm nền à?

“Tiểu Diệp.” Trịnh Dị chầm chậm ra cửa: “Chẳng phải bảo cô đóng cửa sao? Sao lâu thế?”

Tiểu Diệp làm mặt quỷ với tôi rồi quay đầu nói: “Tình cờ gặp chị U U, chủ tịch Trịnh, hay là mời chị ấy vào ăn cùng luôn?”

Trịnh Dị ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi đứng ở trước cửa nhà mình, đối diện với ánh mắt nặng nề của anh ta, nhất thời không nói nên lời.

Trịnh Dị vẫn bình giọng nói: “Cô hỏi xem cô ấy ăn không?”

Đứng cách mấy mét thôi nhưng Trịnh Dị lại bảo Tiểu Diệp hỏi xem tôi ăn hay không.

Tiểu Diệp cũng sững người một lúc rồi quay ra hỏi tôi: “Chị U U, chị có ăn không?”

Tôi: “…”

Tôi hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh đưa tay vuốt tóc, đang định nói không ăn.

“Anh Trịnh?” Phía đối diện lại có một người bước ra nữa, chính là cô gái hôm đó cùng đi ăn, lúc cô ấy thấy tôi thì có hơi sững sờ rồi lại lấy lại vẻ mặt bình thường chào tôi: “Cô Châu.”

Tôi mỉm cười với cô ấy rồi nói: “Thôi tôi không ăn đâu, mọi người ăn đi.”

Sau đó nhanh chóng mở khóa cửa, lúc khép cửa lại thì Tiểu Diệp đã vào rồi, chỉ còn Trịnh Dị vẫn đứng ở cửa, con ngươi đen láy nhìn chăm chăm vào tôi.

Bàn tay đang đóng cửa của tôi ngừng lại một lúc rồi lại nhanh chóng đóng cửa vào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio