Chương : Dù sao ngày mai ta cũng đâu phải cưỡi ngựa
Tuy hồn phách Tần Dịch Thương đã trở về cơ thể, vết thương trí mạng cũng khép lại nhưng vẫn còn rất nghiêm trọng, thậm chí không thể đi đứng được.
Phượng tộc ở núi Bình Đỉnh ngủ trên cây ngô đồng nhưng ở sườn núi có một tòa tẩm điện tên Hồng Trần Cung dành cho khách từ xa đến.
Tạm thời Tần Dịch Thương sẽ dưỡng thương ở đó.
Sau phong ba núi Bình Đỉnh đã bình yên vô sự, lúc này Biên Trọng Hoa quyết định lên đường về kinh.
Ai ngờ Lâm Bạch Cốc rơi vào khó xử.
Y muốn ở lại núi Bình Đỉnh chăm sóc Tần Dịch Thương nhưng trách nhiệm trên vai lại nói cho y biết mình phải đi theo chủ.
Biên Trọng Hoa sợ ngây người.
Hắn quay đầu nói với Tần Dịch Thương trên giường bệnh: "Hay thật, giờ phút này mà vẫn muốn trung thành với chủ, ta đã hiểu ngươi thảm cỡ nào rồi, nếu bên cạnh tiểu công tử nhà ta có người như vậy thì nhất định ta sẽ chém hắn thành muôn mảnh rồi vùi xác trong núi sâu."
Lâm Bạch Cốc: "......"
Tần Dịch Thương thều thào: "Ngươi tưởng ta không muốn à? Tại ta đánh không lại ngươi thôi."
Lâm Bạch Cốc: "......"
Sau khi hẹn nhau chờ Tần Dịch Thương khỏi hẳn sẽ gặp lại, Biên Trọng Hoa lập tức khởi hành về kinh.
Lúc này ở kinh thành, trăng sáng sao thưa, phủ Vương gia.
Kỳ Từ trên giường ngủ không yên giấc khẽ nhíu mày.
Y lại mơ thấy nam tử áo đen kỳ quái kia.
Khuôn mặt nam tử áo đen khuất trong bóng đêm, tiếng cười khẽ khàng khiến lòng người hốt hoảng, hắn bảo Kỳ Từ: "Ngươi muốn biết chuyện quá khứ không? Ta có thể nói cho ngươi biết."
Kỳ Từ cũng không cảm kích mà tỏ vẻ cảnh giác: "Ngươi là ai? Tại sao liên tục xuất hiện trong mộng của ta?"
Nam tử áo đen không đáp mà ẩn mình vào bóng tối, sau đó khung cảnh chung quanh thay đổi.
Kỳ Từ thấy mình đang ở một nơi liễu xuân xanh rờn, oanh hót líu lo.
Núi non xanh biếc, tiếng suối róc rách vang lên giữa thung lũng vắng, bên suối nước trong veo có một thiếu niên thanh tú khoảng tám chín tuổi.
Kỳ Từ ngây ngẩn cả người vì thiếu niên kia giống hệt y lúc nhỏ, chỉ khác là trên đầu thiếu niên có hai chiếc sừng thú kỳ quái, y xắn ống quần giẫm lên tảng đá ven suối rồi nhắm mắt như đang cảm nhận gì đó.
Bỗng nhiên nước suối trong veo bay lên tạo thành một quả cầu nước khổng lồ.
Thiếu niên kia mở mắt ra rồi nhảy cẫng lên reo hò, quả cầu nước bỗng dưng rơi xuống văng tung tóe khắp người y.
Thiếu niên mặc kệ toàn thân ướt đẫm, vuốt mặt một cái rồi leo lên bờ chẳng biết chạy đi đâu.
Kỳ Từ vội vàng theo sau y.
Thiếu niên chạy quá nhanh nên vấp phải một cục đá ngã nhào xuống đất, quần áo y vốn ẩm ướt, giờ lấm lem bùn sình muốn phủi sạch cũng không được.
Thiếu niên không hề thấy đau mà đứng dậy khập khiễng chạy tiếp.
Xuyên qua rừng rậm có một sơn cốc.
Trong sơn cốc có chín hồ sâu bao quanh đáy cốc, nước hồ lạnh lẽo trong vắt, hoàn toàn không giống cảnh nhân gian.
Thiếu niên chạy đến sơn cốc thì bỗng nhiên bị ai đó chụp lấy bả vai.
"Đệ chạy đi đâu đó? Sao cả người toàn bùn thế này?" Đó là một thanh niên chừng mười tám mười chín tuổi có đôi mắt rất sáng.
"Ca! Đệ có thể điều khiển nước rồi!" Thiếu niên hớn hở nói.
Thanh niên đưa tay véo mặt y: "Luyện bao nhiêu lâu mới điều khiển được nước thì có gì đáng mừng hả? Còn làm mình bẩn như thế nữa."
Thanh niên ngoài miệng hung dữ nhưng lại niệm chú làm hơi nước bốc lên khỏi người thiếu niên, quần áo trở nên khô ráo, sau đó đưa tay phủi nhẹ bùn đất cho y.
Thiếu niên bị mắng ỉu xìu cúi đầu xuống.
Trong lòng thanh niên lộp bộp một tiếng, đang định giảng hòa thì một nam tử đi tới.
Nam tử kia có khí chất xuất trần, thanh âm cũng cực kỳ ôn nhu: "Tiểu Ly Vẫn bị gì thế? Sao bẩn vậy hả?"
"Thất ca." Thanh niên và thiếu niên đồng thanh gọi.
"Không có gì, lúc nãy bất cẩn bị ngã thôi ạ." Thiếu niên nói.
"Ngốc." Thanh niên vừa dứt lời thì bị nam tử kia gõ đầu một cái.
"Để ta xem có bị thương chỗ nào không." Nam tử ngồi xổm xuống xắn ống quần thiếu niên lên, trông thấy đầu gối y rướm máu đỏ tươi.
"Sao đệ té nặng thế!!" Thanh niên kêu lên.
Nam tử đứng dậy dịu dàng nắm tay thiếu niên: "Đi thôi, chúng ta đến tìm Ngũ tỷ lấy thuốc."
Nói xong hắn dẫn thiếu niên đi sâu vào thung lũng, thanh niên vội vàng đuổi theo kéo áo nam tử thì thào: "Này, y biết điều khiển nước rồi đấy, Thất ca khen y đi."
Nam tử vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười quay đầu khen thiếu niên vài câu khiến y lập tức nhảy cẫng, thanh niên thấy y không còn buồn bã thì khóe miệng cũng nhếch lên.
Tất cả những điều này đều lọt vào mắt Kỳ Từ.
Bỗng nhiên có người kề vào tai y nói khẽ: "Ngươi thật sự không muốn nhớ lại họ sao?"
Kỳ Từ quay phắt lại nhưng chẳng thấy ai bên cạnh.
Sau đó cảnh vật thay đổi, cát vàng mù mịt, gió lốc cuốn xoáy, Biên Trọng Hoa cầm trường kiếm lóe lên ánh sáng bạc đứng trước mặt y.
Trường kiếm đâm xuyên qua ngực một người.
Chính là thanh niên lúc nãy.
Kỳ Từ đột ngột bừng tỉnh, toàn thân toát đầy mồ hôi lạnh.
Nhưng y chưa kịp tỉnh táo lại từ trong mộng thì phát hiện một chuyện càng đáng sợ hơn.
Có người đang đứng trước giường y.
Kỳ Từ chẳng chút nghĩ ngợi cầm gối sứ ném mạnh tới.
Người kia vững vàng chụp được rồi búng tay làm ngọn nến trên bàn lập tức bùng lên, người kia cười nói: "Tiểu công tử nhiệt tình vậy sao? Ta không chống đỡ được đâu."
Kỳ Từ sững sờ tại chỗ.
Biên Trọng Hoa đặt gối sứ về lại chỗ cũ rồi nghiêng người ngồi xuống cạnh giường dịu dàng cười nói: "Đánh thức ngươi đúng không? Đều tại ta đều tại ta, ta chỉ muốn đến thăm ngươi nhưng không ngờ lại quấy nhiễu ngươi."
Kỳ Từ lắc đầu: "Đâu có quấy nhiễu, ta tự tỉnh mà, ngươi vừa về kinh thành à?"
Biên Trọng Hoa gật đầu.
"Pháp lực của ngươi khôi phục lại chưa?" Kỳ Từ hỏi.
Biên Trọng Hoa gật đầu lần nữa rồi nhẹ nhàng nắm tay Kỳ Từ: "Tiểu công tử, ta có chuyện muốn thẳng thắn với ngươi, chẳng những ta đã khôi phục pháp lực mà còn tìm lại được quá khứ nữa."
Kỳ Từ sững sờ tròn xoe mắt nghe Biên Trọng Hoa nói tiếp: "Nói cách khác thì ta đã nhớ lại mình là ai, từ đâu đến, còn rất nhiều chuyện trong quá khứ nữa."
"Vậy trước kia chúng ta thật sự đã quen nhau sao?" Đây là điều Kỳ Từ quan tâm nhất.
Biên Trọng Hoa gật đầu: "Quen, chẳng những quen mà còn......."
Biên Trọng Hoa đột nhiên im bặt.
Kỳ Từ nhịn không được thắc mắc: "Còn gì nữa?"
Biên Trọng Hoa cười nhẹ: "Trong quá khứ ta còn ái mộ ngươi nữa, tiểu công tử, ta thật sự thích ngươi từ lâu lắm rồi."
Kỳ Từ lộ vẻ kinh ngạc, đang định hỏi tiếp thì Biên Trọng Hoa chồm tới nâng cằm y lên, một nụ hôn dịu dàng rơi xuống: "Chuyện dài lắm, một hai câu không nói rõ được đâu, chờ ngày mai rảnh rỗi ta sẽ từ từ kể cho ngươi nghe."
Kỳ Từ gật đầu: "Ừ."
Nhân tiện hỏi xem tại sao mình lại gặp giấc mơ kỳ lạ vừa rồi.
"Ngủ thêm một lát đi, còn sớm mà."
Nói xong Biên Trọng Hoa búng nhẹ ngón tay dập tắt ánh nến trên bàn, gian phòng lập tức chìm vào bóng tối.
"Ngủ ngon nhé, ta về Ám Hầu Môn trước đây."
Biên Trọng Hoa vừa định đi thì Kỳ Từ vội vàng nắm chặt cổ tay hắn kéo lại: "Về Ám Hầu Môn làm gì? Ngủ lại đây đi."
Biên Trọng Hoa bật cười: "Tiểu công tử, có ngươi ở đây ta không ngủ được đâu."
Kỳ Từ vừa thốt ra hai chữ "tại sao" thì đột nhiên nghẹn lại, chợt hiểu ra ý tứ trong lời nói của Biên Trọng Hoa.
Kỳ Từ nắm tay Biên Trọng Hoa im lặng hồi lâu rồi nói khẽ.
"Dù sao....... dù sao ngày mai ta cũng đâu phải cưỡi ngựa."