Chương : Nói đi thì ta đi, cửa sau ở kia không cần sầu
Biên Trọng Hoa vừa vào sảnh chính đã thấy Lý quốc sư đứng trong phòng chắp tay sau lưng chờ hắn.
Sảnh chính còn có một người đang đứng.
Người kia có dáng vẻ thiếu niên, đôi mắt lạnh như băng, mặt không biểu cảm, điều khiến người ta kinh ngạc chính là lông mi, lông mày và tóc thiếu niên kia đều trắng như tuyết, dưới ánh mặt trời nóng rực gần như trong suốt, ngay cả đôi môi cũng tái nhợt.
Thiếu niên này không phải là người.
Biên Trọng Hoa nhìn về phía thiếu niên, ánh mắt hai người giao nhau, gật đầu xem như chào hỏi.
Mặc dù Lý quốc sư là tâm phúc của Hiền Nghi Thái hậu cao quý, nắm quyền hành trong Ám Hầu Môn, thân thế bí ẩn nhưng bề ngoài lại bình thường không có điểm gì nổi bật, thấy Biên Trọng Hoa thì bình thản hỏi: "Biết chuyện tìm được Vương gia chưa?"
Biên Trọng Hoa hành lễ nói: "Biết ạ."
Lý quốc sư gật đầu: "Chúng ta tìm nhiều năm như vậy, không ngờ Vương gia lại cầm hỏa châu đến nhận thân, Hiền Nghi Thái hậu và Thái tử điện hạ biết tìm được người đều rất vui vẻ, ban phủ đệ cho Vương gia, phong tước hiệu Sùng Phụng đồng âm với trùng phùng, mấy ngày nay ngươi dẫn ám hầu tới phủ Vương gia chuẩn bị đi, đừng để yêu vật lẻn vào đó."
"Vâng." Biên Trọng Hoa gật đầu.
Lý quốc sư phất tay: "Được rồi, nghỉ ngơi trước đi rồi ngày mai đến gặp Vương gia."
Sau khi Biên Trọng Hoa rời đi, đợi hắn đi xa, Lý quốc sư vung ống tay áo, một cơn gió đen từ tay áo của hắn rít gào thổi tới đóng ập cửa sảnh chính lại.
Quanh người thiếu niên tóc trắng mày trắng đứng trong sảnh tỏa ra ánh sáng bạc, nhắm mắt dò xét kỹ chung quanh phòng để chắc chắn không còn ai dòm ngó, quay lại định gật đầu với Lý quốc sư thì chợt thấy một lớp da người vừa thảm thương vừa quỷ dị nằm co quắp trên mặt đất.
Bộ da người kia chính là hình dạng Lý quốc sư.
Bên cạnh da người là một đám khói đen lơ lửng giữa không trung, lúc tản ra lúc tụ lại.
Thiếu niên tóc trắng mày trắng xoay người nhặt bộ da người đặt lên ghế, nghe thấy đám khói đen hỏi: "Có phải Thái tử điện hạ sắp lìa trần rồi không?"
Thanh âm đám khói kia lúc the thé lúc khàn khàn, nghe không ra nam hay nữ mà giống như cả hai, biến hóa vô tận.
Thiếu niên tóc trắng mày trắng gật đầu: "Còn chút hơi tàn, nhưng có máu cổ kéo dài tính mạng nên tạm thời chưa chết được, huống chi bây giờ đã tìm ra Vương gia."
Đám khói đen ung dung thở dài: "Đã nhiều năm như vậy mà vẫn có thể tìm được......"
Thiếu niên áo trắng mày trắng hỏi: "Hiền Nghi Thái hậu đã nói gì với ngươi à?"
Sau một lúc yên lặng ngắn ngủi, đám khói đáp: "Hiền Nghi Thái hậu nói dùng một mạng đổi lấy thân thể Thái tử điện hạ khỏe mạnh bình an thì cũng không lỗ."
Thiếu niên áo trắng mày trắng vẫn không có chút dao động nào, vẻ mặt vô cảm: "Ừm, vậy phải chuẩn bị luyện Trường Thọ Đan rồi."
Sách cũ thượng cổ có ghi Trường Thọ Đan trị bách bệnh, chữa trăm tổn thương, nhưng muốn luyện Trường Thọ Đan thì phải ném một người có cùng huyết thống với người bị thương vào lò đan xem như vị thuốc dẫn cuối cùng.
-
Mùa xuân tháng Ba, buổi trưa, trời quang mây tạnh, chó rượt gà chạy, Ngô quản sự Ám Hầu Môn chống đầu ngủ gật.
Đang ngủ chợt thấy từng đợt gió nổi lên, lạnh đến nỗi hắn đột ngột bừng tỉnh, vừa mở mắt liền thấy một người đang phe phẩy quạt thủy mặc bên cạnh mình.
Đầu xuân trời lạnh mà còn quạt, đầu óc có bệnh không đấy?!
Ngô quản sự vừa định mắng thì chợt nhận ra Tần Dịch Thương, vội vàng quỳ xuống lạy: "Bái kiến Tần đại nhân!"
Tần Dịch Thương đỡ hắn dậy rồi chỉ vào Kỳ Từ nói: "Ngươi tìm việc gì cho y làm đi."
Ngô quản sự không dám thất lễ, ào ào lật sổ trước mặt.
Sau đó ào ào lật hết.
Thế là Ngô quản sự lại ào ào lật thêm lần nữa, cuối cùng khó xử nói: "Tần đại nhân, Ám Hầu Môn chúng ta không thiếu người, nhưng phủ Sùng Phụng Vương gia mới xây rất thiếu nô bộc tạp dịch, ngươi thấy có nên......"
Con ngươi trong mắt Kỳ Từ co rút lại.
Phủ Vương gia!
Giờ Hứa Nhuận trộm di vật của mẹ y, dựa vào hỏa châu để nhận thân thích với hoàng thất, một bước lên mây làm Vương gia.
Hắn có mưu đồ gì?
Vinh hoa phú quý sao?
Cũng phải, dù sao có thân phận Vương gia thì bệnh của Hứa Ly chẳng cần lo lắng gì nữa.
Vì vậy chỉ cần y đến phủ Vương gia thì sẽ có cơ hội chạm mặt Hứa Nhuận!
Nhưng chạm mặt thì thế nào...... Y là nô dịch còn Hứa Nhuận là Vương gia, nếu chất vấn thì chỉ sợ kẻ bị thiệt thòi chính là y.
Lấy ngọc bội song long ra để tranh giành thân phận Vương gia với Hứa Nhuận ư?
Nhưng nếu làm vậy thì danh hiệu Vương gia này ắt hẳn sẽ trốn không thoát, sau này ở trong cung là phúc hay họa không ai nói chắc được.
Kỳ Từ chợt thấy đau đầu, trong lúc nhất thời không biết nên quyết định ra sao.
"Nghe thấy chưa?" Tần Dịch Thương hỏi Kỳ Từ, "Đến phủ Sùng Phụng Vương gia không?"
Kỳ Từ do dự: "Ta......"
"Nhắc mới nhớ, Lý quốc sư vừa truyền tin đến cử Biên đại nhân đến phủ Vương gia đấy!" Ngô quản sự lắm miệng nói thêm một câu.
Kỳ Từ đột nhiên quyết định: "Ta đi."