Chương : Ngươi thật sự phải quỳ trước Vương gia sao?
Sau khi biết chắc chung quanh không có ai nghe lén, Biên Trọng Hoa bảo Kỳ Từ, "Ngươi đến phủ Vương gia không ổn đâu."
Kỳ Từ hỏi: "Tại sao?"
Biên Trọng Hoa hỏi lại y: "Giờ Hứa Nhuận giả mạo ngươi làm Vương gia mà ngươi còn đến phủ của hắn, lỡ hắn nhận ra rồi muốn gϊếŧ ngươi diệt khẩu thì sao?"
Kỳ Từ nói: "Chắc không đâu, ta nghĩ hắn kiêng dè ta, hơn nữa hiện tại hắn chỉ muốn cứu muội muội nên không muốn gây rắc rối đâu, nếu hắn thật sự muốn gϊếŧ ta thì ngay khi có manh mối ta sẽ lập tức chứng minh thân phận để tranh giành với hắn."
Biên Trọng Hoa ngẩn người, sau đó cười nói: "Trước kia chẳng phải không muốn làm Vương gia à? Sao đột nhiên đổi ý rồi?"
Kỳ Từ đột ngột hỏi: "Ngươi thật sự phải quỳ trước Vương gia sao?"
Biên Trọng Hoa cười: "Đúng vậy, không chỉ ta mà Lý quốc sư cũng phải quỳ, khoan khoan......"
Biên Trọng Hoa chợt hiểu ra điều gì, ánh mắt kinh ngạc nhìn khắp người Kỳ Từ, Kỳ Từ bị hắn nhìn từ đầu đến chân, từ chân đến đầu thì không khỏi khẩn trương: "Ta......"
"Ngươi!" Biên Trọng Hoa trừng to mắt nói, "Thù dai thế cơ à, chỉ đùa ngươi mấy câu mà lại bắt ta quỳ gối trước mặt ngươi sao?"
Kỳ Từ sặc một cái: "Không...... Không phải...... Ta......"
Lời giải thích còn chưa nói ra miệng thì Biên Trọng Hoa đã đưa tay véo mặt Kỳ Từ, không nặng không nhẹ kéo một cái rồi cười nói: "Vậy tranh thủ lúc ngươi chưa làm Vương gia phải trêu chọc ngươi nhiều một chút, nếu không sau này chẳng còn dịp nào nữa."
Kỳ Từ bị véo đau, dứt khoát nuốt lời giải thích vào bụng, không cam lòng yếu thế véo lại Biên Trọng Hoa.
Thôi bỏ đi, Kỳ Từ nghĩ thầm, có thể lên làm Vương gia hay không vẫn chưa biết, tốt nhất là đừng bộc bạch lòng mình ra.
Bởi vì câu nói kia chính là: Nếu có ngày y thật sự lên làm Vương gia.
Thì nhất định sẽ không để đầu gối Biên Trọng Hoa khuỵu xuống nửa phần.
Ở bên cạnh, Ngô quản sự không nghe được bất kỳ âm thanh gì trơ mắt nhìn Biên đại nhân hung ác quái đản trong truyền thuyết và một thiếu niên thanh tú không biết tên đang......
Véo mặt nhau.
Véo mặt.
Mặt......
Ai nói cho hắn biết đi, là hắn điên rồi hay bọn họ điên rồi a!?
-
Chim chích chòe ríu rít trên cây, tháng Tư áo dày đổi sang áo mỏng, phủ Sùng Phụng Vương gia có thêm một người tính sổ sách.
Tính sổ sách cũng chỉ là tính sổ sách.
Phủ Sùng Phụng Vương gia còn đang tu sửa nên khắp nơi rất lộn xộn, Vương gia Hứa Nhuận ngoại trừ biệt viện phía Tây thì hầu như không đến chỗ khác, vì thế mấy ngày nay Kỳ Từ chưa hề gặp hắn.
Phủ Vương gia, phòng thu chi, đào mơ trĩu cành, bên cửa sổ Kỳ Từ đang dựa bàn nghiêm túc tính sổ sách, y lẩm bẩm: "Bảy lượng nhân sâm, biệt viện phía Tây, sao lại nhiều thuốc như vậy, chẳng lẽ......"
Chẳng lẽ Hứa Ly dưỡng bệnh ở biệt viện phía Tây?
Thông qua sổ sách chi tiết rõ ràng hai ngày nay, Kỳ Từ đã thăm dò được tình hình chung trong phủ, kế sách lấy lại di vật cũng dần thành hình.
"Kỳ Từ, ta đưa sổ sách tới cho ngươi đây."
Giọng nói trong trẻo vang lên ngoài phòng thu chi, một gã sai vặt đi vào đặt chồng sổ sách lên bàn Kỳ Từ.
"Làm phiền ngươi rồi." Kỳ Từ gật đầu cám ơn.
"Có phiền gì đâu, việc của ta là chạy loanh quanh trong phủ mà." Gã sai vặt cầm chén nước trên bàn uống một hớp.
Kỳ Từ đảo mắt lòng vòng rồi cười hỏi: "À, có phải Vương gia chỉ ở biệt viện phía Tây không? Ngươi đã gặp Vương gia chưa?"
"Đúng vậy, chỉ ở đó thôi." Gã sai vặt quệt miệng, "Gặp thì chưa gặp, Vương gia khinh người của chúng ta không thích nói chuyện với ai cả, hiếm khi ra ngoài lắm, vả lại biệt viện phía Tây còn có ám hầu canh gác nên không dễ vào đâu."
Nghe thấy hai chữ "ám hầu", Kỳ Từ chợt nhớ tới một người.
Có lẽ Biên Trọng Hoa cũng ở phủ Sùng Phụng Vương gia canh chừng biệt viện phía Tây đề phòng kẻ xấu và yêu ma.
Hai người chỉ cách nhau mấy khoảng sân nhưng từ khi Kỳ Từ vào phủ Vương gia đến giờ vẫn chưa gặp được Biên Trọng Hoa.
Kỳ Từ đang thất thần thì nghe gã sai vặt hỏi: "A, Kỳ Từ, trên gáy ngươi sao lại có vết sẹo thế kia, lúc trước mặc áo ấm nên không chú ý, khoan đã, đây là......"
Gã sai vặt dường như nhận ra cái gì nên nheo mắt xích lại gần dò xét.
"À......" Kỳ Từ che gáy, mất tự nhiên lui lại tránh né gã sai vặt, "Trước kia bất cẩn nên bị thương ấy mà."
"Ồ." Gã sai vặt gật đầu nhưng ánh mắt lại trở nên cổ quái, hắn lui lại đi ra ngoài, "Vậy ngươi tiếp tục tính sổ sách đi, ta không quấy rầy ngươi nữa."
"Ừ, tạm biệt." Kỳ Từ tỏ ý muốn đưa tiễn nhưng không ra khỏi phòng thu chi, chờ gã sai vặt đi xong, Kỳ Từ tìm một chiếc gương đồng đưa ra phía sau chiếu vào nhưng làm thế nào cũng không thấy được vết tích trên gáy, y thở dài ném gương đồng sang một bên.
Quả nhiên là khi hết đau thì y cũng quên luôn chuyện vết sẹo sau gáy.
Lúc trước Kỳ Từ bị bán vào thanh lâu rồi bị đè đầu xuống đóng dấu, bây giờ đặt tay lên chỗ kia vẫn mơ hồ thấy nóng rực.
Trong lúc hoảng hốt y như nếm lại sự tuyệt vọng hôm đó, bị trói cả hai tay, quỳ gối trong kho củi dơ bẩn, tú bà cầm con dấu sắt nung đỏ không chút nương tay ấn lên gáy y.
Sau khi rú lên thảm thiết, y nghe thấy tú bà kia ung dung nói: "Được rồi, từ nay về sau ngươi chính là vật sở hữu của thanh lâu."
Kỳ Từ lắc đầu xóa sạch ký ức không vui ra khỏi đầu, xoa xoa cổ tay định tiếp tục tính sổ sách, khi tay trái nắm lấy cổ tay phải thì đụng vào một vật cứng lạnh lẽo, Kỳ Từ cúi đầu nhìn đồng xu buộc dây đỏ làm thành vòng tay trên cổ tay phải, y vuốt nhẹ một lát rồi cẩn thận nhét vào tay áo.
Chưa tính sổ sách được bao lâu thì lại có tiếng bước chân vang lên, Kỳ Từ tưởng gã sai vặt lúc nãy bỏ quên thứ gì nên ngẩng đầu muốn hỏi, sau đó đột nhiên sững sờ.
Đi vào là một nha hoàn khoảng mười lăm mười sáu tuổi, nha hoàn kia ngượng ngùng cúi đầu, thanh âm cực nhỏ cực nhẹ, Kỳ Từ lắng nghe hồi lâu mới nghe rõ nàng đang nói gì: "Có, có người nhờ ta đưa thư cho ngươi."
Nói xong nha hoàn nhét lá thư vào ngực Kỳ Từ rồi xoay người chạy.
"Này!" Kỳ Từ gọi với theo nhưng người đã chạy mất, y nhìn lá thư trong tay mà chẳng hiểu ra làm sao.
Nhưng khi y mở thư ra, vừa đọc câu đầu tiên thì sắc mặt chợt thay đổi.
Trên thư viết: "Ta biết ngươi đến phủ Sùng Phụng Vương gia có mục đích gì, nếu không muốn liên luỵ người khác thì giờ Dậu hôm nay đến dưới cây hòe cổ thụ ở tường Đông tại biệt viện phía Tây gặp ta."