Chương : Người không phong lưu chỉ vì nghèo
Đầu tháng Tư, hoa đào cười gió xuân, Kỳ Từ nắm chặt bổng lộc vừa nhận, trong lòng ngổn ngang đủ loại cảm xúc.
Chà, thì ra tính sổ sách ở phủ Vương gia trong kinh thành có thể kiếm nhiều tiền vậy sao?!
Y ở tiểu trấn Bắc Cương đọc sách viết chữ cho người ta nhận được thù lao cả năm cũng không bằng một nửa bây giờ!
Kỳ Từ tung hứng bạc trong tay, nghĩ thầm nên tiêu xài thế nào đây.
Ăn ở ngay tại phủ Vương gia nên không lo.
Y phục cũng không cần mua thêm.
Kỳ Từ chợt nghĩ đến một câu.
Ngựa đi không nổi chỉ vì gầy, người không phong lưu chỉ vì nghèo.
Kỳ Từ thầm nghĩ mình đã đến kinh thành gần một tháng mà quang cảnh diễm lệ hay ca múa đặc sắc vẫn chưa được xem.
Thế là Kỳ Từ nắm bạc quyết định: Mời Biên Trọng Hoa đến quán rượu ăn uống một bữa, nhân tiện dạo phố luôn thể.
Kỳ Từ cất sổ sách vừa kiểm kê xong, cầm bổng lộc và lệnh bài Biên Trọng Hoa đưa cho mình ra khỏi phòng thu chi, đi đến biệt viện phía Tây.
Nghe nói phủ Vương gia trong vòng ba ngày nữa sẽ tu sửa xong, người không liên quan trong phủ giảm đi rất nhiều, chỉ còn mấy nha hoàn và gã sai vặt lanh lợi, không còn trông thấy đám thợ mộc cao to thô kệch nữa.
Trong sân, chim én bay nhảy trên cành đào cành mơ, gió nhẹ mang theo hương thơm thoang thoảng khiến cả thể xác lẫn tinh thần người ta đều khoan khoái, bước chân Kỳ Từ nhanh nhẹn hẳn lên, đột nhiên bóng dáng một nữ tử lọt vào tầm mắt y.
Nữ tử kia ăn mặc như nha hoàn, hai tay khệ nệ bưng thùng gỗ đựng đầy nước nóng cao bằng nửa người, nghiến răng loạng choạng đi tới, nhìn như lúc nào cũng có thể té ngã.
Kỳ Từ vội vàng tiến lên đỡ lấy thùng nước trong tay nàng: "Ngươi đi đâu? Ta giúp ngươi."
Nha hoàn kia rõ ràng không ngờ sẽ có người tới giúp nên giật nảy mình, vội vàng nói: "Không, để ta, ta......"
Kỳ Từ cười nói: "Không sao, cô nương ngươi bưng thùng nước nặng như vậy cũng quá khó rồi."
Nha hoàn kia xoắn xuýt nửa ngày, cuối cùng không chịu nổi cánh tay đau nhức nên gật đầu lí nhí: "Cám ơn......"
Nước nóng phải đem đến thiên viện dành cho nha hoàn nô bộc, Kỳ Từ thầm nghĩ quái lạ, giờ này vẫn chưa tới lúc nghỉ ngơi, nha hoàn này bưng thùng nước nóng to thế làm gì.
Nha hoàn kia tên là Tiểu Du, lúc đầu còn e ngại nhưng sau khi nói chuyện với Kỳ Từ thì cởi mở hơn hẳn: "A, ngươi chính là tiểu công tử quản lý sổ sách đúng không?"
Kỳ Từ cười nói: "Ngươi nhận ra ta à?"
Tiểu Du gật đầu lia lịa: "Nhận ra chứ, ai cũng nói phòng thu chi có tiểu công tử tướng mạo cực kỳ thanh tú xinh đẹp, chắc là ngươi rồi!"
Kỳ Từ bị nói đến vành tai hơi đỏ, ho nhẹ một tiếng: "Xem như ngươi đang khen ta đi."
"Ta đang khen ngươi đó, ngươi còn giúp ta bưng nước nữa, Kỳ công tử ngươi thật tốt bụng!" Tiểu Du nói, "Lúc trước nghe đồn ngươi từ thanh lâu ra nhưng ta không thèm tin, đều là bọn khốn ganh ghét người khác ưu tú hơn mình thôi."
Kỳ Từ dừng một chút, cảm thấy vết sẹo sau cổ lại đau âm ỉ.
Thì ra lần trước gã sai vặt kia nhận ra sau cổ mình có dấu vết gì......
Thôi bỏ đi, nhận ra thì nhận ra, chỉ bị người nói sau lưng mấy câu mà thôi, mình cũng không mất miếng thịt nào, mặc kệ bọn họ đi.
Kỳ Từ buồn bực chốc lát rồi lập tức nghĩ thoáng ra, nhanh đến nỗi Tiểu Du cũng không phát giác được tâm tình y biến hóa thế nào.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, chỉ chốc lát sau đã đến thiên viện của các nha hoàn, để tránh nghi ngờ, Kỳ Từ không bưng nước nóng vào phòng cho Tiểu Du mà đặt ở cửa, Kỳ Từ buông thùng gỗ xuống, thở hắt một cái rồi nói: "Thôi ngươi tự bưng vào đi."
Tiểu Du liên tục khom lưng nói cám ơn, vẫy tay tạm biệt Kỳ Từ.
Kỳ Từ cũng khoát tay, đang định rời đi thì đột nhiên đứng khựng lại.
Tiểu Du nghi hoặc: "Kỳ công tử sao thế? Còn chuyện gì sao?"
Kỳ Từ do dự hỏi: "Tiểu Du, vừa rồi ngươi đi đâu?"
Tiểu Du không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Chẳng đi đâu cả, ta chỉ đi lấy một thùng nước nóng thôi."
Kỳ Từ chỉ vào ống tay áo nàng nói: "Trên tay áo ngươi có vết máu kìa."