Chương : Ngươi mau về đi, nếu không sẽ liên lụy đến ngươi
Đứa bé kia bò cực nhanh về phía biệt viện phía Tây, Biên Trọng Hoa khẽ than thở một tiếng: "Sao lại ở biệt viện phía Tây chứ, lỡ quấy rầy Vương gia giả mạo kia nghỉ ngơi thì phiền toái."
Kỳ Từ hỏi: "Ngươi định làm gì? Chẳng phải biệt viện phía Tây có rất nhiều ám hầu à? Bọn hắn chắc sẽ thấy được đứa bé này nhỉ?"
Biên Trọng Hoa còn chưa trả lời thì đứa bé bỗng nhiên ngừng lại gọi ê ê a a.
Biên Trọng Hoa khựng lại rồi trầm giọng quát lớn: "Ra đây."
Một ám hầu lướt đi giữa bầu trời đêm, ôm quyền quỳ gối trước mặt Biên Trọng Hoa: "Biên đại nhân! Sao ngươi lại tới đây? Nơi đây chẳng có gì khác thường cả!"
Đứa bé đột nhiên òa khóc, tiếng kêu la bi thương chấn động đến nỗi làm tai Kỳ Từ ù đi.
Nhưng ám hầu kia lại có vẻ như không thấy không nghe được, nghi hoặc nói: "Biên đại nhân, trên người ngươi hình như có quỷ khí."
Biên Trọng Hoa nói: "Ta biết rồi, ngươi yên tâm đi."
Vừa dứt lời, thân thể đứa bé dần dần trở nên trong suốt rồi hóa thành những đốm sáng nhỏ chậm rãi tan biến trong không trung.
"Lui ra sau." Biên Trọng Hoa nói.
Ám hầu cử động, Biên Trọng Hoa đột nhiên sẵng giọng: "Không phải nói ngươi."
Ám hầu khẽ giật mình, đành phải quỳ xuống lần nữa.
Biên Trọng Hoa quay lại bảo Kỳ Từ: "Ngươi đứng sang một bên đi."
Kỳ Từ bất chợt hiểu ra điều gì, nhìn tên ám hầu kia nhỏ giọng hỏi: "Chẳng lẽ hắn chính là kẻ cưỡng bức vị cô nương kia? Ngươi muốn làm gì?"
Biên Trọng Hoa nói cụt lủn: "Đánh hắn."
Kỳ Từ chớp mắt, sau đó siết tay thành quyền, cắn răng nghiến lợi nói: "Đánh thêm một quyền thay ta nữa nhé!"
Biên Trọng Hoa cười khẽ gật đầu.
Kỳ Từ liếc nhìn Biên Trọng Hoa rồi lui sang một bên để không làm ảnh hưởng tới hắn.
Biên Trọng Hoa lại nhìn về phía ám hầu, trên mặt không còn nụ cười, nỗi căm giận ngút trời trong mắt hóa thành mũi tên ẩn sâu dưới lớp băng lạnh, hắn nói: "Đứng lên rút đao ra."
Ám hầu không hiểu gì nhưng cảm thấy từng đợt bất an, hắn ôm quyền cúi đầu: "Biên đại nhân, ta......"
"Ta chỉ cho ngươi ba giây, ba......"
"Đại nhân! Thuộc hạ đã làm sai chuyện gì? Dù sao ngươi cũng phải......"
"Hai."
"Dù sao cũng phải nói cho thuộc hạ trước chứ, sao đột nhiên lại đánh?"
"Một."
Ngay khi thanh âm kia vang lên, lưỡi đao bạc sáng lạnh từ trong tay áo Biên Trọng Hoa bay ra, Biên Trọng Hoa đưa tay nắm chặt, trong nháy mắt đã ở ngay trước mặt ám hầu.
Ám hầu giật mình, bối rối rút đao dốc hết toàn lực mới miễn cưỡng chặn được một chiêu, hắn hét to như đang khuyên Biên Trọng Hoa nhưng thật ra là muốn gây sự chú ý với những người khác trong biệt viện phía Tây: "Biên đại nhân, đồng môn trong Ám Hầu Môn đánh nhau sẽ bị Lý quốc sư phạt nặng!!!"
Đang khi nói chuyện, trên vai trái Biên Trọng Hoa tỏa ra ánh sáng đỏ rực xuyên qua y phục, hiện ra hình ảnh một con rồng đang há to cái miệng đỏ lòm sinh động như thật.
Kỳ Từ kinh hãi tiến lên một bước, loáng thoáng nhớ lại lần trước ở thanh lâu khi Biên Trọng Hoa và chuột tinh Tiền lão gia đánh nhau, vai trái của hắn cũng phát sáng như vậy, nhờ đó mà Tiền lão gia kia mới nhận ra Biên Trọng Hoa là Quỷ Sát Sứ.
Ám hầu vốn đang luống cuống, khi nhìn thấy con rồng trên vai trái Biên Trọng Hoa thì không giấu được vẻ mừng rỡ trên mặt: "Dừng tay! Lý quốc sư biết rồi! Mau dừng tay!!"
Biên Trọng Hoa trong nháy mắt cười ra tiếng.
Không phải cười ôn hòa, không phải cười thoải mái mà là nụ cười mỉa mai, mang theo sự khiêu khích và ghê tởm không hề che giấu, mũi tên ẩn sâu trong mắt ngay khi Biên Trọng Hoa bật cười đã phá băng lao vút ra.
Sắc mặt ám hầu đột ngột trở nên trắng bệch theo tiếng cười kia.
Một giây sau, thanh đao bạc sắc nhọn trong tay Biên Trọng Hoa vung tới lần thứ hai với tốc độ cực nhanh, người ngoài không thể nào thấy rõ đao quang! Ám hầu không còn tránh được nữa, khi ánh sáng giao thoa thì dưới bụng đã bị chém.
Ám hầu hốt hoảng ngã xuống đất, ôm phần bụng bị thương điên cuồng lết ra phía sau, trong máu đỏ thẫm mơ hồ lẫn lộn với da thịt nhăn nhúm, hắn sợ hãi la to, ngay cả giọng cũng thay đổi.
"Đau không?" Biên Trọng Hoa vuốt đao bạc giẫm lên vết máu kéo dài của ám hầu đi theo hắn cười nói: "Ta đoán khi cô nương kia nuốt tàn nhang để phá thai chắc cũng đau như vậy."
Ám hầu bỗng dưng hiểu ra, vì hoảng sợ nên thanh âm trở nên the thé chói tai: "Biên Trọng Hoa, ngươi không có tư cách gϊếŧ ta! Ngươi không thể gϊếŧ ta! Tội của ta không đáng chết! Tội của ta không đáng chết!!"
Gây ra động tĩnh lớn như vậy đã thu hút sự chú ý của người khác, mấy nha hoàn và gã sai vặt từ xa trông thấy hoảng sợ hét toáng lên, ám hầu tuần tra gần đó cũng nhao nhao chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì kinh hãi không nói nên lời.
Biên Trọng Hoa không nhìn người chung quanh huyên náo mà ung dung nhìn ám hầu ngã xuống đất, lật qua lật lại đao bạc sáng loáng giữa mấy ngón tay.
"Biên đại nhân!" Có ám hầu khác kịp phản ứng hét lớn, "Không được đâu! Ngài sẽ bị phạt nặng!"
Ám hầu ngã xuống đất còn đang ngụy biện cho mình: "Nàng chỉ là một nha hoàn ti tiện mà thôi! Ta đâu có hại chết nàng! Ta là ám hầu! Biên Trọng Hoa! Ta đã từng chém yêu trừ ma!"
Biên Trọng Hoa mắt điếc tai ngơ, đao bạc đột nhiên từ ngón tay hắn bay ra, xuyên qua ngực ám hầu kia ghim chặt hắn xuống đất, ám hầu kia ngay cả la hét cũng không có cơ hội, hai mắt trợn trừng biến thành một xác chết.
Trời đất trong chớp mắt yên tĩnh lại.
Kỳ Từ đứng sững tại chỗ, đầu óc trống rỗng, y thật sự không ngờ Biên Trọng Hoa sẽ ra tay gϊếŧ người.
Y bỗng nhiên nhớ lại trước đây Tần Dịch Thương từng hình dung về Biên Trọng Hoa: "Hắn ấy à, yêu ghét rõ ràng, tùy tâm tùy tính, lúc ôn hòa thì cười nói không ngừng, nhưng khi hung ác thì ra tay cũng rất tàn độc."
Khi đó Kỳ Từ không hiểu cái gì gọi là tàn nhẫn và độc ác, cái gì gọi là yêu ghét rõ ràng?
Biên Trọng Hoa đối với y cho tới bây giờ đều là ân cần hiền hòa, cười như gió xuân tháng Ba.
Bây giờ Biên Trọng Hoa chẳng hề nói lời vô nghĩa mà dứt khoát đâm xuyên đao bạc qua lồng ngực ám hầu kia khiến Kỳ Từ cảm thấy lạ lẫm.
Sau khi hết khiếp sợ, Kỳ Từ lại không ức chế được nỗi vui mừng, sự mừng rỡ này quá không đúng lúc, ngay cả Kỳ Từ cũng ngỡ ngàng nhưng rất nhanh hiểu ra mình đang vui vẻ vì điều gì.
Y vui vì mình đã phát hiện được một mặt khác của Biên Trọng Hoa, không phải nghe từ miệng người ngoài mà là chính mắt nhìn thấy, Biên Trọng Hoa dường như không còn xa vời như trước đây, những điều còn mơ hồ lập tức trở nên rõ ràng sáng tỏ.
—
Xong chuyện, con rồng trên vai trái Biên Trọng Hoa chẳng những không mất đi ánh sáng mà ngược lại càng tỏa ra chói mắt, hắn cúi xuống rút đao bạc ghim trên ngực ám hầu rồi xoay người.
Kỳ Từ nhìn Biên Trọng Hoa đi về phía mình.
Trần thế vạn dặm hư không, trăng sáng cô quạnh, tay Biên Trọng Hoa đẫm máu tươi, hắn rũ mắt đi tới, tay áo tung bay lướt qua đám người, đạp trên cỏ phủ sương giá, cứ thế đi từng bước về hướng Kỳ Từ.
Sau đó dừng lại cách Kỳ Từ một khoảng.
Biên Trọng Hoa giấu bàn tay nhuốm máu sau lưng rồi cười nói: "Ngươi mau về đi, nếu không sẽ liên lụy đến ngươi, vả lại gây ra động tĩnh lớn như vậy Vương gia chắc chắn cũng tới, lỡ hắn nhìn thấy ngươi thì ta lo......"
Biên Trọng Hoa đột ngột im bặt.
Kỳ Từ tiến lên nắm chặt cổ tay Biên Trọng Hoa, kéo tay hắn từ sau lưng ra rồi nắm chặt ống tay áo mình cẩn thận lau sạch máu trên tay Biên Trọng Hoa, lau tay Biên Trọng Hoa xong chưa đủ, Kỳ Từ còn cầm thanh đao bạc của Biên Trọng Hoa lau đi vết máu trên mũi đao, sau đó cẩn thận đặt lại trong tay Biên Trọng Hoa.
"Ngươi......" Ánh mắt Biên Trọng Hoa lấp lóe, bên trong đều là kinh ngạc, hắn nói khẽ một chữ "ngươi" nhưng lại không biết mình muốn nói gì, thế là hoảng hốt dừng lại một cách đột ngột.
Biên Trọng Hoa đang nghĩ ngợi thì vai trái đột nhiên nổi lên một cơn đau cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
Vai trái Biên Trọng Hoa bắn ra một tia máu đỏ thẫm, hắn đau đớn rên lên, lông mày nhăn lại, đầu gối khẽ cong quỳ xuống, sau đó ánh sáng đỏ từ vai trái tràn ra biến thành dây thừng trói chặt Biên Trọng Hoa khiến hắn không thể cử động được nữa.