Chương : Bộ dạng này về sau sẽ bị "bắt nạt"
Ở cổng phủ Vương gia, trăng lưỡi liềm cong cong, Lý quốc sư xưa nay không thích ầm ĩ nên chỉ gọi mấy ám hầu đi theo áp giải Biên Trọng Hoa về Hầu Môn.
Trên người Biên Trọng Hoa còn bị trói bởi tia đỏ bắn ra từ vai trái của hắn, Lý quốc sư nhìn một hồi liền tiến lên mấy bước rồi chập hai ngón tay lại, vận khí vạch ra một đạo phù văn từ đầu ngón tay bao trùm lên vai trái Biên Trọng Hoa, trói buộc trên người hắn bỗng dưng biến mất.
Biên Trọng Hoa xoa xoa cánh tay đau nhức rồi cười nói: "Quốc sư yên tâm về ta quá nhỉ, nhưng cũng đúng thôi, ta trốn không thoát, ngươi biết cách tìm được ta mà."
Lý quốc sư vuốt râu nói: "Ngươi từ trước đến nay cũng từng bị phạt, nhưng lần này chuẩn bị sẵn sàng đi, sát hại đồng môn sẽ bị phạt nặng hơn trước kia đấy."
Biên Trọng Hoa gật đầu: "Ta biết, khi ta quyết định gϊếŧ hắn thì đã chuẩn bị tinh thần chịu phạt rồi."
Lý quốc sư khẽ nhíu mày, bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, về Ám Hầu Môn đi."
"Khoan đã, quốc sư, ta có chuyện muốn nhờ." Biên Trọng Hoa đột nhiên mở miệng.
"Ồ? Chuyện gì?"
"Trong khi ta bị phạt ở Ám Hầu Môn, ngươi có thể giúp ta lưu ý xem người lúc nãy đi cùng Sùng Phụng Vương gia sau đó thế nào không?"
Lý quốc sư khựng lại, dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn Biên Trọng Hoa, Biên Trọng Hoa thì vẫn thản nhiên để mặc Lý quốc sư dò xét mình bằng ánh mắt sắc bén, không hề hoảng hốt chút nào.
Thật lâu sau, Lý quốc sư đột nhiên nói: "Ta nghĩ không cần lưu ý đâu, ngươi quay lại nhìn xem."
Biên Trọng Hoa sững sờ ngoái đầu lại.
Kỳ Từ đứng phía sau hắn, dáng vẻ như vừa vội vàng chạy tới, một tay vịn sư tử đá ở cổng khom người há miệng thở dốc.
Biên Trọng Hoa quay lại bảo Lý quốc sư: "Quốc sư, đợi ta nói với vị bằng hữu này mấy câu rồi sẽ theo ngươi về Ám Hầu Môn chịu phạt."
Lý quốc sư phất ống tay áo dặn hắn nói nhanh lên.
Kỳ Từ khó khăn lắm mới thở ra hơi, vừa ngẩng đầu liền phát hiện Biên Trọng Hoa đã đứng trước mắt mình.
Biên Trọng Hoa cong khóe miệng cười cười: "Sự tình giải quyết nhanh vậy à? Ngươi không đánh hắn một trận sao?"
Kỳ Từ gật đầu rồi lại lắc đầu không nói gì.
Biên Trọng Hoa nhìn ra Kỳ Từ mất hồn mất vía, đưa ngón tay lên nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt Kỳ Từ: "Mắt đỏ vì tức hay vì khóc vậy? Hay là tức đến phát khóc?"
Kỳ Từ hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Hứa Nhuận nói hắn không bán ta vào thanh lâu, Biên Trọng Hoa, nếu ngươi là ta thì ngươi có tin không?"
Biên Trọng Hoa cười nói: "Nhưng ta không phải ngươi, nếu ta là ngươi thì hắn chẳng có cơ hội giải thích với ta đâu, để ta đoán xem, ngươi đang giận mình đúng không? Giận mình vì mấy câu giải thích của hắn mà muốn muốn tha thứ cho hắn, ngươi chợt phát hiện mình đến kinh thành không phải vì muốn đòi lại di vật của mẫu thân mà chỉ muốn nghe tên Hứa gì kia giải thích, ngươi tưởng như vậy có thể vá víu lỗ thủng tên là người thân trong lòng, sau đó ngươi phát hiện mọi chuyện không thể trở về như ban đầu được nữa, vì vậy ngươi bắt đầu sợ hãi, sợ cô độc, cuối cùng giận mình nhu nhược đúng không?"
Kỳ Từ sững sờ, sau đó nhếch miệng cười khổ: "Ta dễ bị nhìn thấu đến vậy sao?"
Biên Trọng Hoa cong mắt phản chiếu ánh trăng sáng lạnh, đưa tay xoa đầu y trấn an: "Tiểu công tử mềm lòng quá, người khác dỗ dành mấy câu thì ngươi không nỡ hung ác nữa, bộ dạng này về sau sẽ bị vợ bắt nạt cho mà xem."
Kỳ Từ: "......"
Kỳ Từ bỗng nhiên thở dài một hơi, y ngẩng đầu bình tĩnh nói: "Biên Trọng Hoa, ta tha thứ cho hắn, dù hắn có bán ta vào thanh lâu hay không thì ta đều tha thứ cho hắn, nếu không nhờ hắn thì có lẽ cả đời ta cũng không ra khỏi Bắc Cương nửa bước."
Càng không gặp được ngươi.
Dù đã từng bầm dập toàn thân đau đến phát run, muốn chết không được, đứng trên đài cao bị người chỉ chỏ, nhưng khoảnh khắc gặp ngươi cơn ác mộng kia đã bị chôn vùi vào đêm sâu, trời quang mây tạnh.
Biên Trọng Hoa không biết chỉ trong chớp mắt Kỳ Từ đã tiêu tan hết thảy vì hắn, cười nói: "Ngươi dễ dàng tha thứ cho tên họ Hứa kia vậy à? Thôi bỏ đi, ngươi đã quyết định thì ta cũng không thể nói thêm gì nữa."
Kỳ Từ hỏi: "Biên Trọng Hoa, có phải ngươi cảm thấy ta vừa ngu ngốc vừa ngây thơ không? Người khác đối xử với ta như vậy mà ta vẫn dễ dàng tha thứ."
Biên Trọng Hoa khẽ nhếch miệng: "Rất ngây thơ nhưng không hề ngốc, con người chỉ sống một lần, chẳng lẽ cứ mãi ôm oán hận hay sao? Bớt nghĩ chuyện phiền lòng, để tâm đến người hoặc chuyện mình thích không tốt hơn à?"
Kỳ Từ ngẩng đầu nhìn Biên Trọng Hoa chăm chú, đôi mắt sáng tỏ như trăng tròn, trong đáy mắt đều là gợn sóng lăn tăn.
Nếu trước kia còn chưa hiểu thế nào là cảm kích, thế nào là vui vẻ.
Thì trong chớp mắt này.
Đã biết được rõ ràng.
Gió Nam biết ý ta, nhập mộng đến bình minh.
Phía xa bỗng nhiên vọng lại mấy tiếng ho khan.
Biên Trọng Hoa cười nói: "Ta phải về Ám Hầu Môn chịu đòn rồi, ngươi cũng mau về nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ quá nhiều, cứ nghỉ ngơi cho tốt."
Kỳ Từ nắm chặt cánh tay Biên Trọng Hoa: "Đã hứa bảy ngày sau uống rượu với nhau, ngươi đừng quên đấy nhé."
"Ha ha, được rồi, không quên đâu."