Chương : Để sống sót ngươi ráng nhịn đau một chút
Khi Biên Trọng Hoa nghiêng người áp đảo Kỳ Từ trên giường, hắn cảm nhận được người dưới thân đang phát run, Biên Trọng Hoa cười nói: "Chẳng phải lúc nãy còn mạnh miệng lắm à? Sao thế? Giờ biết sợ rồi?"
Kỳ Từ mắng: "Sợ ông nội ngươi, ngươi đè lên vết thương của ta! Ta bị đau nên mới thế!"
Biên Trọng Hoa nói: "Toàn thân ngươi đều là máu bầm, ta đâu còn cách nào?"
Kỳ Từ đau không chịu nổi, hôm qua y vừa bị đánh mấy roi, những vết thương trước kia khó khăn lắm mới khép lại, Biên Trọng Hoa đè lên khiến vết thương nứt ra chảy máu, Kỳ Từ nghĩ ngợi rồi đẩy Biên Trọng Hoa ra, xoay mình ngồi lên người hắn.
Biên Trọng Hoa nằm trên giường nhìn người ngồi trên thân, hai tay khoanh lại tỏ vẻ kháng cự: "Ta không thích tư thế này."
Kỳ Từ nhụt chí lại leo xuống người hắn, nằm một bên ủ rũ nói: "Chết đi là xong!"
Biên Trọng Hoa mỉm cười nghiêng người sang, chống tay bên đầu y: "Để sống sót ngươi ráng nhịn đau một chút."
Kỳ Từ gật đầu cam chịu, nhắm mắt giả chết.
Biên Trọng Hoa ung dung kéo áo gấm trên người Kỳ Từ, tò mò hỏi một câu: "Sao ngươi lại trôi giạt đến bước đường này?"
Kỳ Từ mở mắt ra, nhìn chằm chằm nóc giường hồi lâu mới nói: "Ta không biết phụ thân là ai, mẫu thân ta dịu dàng thiện lương, tri thư đạt lễ, hai chúng ta sống nương tựa lẫn nhau trong thành nhỏ ở biên thuỳ Bắc Cương, nhưng năm ta mười hai tuổi thì mẫu thân bị bệnh qua đời, thế là ta ăn cơm trăm nhà lớn lên, vì ta biết đọc sách viết chữ nên thỉnh thoảng có người ở quê nhờ ta viết thư rồi trả chút tiền, tuy khốn khó nhưng ta vẫn sống nổi, sau đó......"
Nói giữa chừng trong mắt Kỳ Từ đột nhiên dâng lên lửa giận, y siết chặt tay thành nắm đấm, không nói tiếp nữa, hồi lâu sau mới tỉnh táo lại, Kỳ Từ hít sâu một hơi, chợt thấy trên người có chút kỳ lạ nên cúi đầu xem xét: "...... Ngươi, ngươi, ngươi làm gì vậy?"
Biên Trọng Hoa buông tay ra cười: "Ta làm gì?"
Vừa rồi bị Biên Trọng Hoa lôi kéo, áo gấm trên người Kỳ Từ chẳng những không cởi ra mà trái lại còn trở nên chỉnh tề, Kỳ Từ ngồi dậy hỏi: "...... Ngươi có đam mê kỳ quái gì hay sao? Muốn ta mặc quần áo à?"
Biên Trọng Hoa hời hợt nói: "Đam mê thì không có, chỉ là không hứng thú với ngươi thôi."
Kỳ Từ mím môi trừng mắt nhìn Biên Trọng Hoa, vẻ mặt cực kỳ chật vật nhưng cuối cùng không nói gì mà nằm vật xuống, đáy mắt thoáng qua một tia tuyệt vọng, bất đắc dĩ cười thành tiếng, thì thào vài câu: "Bỏ đi bỏ đi......"
Biên Trọng Hoa chống đầu nằm nghiêng bên cạnh y cười nói: "Cái gì bỏ đi, ta không hứng thú với ngươi cũng đâu có nghĩa là ta không giúp ngươi giải cổ."
Kỳ Từ quay đầu: "Ngươi......"
Lời còn chưa nói hết thì Kỳ Từ đã bị Biên Trọng Hoa nắm cằm bịt kín môi.
Kỳ Từ lập tức cảm giác được máu trong người đang sôi trào, nhưng y nhanh chóng nhận ra đây không phải vì y có vấn đề mà vì trong thân thể có thứ gì đó đang cuộn lên hung hăng va chạm lục phủ ngũ tạng, Kỳ Từ bị khí huyết đảo ngược, kinh mạch rối loạn, tức ngực đau bụng khó thở, vô thức muốn giãy dụa.
Biên Trọng Hoa đã lường trước phản ứng của y nên đưa tay còn lại ôm chặt y trong ngực, khiến y không thể động đậy.
Kỳ Từ cảm nhận được vật trong thân thể mất khống chế dần dần xông lên cổ, từng cơn đau dữ dội ập đến khiến y choáng đầu hoa mắt, Biên Trọng Hoa kịp thời buông y ra, Kỳ Từ nhào tới bên giường phun ra một ngụm máu bầm, máu kia vừa rơi xuống đất thì ở giữa tỏa ra một đám hắc khí.
Biên Trọng Hoa nhanh nhẹn rút thanh đao nhỏ bằng bạc trong ngực ghim chặt hắc khí trên mặt đất, hắc khí giãy dụa vặn vẹo mấy lần, cuối cùng chậm rãi tan biến trong không gian.
Biên Trọng Hoa khoát tay, thanh đao nhỏ trên đất rung lên keng keng rồi bay về tay hắn, Biên Trọng Hoa quay lại thấy sắc mặt Kỳ Từ trắng bệch, nằm lỳ trên giường thở dốc, cả người co rúm lại, đau đến nỗi hai tay sắp cào nát ván giường.
"Tú bà chỗ ngươi thật độc ác, lại hạ loại cổ này, mặc dù có thể cưỡng ép để giải nhưng người bị hạ cổ sẽ đau nhức như bị cắt da khoét xương vậy." Biên Trọng Hoa tặc lưỡi nhìn Kỳ Từ.
Kỳ Từ đau đến mức thần chí không rõ, trong đầu ong ong, cũng không biết Biên Trọng Hoa đang nói gì.
Biên Trọng Hoa muốn bưng chén nước tới cho Kỳ Từ uống nhưng phát hiện nước trà trên bàn đã bị mình đem đi rửa tay, thế là đành ngồi đợi một hồi, thấy Kỳ Từ bớt đau mới dìu y nằm xuống rồi đắp chăn cho y.
Cả thể xác và tinh thần Kỳ Từ đều mệt mỏi cực độ nên nhanh chóng ngủ mê man.
Biên Trọng Hoa lẳng lặng ngắm nhìn dáng vẻ ngủ say của Kỳ Từ, lấy ống tay áo của mình lau vết máu trên khóe miệng y, sau đó đi đến trước bàn nhìn mâm sứ trống trơn nói: "Hạt dưa ngon thật, tiếc là cho ít quá, hầy."
Hắn thở dài thườn thượt rồi thổi tắt ánh nến trên bàn, gian phòng lập tức chìm vào bóng tối, ánh trăng mỏng lạnh xuyên qua cửa sổ, hắt vào chiếc bàn lẻ loi trơ trọi.
-
Kỳ Từ bị người đánh thức.
Mấy ngày nay vì y từ chối tiếp khách nên bị phạt, ăn không ngon ngủ không yên, khó khăn lắm mới ngủ được đủ giấc.
Ai ngờ sáng sớm hôm sau lại bị tú bà giáng cho một bạt tai lăn xuống đất.