Chương : Ta đã trích máu thề hẹn, cả đời chỉ có thể đi theo một người
Thấy Biên Trọng Hoa tỉnh lại, Tần Dịch Thương cũng kinh ngạc: "Sao ngươi chưa đốt hết nến đã tỉnh rồi?!"
Biên Trọng Hoa bóp tắt nến thở dài một hơi.
Hắn cảm thấy như mình vừa mơ một giấc mộng cực kỳ bi thương, nhưng hắn chỉ nhớ rõ mình hôn Kỳ Từ còn chuyện sau đó lại không nhớ nổi.
Tần Dịch Thương vội hỏi: "Thế nào? Ngươi gặp được ai trong huyễn cảnh? Hay là người nào không thấy rõ mặt?"
Biên Trọng Hoa ăn ngay nói thật: "Ta mơ thấy Kỳ Từ."
Tần Dịch Thương sửng sốt chừng ba giây, đầu tiên là kinh ngạc đứng dậy, ngập ngừng, suy tư, nghi hoặc, sau đó bỗng dưng phình bụng cười to, vừa khoác vai Biên Trọng Hoa vừa cười như sắp tắt thở đến nơi: "Biên Trọng Hoa ngươi tiêu rồi, ngươi trúng cổ mà cổ này còn chẳng có thuốc giải nữa!"
Biên Trọng Hoa tỏ ra lạnh nhạt, hắn thậm chí không biết tại sao trước đó mình nghĩ mãi mà không rõ, không cảm nhận được, cũng không phát hiện ra.
Đúng vậy, hắn đã trúng cổ, trúng độc tình tên là Kỳ Từ.
Sau khi biết được tâm ý, Biên Trọng Hoa không còn bối rối nữa, hắn cầm lấy chén sứ trên bàn rót nước rồi uống một hơi cạn sạch, uống xong thấy tên Tần Dịch Thương vô lương tâm kia còn đang cười, thế là sầm mặt nói: "Thay vì cười ta thì nghĩ xem làm sao mới có thể tình đầu ý hợp với Lâm Bạch Cốc đi."
Tần Dịch Thương im bặt.
Sau đó ngồi xổm trong góc tường nghẹn ngào.
Nghẹn ngào nửa ngày bỗng nhiên đứng dậy tới trước mặt Biên Trọng Hoa, không cam lòng cầm quạt tranh thuỷ mặc gõ xuống bàn trước mặt hắn: "Khoan đã, bây giờ ngươi cũng đang khổ vì tương tư, biểu hiện của ngươi có phải quá lạnh lùng quá bình tĩnh không vậy?"
Biên Trọng Hoa nhếch môi nghiêng đầu liếc xéo hắn: "Vậy ta phải làm gì đây? Chạy đến trước mặt Kỳ Từ khóc lóc cầu xin y thích ta, nếu không được thì tự vẫn à? Hay là tìm cơ hội giam y lại để y không bao giờ thoát khỏi ta nữa?"
Yêu không phải là hèn mọn, không phải hãm hại, không phải thấp kém, càng không phải độc đoán.
Đó là chìa tay ra đỡ lá sen lay nhẹ trên sông mùa hạ, là áo khoác khi gió thu rét lạnh thổi qua.
Tần Dịch Thương ngẩn người chịu thua: "Được được được, ta có bao giờ cãi thắng được ngươi đâu."
Biên Trọng Hoa mỉm cười cám ơn Tần Dịch Thương rồi ra khỏi Ám Hầu Môn về phủ Vương gia, đi nửa chừng đột nhiên nhớ tới chuyện gì nên đổi hướng đến phủ Bắc An quận vương.
Mà lúc này Lâm Bạch Cốc đang bàn bạc với Lý quốc sư.
"Hiền Nghi Thái hậu bảo Sùng Phụng Vương gia về Bắc Cương chuyển linh cữu về kinh, Quỷ Sát Sứ nhất định phải đi theo bảo vệ, ngươi nghĩ ai thích hợp?" Lý quốc sư hỏi Lâm Bạch Cốc.
Lâm Bạch Cốc lạnh nhạt nói: "Lần trước Biên đại nhân bị phạt còn chưa lành hẳn, cứ để ta hoặc Tần Dịch Thương đi."
"Vậy để Tần Dịch Thương đi đi." Lý quốc sư gật đầu rồi ngước mắt nhìn Lâm Bạch Cốc mặt không đổi sắc, đột nhiên trêu ghẹo y: "Chắc hắn lại sắp phàn nàn mấy tháng tới không gặp được ngươi đấy."
Lâm Bạch Cốc không đáp lại, vẻ mặt cũng chẳng chút thay đổi.
Lý quốc sư lại nói: "Bạch Cốc, tộc Phượng Hoàng cũng không phải thật sự vô tình vô dục đâu, chẳng qua các ngươi yêu quá sâu đậm nên không muốn thất vọng vì người khác mà thôi."
Lâm Bạch Cốc lạnh nhạt nói: "Vì đền ơn năm xưa cứu tộc của ta, ta đã quyết tâm cả đời này chỉ đi theo Biên đại nhân, đời này kiếp này không còn mong gì hơn."
Lý quốc sư bất đắc dĩ lắc đầu: "Trung thành và ái mộ không giống nhau đâu."
Lý quốc sư thầm nghĩ mình đã già cả cũng không nên giật dây chuyện hao tâm tổn trí này nữa, thế là dừng lại kịp thời, định tiếp tục bàn chuyện hộ tống Kỳ Từ đi Bắc Cương vận chuyển linh cữu.
Đột nhiên ngoài cửa có người vội vàng xông vào.
Chính là Tần Dịch Thương.
Tần Dịch Thương chạy quá nhanh nên không để ý, ngón chân bị vấp khung cửa đau đến gào toáng lên, cả khuôn mặt đều dúm dó.
Lâm Bạch Cốc khẽ nhíu mày.
Tần Dịch Thương chẳng còn chú ý đến chân đau, khập khiễng nhảy tới nói: "Biên Trọng Hoa hắn hắn hắn đối với Kỳ Từ y y y...."
Nói xong liền kể lại chuyện lúc nãy cho Lý quốc sư và Lâm Bạch Cốc.
Lâm Bạch Cốc nghe xong lập tức phản bác: "Không thể nào."
Tần Dịch Thương không cãi lại, Lý quốc sư cũng chẳng lên tiếng.
Bởi vì họ đều biết việc này không có khả năng.
Bởi vì ba hồn của Biên Trọng Hoa thiếu mất một hồn.
Mà một hồn kia tên là U Tinh, thiếu đi hồn này sẽ không hiểu tình cảm, không biết yêu đương, càng không lưu luyến bất kỳ ai hay vật gì.
"Thứ ngươi dùng chính là Nhiên Tình Tiêu Hồn Hương?" Lý quốc sư hỏi Tần Dịch Thương.
Tần Dịch Thương gật đầu.
Lý quốc sư vuốt râu nói: "Nhiên Tình Tiêu Hồn Hương không sai, Biên đại nhân đã chính miệng nói hắn nhìn thấy Kỳ Từ trong huyễn cảnh thì rõ ràng hắn cũng biết được tâm ý của mình."
"Chẳng lẽ Sùng Phụng Vương gia của chúng ta là người kia chuyển thế?" Tần Dịch Thương suy đoán.
Lâm Bạch Cốc lắc đầu: "Không thể nào, nếu là chuyển thế thì nhất định phải đi qua cầu Nại Hà, Biên đại nhân không tiếc tra tấn mình thành ba hồn mất một hồn chính là vì chờ y bên cầu Nại Hà suốt ba trăm năm mà vẫn không đợi được y, sao có khả năng chuyển thế được, vả lại năm đó ta quả thực đã...."
Lâm Bạch Cốc dừng một chút rồi không nói tiếp nữa.
Năm đó y quả thực đã tận mắt thấy người kia hồn bay phách tán.
Hồn bay phách tán sẽ không chuyển thế nữa.
Tần Dịch Thương bất đắc dĩ buông tay: "Vậy cũng phải có cách giải thích nào đó chứ."
Lâm Bạch Cốc nghẹn lời.
Lý quốc sư chắp tay sau lưng trầm tư, im lặng thật lâu rồi đột nhiên ngẩng lên nói: "Để Biên đại nhân theo Vương gia về Bắc Cương đi."
Lâm Bạch Cốc vẫn lo lắng cho vết thương của Biên Trọng Hoa nhưng Lý quốc sư lại đồng ý để Biên Trọng Hoa đi, thế là y há hốc mồm không sao phản bác được. Lý quốc sư lại nói: "Ta nói thêm một câu với các ngươi, ta nghĩ ba hồn của Biên đại nhân đã hợp lại rồi."
Tần Dịch Thương và Lâm Bạch Cốc đều tỏ vẻ kinh hãi, Tần Dịch Thương thảng thốt: "Không thể nào, nếu ba hồn hợp lại thì sao bây giờ ý thức lại hỗn độn như vậy, cái gì cũng không nhớ nổi?"
Lý quốc sư hỏi lại: "Vậy làm sao giải thích được hắn biết yêu đây?"
Tần Dịch Thương cầm quạt gãi đầu, vẻ mặt như ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai.
Vẻ mặt Lâm Bạch Cốc xưa nay vô cảm nhưng bây giờ lại tràn đầy lo lắng: "Ba hồn hợp lại sẽ bị hung vật phát hiện bây giờ hồn phách Biên đại nhân tàn tạ, trong cơ thể cũng không có đan, hoàn toàn không thể hàng phục được."
Lý quốc sư thở dài: "Vì vậy lần này đi Bắc Cương ta muốn để hai người các ngươi theo sau bọn họ, thứ nhất bảo vệ, thứ hai dò xét, thứ ba tùy cơ ứng biến."
Lâm Bạch Cốc hỏi: "Vậy kinh thành và việc chuẩn bị Vạn Thọ Đan cho Thái tử phải làm thế nào?"
Lý quốc sư nói: "Cứ để cho ta, các ngươi không cần lo."
Lâm Bạch Cốc và Tần Dịch Thương gật đầu đồng ý với kế sách này.
Ba người thận trọng bàn bạc một lát, sau đó Tần Dịch Thương và Lâm Bạch Cốc cùng tiễn Lý quốc sư đi.
Thấy Lâm Bạch Cốc thở dài định quay lưng đi, Tần Dịch Thương vội vàng nắm vai y, nửa người đu bám trên thân y cười đùa: "Khoan khoan khoan khoan, Tiểu Bạch Điểu, ta vừa bị vấp ngón chân, giờ vẫn còn đau nên không đi được, ngươi dìu ta ra ngoài đi."
Lý quốc sư đằng kia liếc mắt tới.
Đi không được? Nói nhảm gì thế hả!
Lâm Bạch Cốc cũng thấy không thể tin được nhưng không phản bác mà gật đầu đỡ hắn.
Tần Dịch Thương cố ý lê chân đi cực chậm, còn níu chặt Lâm Bạch Cốc.
Lâm Bạch Cốc nhìn hắn một cái rồi lạnh nhạt nói: "Ngươi muốn ngủ dưới đất chứ ta đâu có muốn."
Tần Dịch Thương chột dạ nhưng vẫn cười giả lả: "Đau mà, đau thật đó."
Nói xong hắn đi nhanh hơn một chút nhưng vẫn níu lấy Lâm Bạch Cốc.
Lâm Bạch Cốc đột nhiên buông Tần Dịch Thương ra, Tần Dịch Thương tưởng y tức giận nên vội vàng đứng thẳng lên: "Ầy! Ta không níu ngươi nữa, Tiểu Bạch Điểu ngươi đừng giận mà."
Lâm Bạch Cốc nói khẽ: "Tần Dịch Thương, ngươi nên nhớ ta đã trích máu thề hẹn cả đời chỉ đi theo một người, mặc dù ta chỉ trung thành với Biên đại nhân chứ không hề ái mộ hắn nhưng ta cũng không thể cảm nhận được tình cảm của người khác đâu."
Nụ cười của Tần Dịch Thương chợt tắt ngấm.