Chương : Vương gia đang lo lắng cho ta sao?
Mặc dù nhìn Biên Trọng Hoa chẳng có vẻ gì là ốm đau nhưng Kỳ Từ vẫn sốt ruột đi nhanh tới hỏi hắn: "Ngươi sao rồi? Chỗ nào không thoải mái?"
Ý cười của Biên Trọng Hoa càng sâu hơn, trêu đùa y: "Vương gia đang lo lắng cho ta sao?"
Ai ngờ Kỳ Từ trả lời cực kỳ nghiêm túc, y khẽ nhíu mày, trong mắt tràn đầy lo lắng: "Đúng vậy! Ngươi gặp đại phu chưa? Hay là trúng phải tà uế gì?"
Cánh chim lưu lạc phương xa trở về vòng tay mình thì ra là tư vị này, Biên Trọng Hoa nhìn Kỳ Từ không chớp mắt, trong lòng thở dài một tiếng, càng thêm không hiểu tại sao trước đó hắn không phát giác ra tâm tư của mình với Kỳ Từ mà còn ngốc nghếch tưởng mình bị bệnh.
"Đừng lo, ta không bệnh, chỉ là ảo giác thôi." Biên Trọng Hoa cười nói.
"Thật sự không sao đấy chứ?" Kỳ Từ lo lắng hỏi liên tục, mãi đến khi Biên Trọng Hoa cam đoan mình thật sự không sao thì Kỳ Từ mới tạm yên tâm, y lại nói: "Thật ra ngươi đã về nghỉ ngơi thì không cần phải vất vả tới đón ta đâu."
Biên Trọng Hoa cười: "Ta là ám hầu của ngươi, không ốm đau gì sao lại không đến được chứ."
Ám hầu của ngươi.
Chỉ bốn chữ đơn giản lại khiến trái tim Kỳ Từ đập thình thịch, y ho nhẹ một tiếng cố giấu sự hân hoan trong lòng rồi ngẩng lên nói: "Lúc nãy ta thấy trên đường rất náo nhiệt, nếu ngươi thật sự không sao thì ngồi kiệu với ta, hai chúng ta cùng về phủ đi."
Kỳ Từ nhìn phủ Bắc An quận vương sau lưng rồi nói tiếp: "Nhân tiện ta kể với ngươi chút chuyện, ngươi thấy sao?"
Biên Trọng Hoa nheo mắt nhìn có vẻ nghiêm túc nhưng lại cất giấu ý cười trêu đùa, cố ý kéo dài giọng đáp: "Tuân lệnh Vương gia."
Trên đường đúng như Kỳ Từ nói, mười dặm kinh thành hoa đăng mới lên, người qua kẻ lại rộn ràng, biển người mênh mông, khắp chốn phồn hoa.
Hai người đi dạo dọc bờ sông, gió mát phất phơ, Kỳ Từ kể lại mọi thứ mình thấy ở phủ Bắc An quận vương với Biên Trọng Hoa: "Kết quả là đến cuối cùng vẫn không bàn bất kỳ chuyện triều chính gì với ta, ngươi nói xem đây rốt cuộc là ý gì?"
Biên Trọng Hoa cười cười, ẩn giấu ghen tuông trong lời nói đùa: "Chắc cũng không có ý đồ gì sâu xa như ngươi tưởng đâu, nói không chừng chỉ là quận chúa vừa gặp đã yêu ngươi, muốn tiếp xúc nhiều hơn nên mời ngươi về phủ thôi."
Kỳ Từ: "Ngươi biết Bắc An quận chúa sao?"
Bất thình lình bị hỏi, Biên Trọng Hoa nhíu mày: "Hả? Sao lại hỏi vậy?"
Kỳ Từ nhún vai nói thật: "Ngữ khí của ngươi cứ như ta cướp người trong lòng ngươi vậy."
Biên Trọng Hoa: "......" Hắn khẽ ho một tiếng che giấu nỗi xấu hổ, "Đó là ảo giác của ngươi thôi, để ta nói sơ qua một chút, ta biết Bắc An quận vương, hắn cũng chẳng phải người hiền lành gì đâu, không bàn chuyện triều chính với ngươi là vì không tin tưởng ngươi thôi, bây giờ Thái tử bệnh nặng chưa khỏi, kéo dài chút hơi tàn chẳng biết lúc nào sẽ gặp chuyện, vậy hoàng quyền sẽ rơi vào tay ai trước?"
Kỳ Từ hạ thấp giọng: "Thái hậu."
Biên Trọng Hoa gật đầu: "Đúng, Hiền Nghi Thái hậu, nhưng bà ta lại không còn con nối dõi nào, hoàng quyền này sẽ nắm được bao lâu? Bây giờ hoàng tử trong cung đều chết hoặc ốm đau, nếu thật sự xảy ra biến cố thì kẻ nào có lợi nhất?"
Kỳ Từ lắc đầu, y thật sự biết rất ít về chuyện trong cung.
Biên Trọng Hoa giơ lên hai ngón tay cười nói: "Một là ngươi, hai là Bắc An quận vương."
"Tại sao?"
Trên mặt sông bên cạnh bỗng nhiên trôi tới rất nhiều hoa đăng tinh xảo, rực rỡ như ngân hà, Biên Trọng Hoa vớt lên một chiếc cầm trong tay ngắm nghía rồi cười nói: "Lý do để Bắc An quận vương có lợi thật ra rất đơn giản, bởi vì hắn là anh ruột tiên đế, cùng là dòng dõi hoàng thất."
Kỳ Từ bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là thế."
Vì mấy năm qua liên tục xảy ra chuyện lạ nên bây giờ trong cung rất ít người có thể danh chính ngôn thuận kế thừa hoàng vị, nếu Thái tử thật sự chết bệnh mà Thái hậu không nắm chặt hoàng quyền thì rất có thể sẽ rơi vào tay Bắc An quận vương.
"Lại nói đến ngươi." Biên Trọng Hoa chơi chán hoa đăng trong tay lại thả xuống sông, nhìn nó xuôi theo dòng nước chậm chạp trôi xa, "Tuy ngươi xuất thân quê mùa nhưng chung quy vẫn là hoàng tử, nếu Thái tử chết bệnh mà ngươi muốn đoạt quyền thì cũng danh chính ngôn thuận thôi."
Kỳ Từ trầm mặc nửa ngày, sau đó giơ tay ôm đầu than thở: "Ta còn không nghĩ tới nữa kìa!"
Biên Trọng Hoa bị phản ứng của y chọc cười, khóe miệng nhếch lên: "Chứ ngươi thử nghĩ xem tại sao Thái hậu lại dốc sức tìm ngươi như thế? Nhất định là lo lắng sau khi Thái tử chết bệnh, Bắc An quận vương sẽ thế chỗ, Bắc An quận vương nhiều vây cánh nên rất dễ tạo phản, dù Thái tử có làm Hoàng thượng thì e rằng cũng phải nể mặt hắn mấy phần, hơn nữa Thái tử bệnh tật nhiều năm bỏ bê triều chính, căn cơ bất ổn, nếu có ngày Hiền Nghi Thái hậu tạ thế thì Bắc An quận vương rất có thể mưu đồ bất chính, dù không làm Hoàng thượng thì vị trí Nhiếp chính vương cũng đủ thỏa mãn tham vọng của hắn, vậy ngươi có biết tại sao Thái hậu muốn làm mai cho ngươi và quận chúa không?"
Kỳ Từ đã hơi choáng, hỏi lại Biên Trọng Hoa: "Tại sao?"
"Bởi vì nếu ngươi cưới quận chúa thì ngươi sẽ giúp Thái hậu khống chế Bắc An quận vương, nghe đồn Bắc An quận vương rất thương con gái, nếu ngươi và quận chúa kết thân, sau này lại kế thừa hoàng vị thì Bắc An quận vương sẽ không làm khó dễ ngươi nữa, ít nhất sẽ không còn dòm ngó hoàng vị, dù sao con gái mình cũng đã là Hoàng hậu, như vậy Thái hậu có thể tiếp tục ngồi vững ghế Thái hậu của mình."
Kỳ Từ tiếp tục ôm đầu rầu rĩ than thở: "Ta muốn về quê làm ruộng chăn trâu nuôi cá."
Biên Trọng Hoa mỉm cười xoa đầu Kỳ Từ: "Thôi không nói nhiều nữa, mất công ngươi lại hoang mang."
Kỳ Từ ủ ê nói: "Đã bắt đầu hoang mang rồi đây, khoan đã, nếu đúng như ngươi nói thì chẳng phải sau này bà ta sẽ cố gắng tác hợp ta và Bắc An quận chúa sao?"