Chương : Mạng ta xem như nằm trong tay ngươi
Biên Trọng Hoa thầm nghĩ sao lại trùng hợp như vậy, hắn không muốn nghe lén nên ho nhẹ một tiếng rồi đưa tay đẩy cửa vào.
Ánh mắt hai người trong phòng lập tức đổ dồn vào Biên Trọng Hoa.
Biên Trọng Hoa nhìn Kỳ Từ, đối mặt với hắn Kỳ Từ không biết Biên Trọng Hoa có nghe được những lời Dược bà bà vừa nói hay không nên lập tức luống cuống, do dự mở miệng: “Ngươi.......”
“Ta?” Biên Trọng Hoa cười nói tiếp, “Lúc nãy ta phát hiện hồ chôn rồng có bất thường nên ra ngoài xem thử, tiếc là chẳng tìm được gì cả.”
Biên Trọng Hoa quay đầu thấy Dược bà bà đang cảnh giác nhìn mình thì cũng không ngại, ôm quyền hành lễ rồi cười nói: “Bà bà, ta phải vào thôn chuẩn bị bữa sáng, nửa canh giờ sau sẽ tới đón Vương gia.”
Không ngờ Biên Trọng Hoa sẽ chủ động tránh mặt để mình nói chuyện với Kỳ Từ, Dược bà bà ngẩn người, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
Biên Trọng Hoa liếc nhìn Kỳ Từ, thấy y gật đầu mới rời khỏi phòng.
Tảng sáng gà gáy, khói bếp lượn lờ trong thôn, chó sủa đuổi vịt, thôn dân hối hả lên rẫy, Biên Trọng Hoa tìm một ám hầu rồi lần lượt gõ cửa cảm tạ những người trong làng đã giúp đỡ mình, sau đó mua ít đồ chuẩn bị tiếp tục lên đường về kinh thành.
Chờ đủ nửa canh giờ, Biên Trọng Hoa trở lại nhà gỗ của Dược bà bà, Dược bà bà đang đảo thuốc ở sảnh ngoài, thấy hắn tới thì yên lặng chỉ vào phòng trong.
Biên Trọng Hoa gật đầu cám ơn rồi vào phòng.
Kỳ Từ đang ngồi cạnh giường, hai tay đan vào nhau cúi đầu ngẩn người, nghe thấy tiếng động mới bần thần ngẩng lên nhìn Biên Trọng Hoa.
Biên Trọng Hoa lấy bánh bao chay thôn dân vừa tặng hắn đưa cho Kỳ Từ: “Đói không? Ăn trước đi.”
Lúc này Kỳ Từ mới thoáng lấy lại tinh thần, nói cám ơn rồi cầm bánh bao cắn từng miếng nhỏ.
Biên Trọng Hoa dịu giọng nói với y: “Mọi thứ trong thôn đã chuẩn bị sẵn sàng, lát nữa có thể xuất phát rồi.”
Kỳ Từ gật đầu rồi tiếp tục lặng thinh cúi đầu gặm bánh bao.
Biên Trọng Hoa cũng không vội, bưng chén nước đến cho Kỳ Từ, sau đó đứng một bên chờ y.
Kỳ Từ nhận lấy nước, nhìn Biên Trọng Hoa một cái rồi nuốt xuống bánh bao, cuối cùng nhịn không được thắc mắc: “Sao ngươi không hỏi Dược bà bà đã nói gì với ta?”
Biên Trọng Hoa cười: “Nếu là chuyện tốt thì chắc chắn ngươi sẽ nói với ta, nếu là chuyện không tốt thì ta hỏi chỉ làm ngươi thêm ngột ngạt mà thôi.”
Kỳ Từ trầm mặc chốc lát rồi lại hỏi: “Lúc trước các ngươi tìm hoàng tử sao lại biết trên ngực ta có vết bớt? Khi mẹ ta trốn khỏi kinh thành vẫn chưa sinh ta mà.”
Biên Trọng Hoa đáp: “Ta biết tin tức từ Lý quốc sư nên không rõ lắm, nhưng nếu người ra lệnh tìm ngươi là Thái hậu thì chuyện Lý quốc sư biết ngươi có vết bớt chỉ có thể do Hiền Nghi Thái hậu nói, xem ra sau khi sinh ngươi mẹ ngươi từng gửi thư đến kinh thành.”
Kỳ Từ lại hỏi: “Lúc trước ngươi nói dù ta không phải Vương gia thì ngươi cũng sẽ đưa ta đi khỏi nơi quỷ quái kia đúng không?”
Biên Trọng Hoa không hỏi y tại sao lại nhắc chuyện này mà chỉ gật đầu cam đoan.
Kỳ Từ cười với Biên Trọng Hoa, sau khi y trải qua chấn động, hoang mang và bối rối sáng nay, chỉ vì cái gật đầu của Biên Trọng Hoa mà cảm thấy vô cùng an tâm.
Kỳ Từ thở phào một hơi rồi cười nói: “Tiếc là không có rượu, nếu không ta cũng muốn say khướt rồi hỏi ngươi rằng ta có một bí mật ngươi muốn nghe không.”
Biên Trọng Hoa hỏi: “Ngươi nghĩ kỹ chưa? Muốn nói với ta thật sao?”
Kỳ Từ nhìn hắn, trong mắt không còn vẻ mờ mịt nữa, y nói: “Biên Trọng Hoa, sau khi ta nói chuyện này với ngươi thì mạng ta xem như nằm trong tay ngươi rồi.”