Chương : Sự đời khó lường
Biên Trọng Hoa nhướn mày, cũng không hỏi có gì bất ổn mà vội vàng bảo đám người rời đi.
Sau khi họ quay đầu ra khỏi thôn, Biên Trọng Hoa mới hỏi ám hầu kia: "Lúc ngươi vào thôn đã thấy gì lạ à?"
Ám hầu kia đáp: "Mọi nhà đều mở cửa nhưng cả thôn chẳng có ai! Không chỉ người mà hình như ngay cả động vật cũng vậy, nhưng lại không có dấu vết đánh nhau, quả thực rất kỳ quái."
Nếu có khác thường tất có yêu ma, cảm giác bất an siết chặt trái tim Biên Trọng Hoa, mấy chỗ dừng chân gần đây đều xảy ra chuyện lạ, hôm qua mị yêu kia còn nhắc tới hung thú
Biên Trọng Hoa đang suy tư thì đám người đột ngột hét lên kèm theo tiếng ngựa hí vang.
Biên Trọng Hoa ngẩng đầu nhìn, con ngươi đột nhiên co rút.
Mã phu điều khiển xe ngựa của Kỳ Từ chẳng hiểu sao đột nhiên thay đổi phương hướng! Tiếng hét làm con ngựa hoảng sợ chạy ngược vào thôn!
Đoàn người đi phía sau, vì đột ngột quay đầu nên xe ngựa tông trúng mấy người, nhưng mã phu kia giống như phát điên, dù cán qua người phía sau cũng không dừng lại! Cả đám thi nhau gào thét ầm ĩ.
Điều kỳ quái nhất là các nô bộc và tỳ nữ sau khi hiểm hóc tránh được xe ngựa chẳng những không hoảng sợ dạt sang hai bên mà đột nhiên hét to rồi quơ quào hai tay đuổi theo xe ngựa!
Nhìn kỹ lại mới phát hiện bọn họ không phải đuổi theo xe ngựa mà điên cuồng chạy vào thôn!
Hai ám hầu cũng sững sờ, sau khi hoàn hồn mới vội vàng chạy theo ngăn cản nhưng vô ích!
Ngay khi Biên Trọng Hoa thấy xe ngựa lao đi thì lập tức phi thân nhảy lên xe, mã phu giống như không thấy hắn, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, cầm roi ra sức quất ngựa.
Kỳ Từ vén rèm thò đầu ra hoang mang hét to: "Có chuyện gì vậy?"
Biên Trọng Hoa quát: "Ngồi xuống, bám chặt vào!"
Dứt lời Biên Trọng Hoa gọi mã phu mấy lần, thấy hắn không tỉnh lại đành giật dây cương trong tay hắn, nhưng làm thế nào cũng không ghìm được ngựa.
Biên Trọng Hoa nhận thấy trong thôn đúng như ám hầu kia nói, chẳng có bất kỳ ai!
Không, nói đúng ra là một sinh vật cũng không có.
Con ngựa hất đầu vẫy đuôi chạy như điên vào thôn, thỉnh thoảng đụng ngã hàng rào gỗ trên đường làm xe ngựa xóc nảy, mã phu lại không tránh bất kỳ chỗ nào nên chỉ chốc lát sau đã bị con ngựa phi nước đại hất văng, hắn lăn vài vòng trên mặt đất, chân bị gãy thành hình dạng kỳ quái, nhìn là biết ngã không nhẹ.
Nhưng dù vậy mã phu kia không hề kêu đau mà điên cuồng chống tay trên đất lết về một hướng!
Con ngựa nổi điên hí vang xông tới phía trước, thôn kia vốn cũng không lớn nên chỉ lát sau đã trông thấy trước mặt có một khe vực lớn. Nhưng đây là thôn trang, sao lại có khe vực được?
Tuy Biên Trọng Hoa thấy kỳ lạ nhưng không kịp ngẫm nghĩ nữa, bởi vì nếu hắn không hành động kịp thời thì xe ngựa sẽ lao xuống vực!
Hắn rút ra thanh đao bạc từ trong tay áo định cắt đứt dây thừng nối chiếc xe với con ngựa, nhưng sợ xe ngựa lật nghiêng làm Kỳ Từ bị thương nên đành vội vàng cất đao rồi dứt khoát vén rèm lên, nhoài người vào xe ngựa nắm chặt cổ tay Kỳ Từ ôm y vào ngực.
Kỳ Từ bị xe ngựa lắc lư làm choáng váng, chỉ nghe thấy Biên Trọng Hoa hét một câu "ôm chặt", sau đó cả người áp sát vào hắn.
Biên Trọng Hoa ôm chặt y rồi đạp mạnh mũi chân bay lên không trung rời xa xe ngựa.
Chỉ trong giây lát xe ngựa đã lộn nhào xuống khe vực, Biên Trọng Hoa nhẹ nhàng đáp xuống đất rồi buông Kỳ Từ ra, hai người cùng nhìn xuống khe.
Không nhìn thì thôi, nhìn xong chỉ thấy rùng mình!
Bên dưới máu đỏ sôi trào, xương thịt be bét như thể mọi người trong thôn đều nằm dưới khe vực!
Mùi máu tanh hôi thối phả vào mặt làm Kỳ Từ tái mét, liên tục lui lại mấy bước, Biên Trọng Hoa cũng chưa bao giờ thấy cảnh này nên sắc mặt ngưng trọng, lông mày nhíu chặt.
Hai người đang sợ hãi thì chợt thấy đám người hầu và tỳ nữ từ xa chạy tới rồi điên cuồng nhảy xuống vực! Kỳ Từ và Biên Trọng Hoa muốn cản cũng không được, suýt nữa còn bị xô xuống dưới!
Đột nhiên có người túm Biên Trọng Hoa và Kỳ Từ ra xa vực sâu, Biên Trọng Hoa quay đầu nhìn, lập tức giật mình.
Tóc trắng mày trắng mi trắng, chính là Lâm Bạch Cốc!
"Ngươi......"
"Đi mau!" Lâm Bạch Cốc ngắt lời Biên Trọng Hoa rồi quát, "Đưa Vương gia rời khỏi đây đi!"
Biên Trọng Hoa không chất vấn hay thắc mắc nữa mà nắm chặt cổ tay Kỳ Từ kéo y chạy ra ngoài thôn.
Nhưng vừa quay người thì họ đã khựng lại tại chỗ.
Một con quái vật đang chặn ngay trước mặt.
Quái vật kia cực kỳ to lớn, miệng rộng đến mức có thể dễ dàng nuốt chửng một người, mình dê mặt người, răng hổ tay người, hai con mắt kỳ dị dưới nách đảo tới đảo lui trong hốc mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Biên Trọng Hoa.
Biên Trọng Hoa lộ vẻ bàng hoàng, sống lưng lạnh toát. Hắn từng thấy yêu vật này trong sách cổ mà Lý quốc sư đưa cho hắn.
Đây rõ ràng là Thao Thiết - một trong tứ đại hung thú!
Tứ hung thoát ra thiên hạ nhất định sẽ đại loạn!
Lúc trước Biên Trọng Hoa đọc sách cổ vẫn cứ tưởng loại hung thú thượng cổ này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, sao nó lại xuất hiện ở đây được?!
"Vì ta đến để nhai nát ngươi." Yêu vật kia dường như đọc được suy nghĩ của Biên Trọng Hoa nên chậm rãi nói, giọng nó khàn khàn như tiếng hạt cát mài trên ván gỗ, "Yêu Đế Trọng Hoa, không ngờ ngươi cũng lộ ra vẻ mặt sợ hãi cơ đấy."
Thao Thiết vừa dứt lời thì lập tức ngoác mồm lao tới Biên Trọng Hoa! Tốc độ quá nhanh khiến người ta không kịp tránh né!
Bỗng nhiên một con chim trắng như tuyết, đuôi công chân hạc giương cánh che trời xông lên phía trước hất văng Thao Thiết, móng vuốt ghim sâu vào thân Thao Thiết rồi ngửa đầu gáy như tiếng ngọc vỡ, sau đó lại nói tiếng người với Biên Trọng Hoa: "Đi!!!"
Biên Trọng Hoa nhận ra chim trắng là Lâm Bạch Cốc nên không dám chậm trễ nữa, dặn y cẩn thận rồi vội vàng kéo Kỳ Từ chạy ra ngoài thôn.
Hai người chạy đến cổng thôn thì thấy hai ám hầu đang cầm dây thừng trói những người muốn xông vào thôn, đầu đầy mồ hôi vô cùng cực nhọc.
Hai ám hầu thấy Biên Trọng Hoa và Kỳ Từ vội vã chạy đến thì không khỏi kinh ngạc: "Biên đại nhân? Vương gia? Những người này đột nhiên phát điên là sao vậy? Có mấy người đã xông vào thôn, muốn cản cũng không được."
"Đi!" Biên Trọng Hoa quát.
Hai ám hầu giật nảy mình, biết xảy ra chuyện lớn nên vội vàng rút kiếm che chở Kỳ Từ rời khỏi thôn.
Sau lưng đột nhiên vọng lại một tiếng kêu tuyệt vọng cực kỳ thảm thiết, cực kỳ thê lương tựa như đau đớn cực hạn.
Là tiếng của Lâm Bạch Cốc!
Biên Trọng Hoa khựng lại, biết mình không thể bỏ mặc Lâm Bạch Cốc nên căn dặn hai ám hầu: "Hộ tống Vương gia về kinh đi, dù ở đây xảy ra chuyện gì cũng đừng quan tâm! Tuyệt đối đừng quay đầu lại! Bảo vệ Vương gia cẩn thận!"
"Vâng!" Hai ám hầu bị sự thay đổi bất ngờ này làm cho lúng túng nhưng Biên Trọng Hoa quyết đoán ra lệnh khiến bọn họ trả lời trong vô thức.
"Biên Trọng Hoa!" Kỳ Từ lập tức hiểu ra Biên Trọng Hoa muốn quay lại đối phó với quái vật kia nên vội vàng nắm cổ tay hắn hét lớn: "Lúc trước ngươi đã hứa sẽ uống rượu với ta, ngươi đừng quên nhé!"
Nói xong bốn chữ cuối cùng, bàn tay Kỳ Từ đang nắm Biên Trọng Hoa đã run lẩy bẩy, đó là nỗi bất an và hoảng sợ theo bản năng cùng với đau buồn không thể kìm nén.
"Chờ ta trở lại tìm ngươi." Biên Trọng Hoa gằn từng chữ cực kỳ kiên định.
Kỳ Từ buông tay hắn ra.
Biên Trọng Hoa nhìn Kỳ Từ thật sâu rồi quay lưng chạy vào thôn.
"Vương, Vương gia......." Hai ám hầu luống cuống.
"Đi thôi!!" Kỳ Từ xoay người, giọng nói âm vang mạnh mẽ, "Ở đây chỉ thêm vướng chân họ thôi!"
Nhưng nói xong câu này mắt y lập tức đỏ lên.