Chương : Đêm xuân ngắn ngủi mặt trời lên cao, từ đây Vương gia không còn dậy sớm
Hôn một cái.
Ôm một hồi.
Biên Trọng Hoa cười ra tiếng, hắn cắn nhẹ vành tai Kỳ Từ rồi nói mơ hồ không rõ: “Tiểu công tử yên tâm, hôm nay ta sẽ không tiến vào đâu, dù sao ngày mai còn phải cưỡi ngựa mà.”
Kỳ Từ nghĩ đến sự liên quan giữa hai chuyện này thì xấu hổ muốn đào hố chôn mình, kéo chăn trên giường che kín mặt.
Biên Trọng Hoa cười y: “Vành tai mềm mà da mặt còn mỏng nữa.”
Kỳ Từ hừ hừ tiếp tục giả chết, Biên Trọng Hoa đưa tay vén chăn trên mặt y, kết quả Kỳ Từ sống chết không chịu buông, bộ dạng kia cứ như thà chết ngạt còn hơn.
Xong chuyện, Biên Trọng Hoa dọn dẹp qua loa cho hai người rồi hài lòng ôm Kỳ Từ không mở mắt ra nổi ngủ thật say.
Sáng hôm sau, Kỳ Từ thức dậy trước.
Ánh ban mai rơi xuống mái hiên, nắng mùa đông ấm áp dịu dàng, Kỳ Từ phát giác cả người mình bị Biên Trọng Hoa ôm trong ngực.
Tóc đen quấn nhau, Kỳ Từ nhớ lại đêm qua hai người tâm ý tương thông thì không khỏi rung động.
Y ngẩng đầu lên, phát hiện vết cắn trên vai Biên Trọng Hoa vẫn chưa tan, xem ra lúc hai người trầm luân mình đã cắn hắn rất mạnh.
Kỳ Từ xấu hổ đưa tay xoa nhẹ vết cắn.
Một giây sau cổ tay Kỳ Từ bị nắm lấy.
Biên Trọng Hoa còn chưa mở mắt, mông lung buồn ngủ cầm tay Kỳ Từ lên miệng hôn, hơn nửa ngày sau mới hé ra một mắt ngái ngủ nhìn Kỳ Từ: “Sao ngươi dậy sớm thế?”
Kỳ Từ nói: “Dậy sớm quen rồi.”
Biên Trọng Hoa mở ra mắt còn lại, kề vào tai y cười nói: “Vậy ngươi phải cố mà quý trọng thời gian có thể dậy sớm đi.”
Kỳ Từ không hiểu: “Hả?”
Biên Trọng Hoa không giải thích mà nhắm mắt lại định ngủ thêm một lát.
Kỳ Từ sợ quấy nhiễu hắn nên nhỏ giọng nói: “Ngươi buồn ngủ thì ngủ tiếp đi, ta dậy trước.”
Nói xong Kỳ Từ định nhổm dậy.
Biên Trọng Hoa duỗi tay ra ôm y vào chăn: “Ngủ tiếp lát nữa đi, giữa trưa hãy dậy.”
Trong đầu Kỳ Từ đều là: Cái gì!? Ngủ đến giữa trưa? Quá sa đọa! Quá an nhàn! Chẳng phải đã nói về kinh thành sớm một chút sao?!
Sau đó hai tay y vòng quanh Biên Trọng Hoa nhắm mắt ngủ.
Nhưng bình thường hai người đều quen dậy sớm nên không ngủ đến trưa mà khoảng nửa canh giờ sau đã dậy, hai người thu xếp hành lý, chuẩn bị đến hẻm Đông mua hai con ngựa chạy về kinh thành.
Nhưng trước khi lên đường vẫn phải ăn no đã.
Hai người tìm được một quầy mì hoành thánh, chủ quán vung muôi sắt lớn tiếng nói: “Không phải ta nói dóc với các ngươi đâu nhưng mì hoành thánh nhà ta năm xưa là cống phẩm đấy!”
Chủ quán bảo Biên Trọng Hoa và Kỳ Từ ngồi xuống bàn thấp sau quầy rồi mở nắp nồi quấy đều, sau đó múc hai tô mì hoành thánh đầy ngập cho họ.
Ai ngờ mì hoành thánh vừa đặt lên bàn thì khẽ rung.
“Hử? Chuyện gì xảy ra vậy?” Chủ quán sững sờ.
Biên Trọng Hoa và Kỳ Từ liếc nhau rồi nhìn tới phía trước.
Thì ra không phải bàn rung mà là đất rung, phía trước có một đội thị vệ hàng ngũ chỉnh tề đang dậm chân đi đến.
Người trung niên cầm đầu cưỡi ngựa, sau đội ngũ còn có một chiếc xe ngựa tinh xảo.
Khí thế hoành tráng khiến người ta chấn kinh.
Biên Trọng Hoa đứng dậy, Kỳ Từ cũng đứng lên theo.
Đội ngũ dừng lại trước quầy mì hoành thánh, chủ quán kinh ngạc đến nỗi muôi sắt trong tay cũng rơi mất, Lý quốc sư nhảy xuống ngựa rồi cúi người nói: “Vương gia, tiểu nhân hộ chủ tới chậm làm Vương gia sợ hãi rồi.”
Kỳ Từ đang định mở miệng thì thấy một người lao đến.
Chủ quán mì hoành thánh khoa tay múa chân vọt tới trước mặt Lý quốc sư: “Chà! Ta biết ngay là mình có huyết thống với hoàng thất mà!!! Ha ha ha!”
Lý quốc sư: “......”
Một thị vệ vội vàng xông lên đưa chủ quán mơ mộng hão huyền đi chỗ khác.
Biên Trọng Hoa tiến lên hành lễ với Lý quốc sư: “Quốc sư.”
Lý quốc sư vỗ vai hắn: “Vất vả rồi, sau khi biết các ngươi gặp hung thú thì ta lo sợ ngày đêm, cũng may ngươi và Vương gia đều không sao, đưa Vương gia lên xe ngựa rồi chúng ta nhanh chóng về kinh thôi.”
Biên Trọng Hoa tuân lệnh, trở lại cười với Kỳ Từ: “Vương gia, mời lên xe ngựa.”
Kỳ Từ gật đầu đi theo Biên Trọng Hoa đến chỗ xe ngựa.
Thấy Vương gia tới, mã phu vội vàng đặt ghế nhỏ xuống mời Kỳ Từ lên xe.
Biên Trọng Hoa đỡ Kỳ Từ rồi vén rèm cho y, đột nhiên “chậc” một tiếng, lông mày nhăn lại.
Kỳ Từ nhỏ giọng hỏi: “Hử? Sao thế?”
Biên Trọng Hoa nhìn mã phu một cái, sau đó nói thật nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe được.
“Hôm nay ngươi đâu cần cưỡi ngựa.”
Kỳ Từ: “......”
Kỳ Từ thẹn thùng nói dù sao sau này cũng không cần cưỡi rồi chui vào xe ngựa trốn.
Biên Trọng Hoa cong mắt mỉm cười, đưa tay che lại cũng ngăn không được khóe miệng giương lên, khó khăn lắm mới kìm được nhịp tim nhảy cẫng để đến chỗ Lý quốc sư.
Thị vệ kéo tới một con tuấn mã cho Biên Trọng Hoa, Biên Trọng Hoa cám ơn rồi xoay người leo lên ngựa đi phía trước đội ngũ, cùng Lý quốc sư dẫn đoàn người ra ngoài thành.
Lý quốc sư nắm dây cương hỏi hắn: “Trên người có bị thương không?”
Biên Trọng Hoa đáp: “Thương tích không còn đáng ngại nữa, nhưng trước đó vì đối phó với Thao Thiết mà ta đã gỡ ra phong ấn trên vai.”
Lý quốc sư trợn tròn mắt, khiếp sợ nói: “Cái gì?! Thế mà thân thể ngươi không bị gì sao?”
Biên Trọng Hoa nhìn Lý quốc sư nói: “Không đau nhưng không sử dụng được pháp lực nữa, gân mạch không thông, chẳng khác gì người thường cả.”
Lý quốc sư trầm tư nói: “Trở về ta sẽ độ khí khơi thông kinh mạch cho ngươi thử xem.”
“Tạ ơn quốc sư.” Biên Trọng Hoa sực nhớ ra chuyện gì, “À phải, Lâm Bạch Cốc.......”
“Cả tinh thần và thể xác y đều tổn hại nhưng không quá nặng, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày thôi, Tần Dịch Thương đã đưa y về Ám Hầu Môn ở kinh thành rồi.”
Lâm Bạch Cốc không biết mình được đưa ra khỏi hang núi lúc nào, y chỉ nhớ trên đường đi mình mơ màng tỉnh lại mấy lần nhưng ý thức hỗn loạn, không biết mình ở đâu, càng không biết người trước mắt là ai.
Nhưng y cảm nhận được có người luôn nắm chặt tay mình.
Một khắc cũng không buông.
Nếu vậy chỉ có thể là người kia thôi.
Lâm Bạch Cốc đột nhiên cảm thấy an tâm, thế là chìm vào giấc ngủ say.
Cuối cùng tỉnh lại, vừa mở mắt thì phát hiện mình đã về tới Ám Hầu Môn, y đang nằm trên giường trong phòng mình, đập vào mắt là khung giường gỗ vàng quen thuộc.
Lâm Bạch Cốc cựa quậy, cảm thấy bên cạnh có người, y cố sức quay đầu lại thì thấy Tần Dịch Thương ngồi quỳ dưới đất, đầu gối lên hai tay, nửa người gục trên giường ngủ cạnh mình.
Hắn ngủ không ngon lắm, dưới mắt thâm quầng, có vẻ đã vất vả lo lắng rất nhiều ngày.
Lâm Bạch Cốc chậm rãi vươn tay ra khỏi chăn, cố nén cơn đau trên vai ngồi dậy cầm chăn cẩn thận đắp lên người Tần Dịch Thương.
Vừa động nhẹ thì Tần Dịch Thương tỉnh lại.
Hắn mơ màng ngẩng đầu, sau khi chạm trúng ánh mắt Lâm Bạch Cốc thì lập tức sửng sốt.
Lâm Bạch Cốc nằm xuống, thanh âm vẫn còn suy yếu: “Xin lỗi vì đánh thức ngươi.”
Tần Dịch Thương đột nhiên đưa tay ôm eo Lâm Bạch Cốc rồi vùi đầu vào ngực y, lại không dám dùng sức nên đành phải liều mạng kìm chế kích động: “Cuối cùng ngươi tỉnh rồi.”
Lâm Bạch Cốc không ngờ Tần Dịch Thương sẽ có phản ứng này, dừng một chút rồi đưa tay vỗ lưng hắn trấn an.