Lúc đến phố Nihonbashihama là hơn hai giờ. Với những tòa nhà văn phòng nằm san sát nhau, khu vực này cứ đến tối là đường tối om. Đường Kiyosubashi có năm làn xe cũng yên ắng khác hẳn ban ngày. Thường xuyên chạy qua con đường này chỉ có taxi để biển trống khách.
Shinsuke đứng bên đường, ngước nhìn lên chung cư Garden Palace. Chỉ có tòa nhà này là cửa sổ còn sáng đèn. Shinsuke thầm mong một cái cửa sổ sáng đèn đó là căn hộ của Kiuchi Haruhiko.
Phòng nhỉ?
Shinsuke bước thêm một bước. Anh chỉ nghĩ phải gặng hỏi Kiuchi cho bằng được. Anh ta biết những gì? Shinsuke không tài nào hình dung ra được. Nhưng anh biết là có gì đó. Chỉ có điều đó mới là hiện thực.
Đang định đứng nấp ở lối vào chung cư thì qua cửa kính tự động, anh nhìn thấy cửa thang máy mở ra. Bước ra từ thang máy là Kiuchi. Shinsuke nhanh chóng đổi hướng. Rời chung cư, đi sang bên kia đường. Anh đứng sau xe Sedan đậu trên đường, quan sát tình hình.
Kiuchi mặc áo khoác đen, đút một tay trong túi quần, đi bộ về phía đường Kiyosubashi. Shinsuke thoáng ngạc nhiên. Kiuchi định leo lên taxi. Không để anh ta kịp nhận ra, Shinsuke nhanh chân bước ra đường. Một xe taxi trống khách lập tức tấp vào. Anh giơ tay lên rồi hạ xuống.
"Xin lỗi, chờ tôi một chút rồi mới cho xe chạy nhé!"
Shinsuke vừa dứt lời, ông tài xế trung niên đeo kính làm vẻ mặt ngờ vực. Kiuchi bước ra đường. Đúng như dự đoán, anh ta giơ một tay lên. Một chiếc taxi màu trắng đỗ trước mặt anh ta.
"Hãy chạy theo chiếc taxi đó." Shinsuke nói.
"Hả?" Mặt ông tài xế lộ rõ vẻ khó chịu không giấu giếm. "Người ngồi trên xe đó có biết anh chạy theo sau không?"
"Không, tôi muốn lén theo sau."
Ông tài xế chép miệng.
"Nếu vậy, anh bắt xe khác hộ tôi được không?"
Xe đằng trước đã đi rồi. Còn ông tài xế này thì không định cho xe của mình chạy. Shinsuke nhoài người lên, túm ngực ông tài xế.
"Đừng nhiều lời nữa, cho xe chạy nhanh đi! Tôi sẽ chi tiền bo."
Giọng nói anh không đao to búa lớn gì nhưng dường như có hiệu quả. Ông tài xế không nói năng gì, gạt cần số, đạp chân ga. Ôtô chạy vút đi.
Xe phía trước di chuyển sang làn bên phải. Đó là làn dành cho xe muốn rẽ phải. Hình như chiếc xe định rẽ vào đường Shinobashi. Chiếc taxi Shinsuke ngồi cũng đổi làn theo. Xe băng qua đường Shinobashi, chạy về phố Kayaba. Đến lúc này, Shinsuke nghĩ, lẽ nào...
"Chạy theo xe khác khó thật đấy." Ông tài xế lẩm bẩm. "Vướng đèn giao thông, còn bị những xe khác chen vào nữa."
"Không sao đâu." Shinsuke thì thầm trong miệng. Anh biết cái xe đó định đi đâu rồi.
Taxi đằng trước rẽ phải từ đường Shinobashi. Đúng như anh dự đoán.
"Được rồi bác tài, trò lần theo dấu vết kết thúc rồi."
"Ơ, thế sao?"
"Ừ, ông đi đến đằng kia cho tôi là được." Shinsuke chỉ tay về đằng trước.
Universal Tower được xây như chĩa thẳng lên bầu trời đang ở trước mắt Shinsuke. Xe taxi đi vào bãi đất kiểu vườn Anh. Taxi chở Kiuchi đi ngay phía trước. Chắc anh ta đã nhận ra có kẻ bám đuôi mình.
Theo sau xe đó, taxi chở Shinsuke cũng tấp vào mái hiên. Trả tiền taxi xong, Kiuchi xuống xe trước. Trong phút chốc, mặt Kiuchi tối sầm lại. Gương mặt đó nhanh chóng ngoảnh đi hướng khác.
"Hôm trước rất cảm ơn anh." Shinsuke vừa nói vừa tiến lại gần.
"Cậu bám theo tôi sao?"
"Ừ, từ chung cư anh ở. Nhưng mà..." Shinsuke gật đầu. "Trên đường đi tôi đã biết anh định tới đây."
Kiuchi làm vẻ mặt khó hiểu. Nếp nhăn hằn giữa lông mày. Tay trái anh ta vẫn nhét trong túi quần. Shinsuke chỉ vào tay đó, nói: "Tay đó anh cầm chìa khóa của phòng đúng không?"
Kiuchi mở to mắt. Cơ trên gò má giật mạnh.
"Anh thấy lạ là sao tôi biết phòng à? Cô ta không nói gì với anh sao?"
"Tôi chẳng hiểu cậu đang nói gì."
"Thế thì chúng ta cùng đi. Lên phòng ."
"Tôi đến đây vì công việc thôi. Không rảnh để hẹn hò đi chơi với cậu đâu. Cậu ra đường, bắt taxi về đi. Ở đây có quy định là người không sống ở đây thì không được ra vào đâu."
Nói đoạn, Kiuchi mở cửa bước vào trong. Dĩ nhiên Shinsuke đuổi theo sau anh ta. Kiuchi dừng bước, ngán ngẩm quay đầu lại.
"Cậu đừng đi theo tôi. Tôi sẽ gọi bảo vệ đấy."
"Mời anh. Nếu có gì thì gọi cảnh sát luôn cũng được. Mà không, có khi cảnh sát bắt đầu điều tra rồi ấy chứ."
Mắt Kiuchi sáng lên khi nghe Shinsuke nói vậy.
"Ý cậu là sao?"
"Anh biết thanh tra Kozuka ở Sở Cảnh sát Nishiazabu đúng không? Ông ta đến chỗ anh mấy lần rồi. Viên thanh tra đó đã vào phòng ."
"Cậu đang nói cái quái gì thế? Sao cảnh sát lại tùy tiện vào nhà tôi?"
"Ông ta vào để cứu tôi."
"Cứu ư?"
"Tôi bị giam ở phòng đến tận đêm hôm qua. Người đến cứu tôi là thanh tra Kozuka."
"Cậu có ảo tưởng không vậy? Ai trong nhà này giam giữ cậu mới được chứ?"
"Anh muốn tôi nói về việc đó không?"
"Tôi chẳng muốn nghe đâu. Tôi chẳng có thời gian nghe mấy câu chuyện vớ vẩn của cậu."
Kiuchi lại gần bảng điều khiển khóa tự động. Quay mặt về phía lưng anh ta, Shinsuke nói.
"Người đó là cô Uehara Midori. Người từng là vợ sắp cưới của anh."
Cánh tay định nhét chìa vào ổ khóa bỗng khựng lại. Anh ta quay lại nhìn Shinsuke với vẻ mặt gay gắt.
"Tôi chẳng hiểu cậu đang nói gì sất."
"Vậy anh hãy cho tôi biết, Uehara Midori đang ở đâu?"
"Sao cậu lại hỏi về cô ấy? Cậu có quan hệ gì với cô ấy?"
"Thì tôi đã nói rồi mà. Tôi bị cô ta giam giữ. Tại phòng này."
"Cậu đùa tôi à? Sao cô ấy phải giam cậu chứ?"
"Việc đó tôi cũng muốn hỏi. Mà còn nhiều việc khác tôi muốn hỏi nữa. Vợ chưa cưới của anh sao lại thành ra như thế."
Kiuchi nghiến răng, mắt anh ta long sòng sọc, kiểu như đang chất chứa rất nhiều suy nghĩ trong đầu nhưng lại cố kiềm chế không buột ra miệng những suy nghĩ đó.
"Anh biết Kishinaka Reiji đã làm gì đúng không? MINA- là búp bê. Là vợ chưa cưới của anh. Cô Uehara Midori."
Kiuchi gườm gườm đưa mặt sát lại. Anh ta hơi gật đầu.
"Tôi nói cho cậu biết. Đừng tùy tiện nhắc đến cái tên đó. Không cậu sẽ hối hận đấy."
"Cô ta bây giờ đang ở đâu? Cô ta đang làm gì?"
"Không liên quan tới cậu."
"Ở trong phòng nhỉ?" Anh nhìn chăm chăm vào mắt anh ta. "Đúng vậy nhỉ?"
"Cậu đi khỏi đây đi!" Kiuchi nói. "Đừng có dính dáng tới tôi nữa."
"Thứ liên quan là cô ta. Tôi không thể cứ để thế này được. Hay là anh muốn tôi làm ầm lên?"
Kiuchi cắn môi. Đôi mắt anh ta chất đầy oán giận.
"Giá mà không vướng phải vụ tai nạn đó thì..."
"Sao cơ?"
"Không có gì..." Kiuchi ngoảnh mặt đi.
Sau một hồi lâu nhìn vô định, anh ta quay lại nhìn Shinsuke.
"Tôi hiểu rồi. Nếu cậu đã nói vậy, tôi sẽ cho cậu vào xem. Đúng như cậu nói, tôi định vào phòng ." Anh ta giơ chìa khóa ra trước mặt Shinsuke.
Bước vào thang máy, hai người đứng đối diện nhau. Kiuchi nhìn anh bằng ánh mắt soi mói. Shinsuke cũng chẳng thèm ngoảnh mặt đi.
"Cô ta xưng tên là Ruriko." Shinsuke nói. "Cô ta dùng tên đó tiếp cận tôi. Một phụ nữ kỳ lạ. Cô ta giống búp bê hơn là con người."
Kiuchi hít một hơi thật sâu. Cái chớp mắt tiếp theo của anh ta khiến Shinsuke hiểu rằng anh ta giục anh nói tiếp.
"Về việc tại sao cô ta xưng tên là Ruriko, anh có nghĩ ra điều gì không?"
Kiuchi không trả lời, chỉ nhìn lên bảng hiển thị số tầng trong thang máy. Thang đi qua tầng hai mươi rồi.
"Tôi đến quán Seagull rồi." Shinsuke tiếp tục. "Tôi cũng thấy ảnh của anh và Uehara Midori ở đó. Nhìn gương mặt cô ta lúc ấy, tôi chẳng có cảm giác gì. Cũng không nghĩ ra điều gì. Tôi chỉ nghĩ ra lúc nhìn thấy biển hiệu cửa hàng hoa trên đường tới nhà ga."
Thang máy đi qua tầng ba mươi.
Shinsuke nói: "Cửa hàng Ruriko... Đó là tên của cửa hàng hoa đó. Tôi nghe nói cô Midori hay đến cửa hàng này mua hoa."
Phụ nữ thay đổi nhờ cách trang điểm, nhưng Uehara Midori thay đổi dung mạo nhiều hơn thế. Nếu không nhìn thấy tấm biển hiệu cửa hàng hoa đó, cả đời mình cũng không nhận ra cô ta và Ruriko là cùng một người, Shinsuke nghĩ. Nhìn bức ảnh với suy nghĩ rằng trong bức ảnh không phải Ruriko, cuối cùng anh cũng phát hiện ra vài dấu vết.
Gương mặt thon hẳn đi, cơ thể hoàn toàn đổi khác, có thể hình dung là đã trải qua quá trình giảm cân khắc nghiệt. Còn sự thay đổi trên gương mặt chỉ có thể là do thẩm mỹ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Uehara Midori cố tình hóa trang thành Kishinaka Minae. Vấn đề là động cơ của cô ta khi làm vậy.
"Tại sao nhỉ?" Shinsuke hỏi. "Tại sao cô ta lại trở thành Kishinaka Minae?"
"Tôi hủy hôn với cô ấy hơn một năm trước." Kiuchi nói. "Từ sau đó không gặp lại cô ấy nên cô ấy đang ở đâu, làm gì tôi đều không biết."
"Anh Kiuchi, thôi dối trá được rồi đấy!"
"Tin hay không là tùy cậu."
Lúc Kiuchi nói lời đó, thang máy nhẹ nhàng dừng lại. Kiuchi giữ nút "mở cửa" rồi hất hàm, ra hiệu Shinsuke ra trước đi.
Shinsuke đứng ở hành lang anh đã từng thấy. Nghĩ lại thì anh mới thoát khỏi đây sáng nay thôi. Trong số rất nhiều phòng nằm sát nhau, anh đứng trước cái cửa ghi số phòng . Kiuchi đến chậm hơn anh một chút.
"Tôi có một điều kiện. Nhìn căn phòng xong, cậu không được hỏi gì mà phải đi về luôn."
"Thế sao được. Những việc tôi muốn hỏi nhiều tới mức có thể chất đầy căn hộ này."
"Thế thì tôi chấp nhận trả lời câu hỏi liên quan đến những thứ trong căn hộ này. Những thứ khác thì miễn bình luận."
"Tốt thôi."
Shinsuke chưa kịp nhìn, Kiuchi đã mở khóa. Cửa mở, Shinsuke nhòm vào trong. Ngay sau đó, anh hít một hơi thật sâu.
"Cái quái quỷ gì thế này?"
Căn hộ được dọn dẹp sạch sẽ rồi. Bàn, ghế, tấm rèm che cửa sổ đều biến mất. Shinsuke mở cửa căn phòng Kishinaka Reiji sử dụng. Quả vậy, tất cả những thứ trong đó đều đã bốc hơi.
"Anh dọn dẹp căn phòng lúc nào vậy?" Shinsuke hỏi.
"Tôi đã nói là miễn bình luận mà. Tôi chỉ trả lời câu hỏi liên quan đến những thứ trong căn hộ này, nhưng trong này chả có gì cả."
Shinsuke nhìn cánh cửa căn phòng Kishinaka Reiji sử dụng. Khóa bị phá hỏng rồi. Là do Shinsuke và Kozuka làm. Đó là dấu vết duy nhất chứng minh anh đã ở đây đến tận sáng nay.
"Nào, cậu ra ngoài đi! Cậu đã được nhìn cả căn phòng này nên mãn nguyện rồi chứ hả?"
"Cô ta đang ở đâu?"
Kiuchi không trả lời câu hỏi của Shinsuke. "Cậu về đi!" Anh ta nói lại lần nữa.
Chẳng còn cách nào, Shinsuke đành rời căn phòng. Kiuchi khóa cửa rất kỹ.
"Cậu đừng bao giờ đến đây nữa!" Kiuchi khẽ nói rồi đi về phía thang máy.