Thành phố về đêm vẫn thật náo nhiệt nhưng nơi đây lại thật yên vắng, cô gái nhỏ không hiểu rõ lòng mình vẫn khó nhọc và vô định. Ngửa cổ tu hết một ly rượu đắng chát đôi mắt tím ngà ngà mông lung phản chiếu ánh sáng đa sắc trong một quán bar, đó là một quán nhỏ tầm thường ít khách nằm ở góc phố vắng người, ở đây hầu như chỉ phục vụ những người thích im lặng.
Thiên băng cảm thấy bản thân nhạt nhoà trước cuộc sống, nó bắt đầu thấy mệt mỏi vì ngay cả bản thân cũng không hiểu chính mình muốn gì, cần gì trong đầu trống rỗng và vô định.
Một cơn đau ập đến bụng trái, nó nhíu mày ôm bụng rồi chợt nhận ra cả ngày hôm nay trong bụng chỉ toàn men rượu, đau đớn như thế cũng phải. Liếc nhìn đồng hồ phía đối diện thật không nhận ra chỉ vài phút nữa thôi là bước sang ngày mới, thiên băng nhìn lại chính mình nở nụ cười nhạt lẩm bẩm: “thật thảm hại” thời gian vốn là thứ nhạy cảm với một sát thủ vậy mà hôm nay lại không cảm nhận được, Thiên Băng cũng không biết trong đầu suy nghĩ gì để đến nông nỗi thê thảm thế này.
Mang thân xác nết về nhà khi không còn mấy phần tỉnh táo, phóng xe với tốc độ bạt mạng vừa đạt được một chút khoái cảm thì đột nhiên nhận ra cánh cửa của toà lâu đài sa hoa kia đã ở ngay trước mắt, ngây ngốc ngắm nhìn nơi gọi là “nhà” này mười mấy phút, khoé miệng lại nhếch cười nhạt: “nhà ư? Cũng thật quá mức to lớn đi”
Không ai biết trong nụ cười ấy có mấy phần đau thương chỉ thấy nụ cười này trên mặt cô gái xinh đẹp kia thật khiến người ta chua xót cùng khó hiểu. Ai nhìn vào cũng đều thấy những điều vô cùng tốt đẹp, có nhan sắc, thông minh, giàu có...vvv vậy lí do gì khiến người con gái hoàn mỹ như thế phải cười khốn khổ như vậy? So với nước mắt nụ cười kia càng khiến người ta bận tâm hơn rất nhiều.
Lặng lẽ như một cái bóng hận không thể biến thành vô hình Thiên Băng đẩy cửa bước vào phòng khách. Trên bộ sofa đắt tiền vẫn có một người đàn ông đĩnh đạc thản nhiên ngồi nhâm nhi ly rượu vang thượng hạng, Nguyễn Hàn Vương nghe thấy tiếng động nhỏ mới đưa mắt lên
“Vụt!!” một vài ánh đèn được ông mở lên để căn phòng đủ sáng, hơi nheo mắt theo phản xạ rồi nhìn về phía người trong phòng Thiên Băng càng trở lên lạnh nhạt. Nó hờ hững muốn bước về phòng mình nhưng chưa được ba bước đã bị giọng nói trầm thấp của Nguyễn Hàn Vương cản
lại:
”Hôm nay vì sao trái ý ta” ông vào thẳng vấn đề nhìn đứa con gái nhỏ của mình, bộ dạng này thật khiến ông không hài lòng
Thiên Băng không nhìn về phía ông liền đáp ngay: “không thích”
Nguyễn Hàn Vương hừ lạnh nhưng trong giọng nói vẫn chứa vài phần ôn nhu: “không đến lượt con quyết định, ngày mai phải cùng ta đến tập đoàn”
Ông thở dài một cái rồi lại tiếp: “còn nữa, con còn nhỏ đừng suốt ngày uống rượu, buổi tối nên về sớm một chút”
Thiên băng nở nụ cười tự giễu đưa đôi mắt long lanh nhìn về phía người cha cao thượng kia hỏi ngược lại: “ba cũng biết con còn nhỏ tuổi sao? Những việc con đã làm ba đang giả vờ như không thấy ư?”
Người đàn ông trầm mặc
sao ông không hiểu ý nghĩa của câu hỏi đó chứ, đứa nhỏ này đã sống như những người từng trải thậm trí những việc mà con gái ông đã làm, đã trải qua hoàn toàn không phải những việc một cô gái tuổi nên có, sau vài giây im lặng tìm kiếm lí do hợp lí Hàn Vương mới từ tốn mở lời: “ba mẹ vì thương con”
Thiên Băng bật cười thành tiếng, tiếng cười mới đau xót làm sao! đôi mắt long lanh trong trẻo mất dần vẻ lạnh lùng thay vào đó là sự thống khổ, tự chế giễu: thương yêu? Con thật sự ghê tởm nó cũng không thể tìm được bất cứ lí do nào để chấp nhận cách yêu thương của ba mẹ”
Nó mím chặt môi liếc nhìn Ba mình nói gần như gào thét lên: “Những Gì Ba Mẹ Làm Chỉ Khiến Con Chán Ghét Mà Thôi, Con Ghét Gia Đình Này, thật sự rất chán ghét” rồi giọng nói ngày càng nhỏ vì cổ họng đã nghẹn đắng lại không thể thốt lên
Nguyễn Hàn Vương ngạc nhiên trước phản ứng của con gái ông cứ như thế bất động như một khúc gỗ, ông không nghĩ Thiên Băng lại phản ứng mạnh đến vậy.
hít một hơi dài kìm nén cảm xúc nó quay người muốn bước lên lầu, vừa xoay người đã bắt gặp đôi mắt xinh đẹp của người mẹ dấu yêu, thoáng thấy có lỗi như một đứa trẻ làm sai nhưng rất nhanh sau đó cảm giác ấy liền biến mất, dương cao đôi mắt đối diện với ánh mắt đau khổ của người phụ nữ trên cao nó muốn nói rất nhiều, rất nhiều nhưng lại khó mở miệng khi nhìn thấy phu nhân An Ly
“Đây là lần cuối cùng mẹ nghe những lời này từ miệng của con” phu nhân An Ly lạnh lùng cất tiếng nói, chất giọng dịu dàng vốn có phát ra nhưng vẫn khiến người đối diện phải thuần phục
Bà nhẹ nhàng bước xuống, Thiên băng nhếch mép: “đó vốn dĩ là sự thật, mẹ không thể chấp nhận nó sao?
Sắc mặt An ly đại biến trắng bệch vì giận, thấy vậy Nguyễn Hàn Vương vội đỡ lời: “hôm nay con say rồi mau về phòng nghỉ ngơi đi”
“Con không say, những lời con nói đều là sự thật, cách yêu thương bảo vệ con cái của mẹ khiến con thấy nặng nề và ghê tởm... giờ thì con đã hiểu tại sao chị Thiên Băng lại mệt mỏi với cuộc sống của chính mình rồi” Nó hằn học mắt ánh lên sự tức giận
Phu nhân An Ly nắm chặt hai tay tiếp đó dơ cao cánh tay phải dáng cái tát thật mạnh vào mặt Thiên Băng quát: “ý con ba mẹ là người đã giết chết Thiên Anh sao?” Bà vốn dĩ không tức giận như thế nhưng lại động đến Thiên Anh khiến bà không thể kiềm chế được, nỗi đau mất con gái chính là điểm yếu lớn nhất của An Ly.
Nó ôm một bên má giọt nước mắt lóng lánh ấm nóng chảy dài trên khuôn mặt thanh lệ chiếc miệng xinh xinh lại mấp máy: “nhiều năm trôi qua, bây giờ nói gì cũng vô ích, phải cũng được, không phải cũng chẳng sao, chỉ muốn nhắc ba mẹ đừng bao giờ áp đặt con, sẽ không có kết quả đâu”
Vừa dứt lời Thiên Băng lau đi giọt lệ trên má lấy lại khí chất lạnh lùng cao ngạo rồi bỏ ra khỏi nhà,
Nguyễn Hàn Vương khi nãy còn ngẩn ngơ trước cái tát của vợ mình thấy con gái lại muốn bỏ ra ngoài mới lớn tiếng gọi
“Muộn như vậy rồi con còn muốn đi đâu?” Đáp lại ông chỉ là sự im lặng bóng lưng nhỏ bé đã khuất sau cánh cửa lớn.
Trong phòng lớn chỉ còn lại hai người chẳng ai nói với ai câu nào mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng
Căn phòng cứ thế đã lạnh lẽo lại càng thêm cô độc.