Đưa tay chào Lãnh phong nhìn anh lên xe phóng đi thiên băng lưu luyến nhìn theo đến khi hình ảnh ấy biến mất khỏi tầm mắt, hơi ấm vẫn còn đong đầy và quẩn quanh, mỉm cười vào nhà
“Thiên băng”
Âm giọng trầm ấm cất lên khiến bước chân khựng lại, nó xoay người nhìn
chỉ thấy một bóng dáng chìm trong bóng tối
rồi dần hiện rõ hơn. Hàn vũ bước nhanh về phía nó anh ngắm nhìn thiên băng thật lâu rồi cả thân mình cao lớn cúi gập xuống
anh tựa đầu vào vai thiên băng khẽ thì thầm “để yên cho anh vài phút như vậy được không”
Dưới ánh đèn đường, bóng của hai người đổ dài kết nối thân mật vô cùng
gió vẫn lặng lẽ thổi đem cái lạnh lẽo khắc sâu vào tim, sau vài phút bất ngờ nó lùi về phía sau một bước cách xa Hàn vũ:
- anh làm sao vậy?
- Anh nhớ và muốn gặp em được không?
- (Im lặng một vài giây, nó lại tiếp) Hàn vũ em có người mình thích rồi
- (Hàn vũ mỉm cười buồn, đầu hơi cúi) Anh biết...!
- Đã biết, sao anh còn như vậy?
- Bởi vì... một chữ “yêu”...
- Anh đừng như vậy, em không muốn anh đặt tâm tư vào em
- Ngay đến cả yêu đơn phương anh cũng không được phép hay sao? Cảm xúc ấy anh đâu thể tự mình điều khiển... em hẳn phải hiểu rõ chứ?
- Em chỉ không muốn anh phí thời gian vào em, trên đời này còn rất nhiều cô gái khác đang đợi anh, chúng ta giống như hai con đường song song vĩnh viễn không thể gặp nhau
- vậy trên đời này nhiều người như thế sao em nhất định chọn Lãnh phong
Thiên băng lặng im nhìn sâu vào đôi mắt hổ phách của anh, như đã từng nói nó có thể lạnh lùng tàn nhẫn với cả thế giới riêng chỉ có anh và Lãnh phong là không, bây giờ nhìn tình cảnh này thật khiến người ta khó chịu, chẳng lẽ Hàn vũ anh nhất định phải ép nó như vậy sao.
Dường như thấu hiểu được suy nghĩ tận đáy lòng của nó Hàn vũ chợt mỉm cười xua tay: “em đừng bận tâm, là do anh say nên mới nói linh tinh, anh chỉ đùa thôi
cũng muộn rồi anh về đây, em ngủ ngon nhé”
Quay lưng bước đi che dấu ánh mắt buồn, bóng lưng cô độc của anh dần bị bóng tối nuốt trọn, Thiên băng lặng người dõi theo thân ảnh cô đơn ấy tim chợt hơi nhói, cuộc sống này đúng là không dễ dàng.
Hàn vũ cười nhạt, anh không hiểu mình vừa nói và hành động những gì nữa, anh chỉ biết rằng rất nhớ thiên băng nhớ đến điên đảo đầu óc chỉ muốn ngay tức khắc gặp mặt và ôm lấy. Khi nhìn thấy nó, khi được gần gũi, khao khát trong anh lại một lần nữa cháy bỏng, anh khao khát được yêu được sống một cuộc sống bình dị bên cạnh người anh thương nhưng tiếc thay đó là điều không thể nào. Nụ cười nhạt vẫn luôn hiện hữu trên môi chỉ có ánh mắt ấm áp kia chất chứa vạn nỗi sầu, nghìn nỗi đau chua xót “em ơi! Tim anh đau lắm”
Ở một nơi khác bóng tối cũng phủ kín căn phòng rộng lớn, ánh sáng xanh nhạt yếu ớt chỉ đủ để ta thấy động tác đưa tay lên rồi lại đưa tay xuống của người trong phòng. Tử hy lọt thỏm giữa sắc đen miệng tu chai rượu đắt tiền, cậu không nhớ rõ thói quen này được hình thành từ khi nào, có lẽ là từ khi Hạ vy_ người con gái cậu yêu hơn cả chính mình biến mất khỏi thế giới này.
Câu nói của Thiên băng luôn văng vẳng trong tâm trí, rằng cái chết của Hạ vy có liên quan đến cậu, rằng mọi nỗi đau Hạ vy từng chịu đều do cậu mà ra chỉ cần nghĩ đến chuyện ấy Tử hy lại đau đớn đến phát điên. Sao ngay từ đầu cậu lại không nhớ ra Hạ vy là con nuôi vậy rất có thể thiên băng là chị em sinh đôi của cô ấy, nhưng sao thiên băng lại luôn nhằm vào mỹ ngọc và tại sao Thiên băng nói “một cái chết không rõ ràng” có phải cậu đã bỏ sót điều gì không?
Tử hy tự hỏi mình, trong lòng có rất nhiều giả thuyết nhưng cậu chưa có đủ bằng chứng để đưa ra bất kỳ kết luận nào. Nói chính xác hơn cậu sợ khi biết sự thật bản thân sẽ không chấp nhận được, cậu sợ một ngày phát hiện ra người mình tin tưởng bấy lâu nay luôn âm thầm lẩn trốn dưới bóng của mình để rắc tâm huỷ hoại đi thứ quý giá nhất của cậu. Tử hy sợ một ngày phát hiện ra chính mình là hung thủ gián tiếp giết chết Hạ vy, nếu thật như vậy cậu làm thế nào để đối diện với cuộc sống này, đôi mắt tử hy hướng về phía xa xăm bằng ánh nhìn buồn đau, tâm trạng của cậu chơi vơi với đời có chút bẽ bàng lại có chút không can tâm.
————————————————————————————————
Nơi tâm trí đã ngủ yên, ký ức vẫn vọng lại giọng nói đầy uy lực
“Chúng ta là sát thủ, là những kẻ săn mồi tàn bạo nhưng điều đó không chứng minh chúng ta là bất khả chiến bại, sư tử cũng có lúc thua cuộc
trong một số trường hợp ta sẽ buộc phải biến thành con mồi
vì vậy, thiên băng ta muốn con nhất định phải học được khả năng sinh tồn và phản kháng chống trả của loài vật bị săn, Đảo sói! sẽ giúp con hoàn thành điều này, thứ ta cần ở con không phải bản tính của sư tử_ loài vật được mệnh danh là chúa sơn lâm, mà ta cần ở con sự ranh mãnh của loài sói, nên nhớ loài sói tuy không phải loài vật mạnh nhất nhưng ta lại không bao giờ thấy chúng xuất hiện ở rạp xiếc, dưới sự cai trị của con người, đó là bài học quý giá ta muốn con khắc ghi, con đã hiểu ý ta rồi chứ?”
Vào buổi sáng lạnh lẽo tại vương quốc Anh tuyết rơi đầy trời, vài chiếc trực thăng bay ù ù đến một hòn đảo nhỏ, nơi ấy là nơi huấn luyện cuối cùng mà mọi thành viên đều phải trải qua “Đảo sói”.
Khuôn mặt bình thản như nước, ánh mắt sắc lạnh hơn băng, nó đứng trước cửa của trực thăng chuyển bị tư thế nhảy xuống. Cạnh đó ba mẹ thiên băng vẫn hướng đôi mắt không quan tâm chứng kiến con gái mình đi vào miệng cọp, tựa như một vị thần cao thượng cưỡi trên những đám bây nhìn xuống hạ giới bằng đôi mắt hờ hững. Khi ấy chỉ có Anna luôn ở cạnh nó
nhìn “đứa em” nhảy xuống khỏi trực thăng cùng sợi dây cáp lòng không khỏi lo lắng “Đảo sói” là một nỗi kinh hoàng đối với toàn bộ thành viên trong tổ chức. Trên hòn đảo ấy cây cối rậm rạp số lượng bầy sói hung hãn không thể thống kê hết,
những người tham gia đều bị bỏ lại đây từ sáng tự mình tìm cách sinh tồn đến cuối ngày nhất định phải tìm được cách thoát ra khỏi đảo và có mặt tại nơi trực thăng xuất hiện, những người còn sống sót chính là thế hệ sát thủ nối tiếp của tổ chức.
Trước đây Anna cùng Âu Dương kỳ và top học viên xuất sắc nhất cầm cự đến thời gian quy định, cuối cùng người phải bỏ mạng, lần kỷ lục nhất có Trần Lãnh Phong và Lục Hàn Vũ cả hai đều an toàn, hoàn thành nhiệm vụ
nhưng hôm ấy chỉ có mình thiên băng _ một cô gái tuổi
trang bị cũng chỉ có khẩu súng và một con dao găm giống như bao người khác ở những lần trước.
Gió rít lạnh lẽo thiên băng bước từng bước cẩn trọng, bụi rậm khẽ sột xoạt một con sói to đùng nhảy cao vọt qua người nhằm vào cổ nó, thiên băng ngả người về phía sau dùng dao găm đâm thẳng vào họng khiến con sói hú lên một tiếng dài chết ngay tức khắc.
Không thể chần chừ thêm nó chạy thật nhanh với tốc độ bàn thờ hướng về phía cuối hòn đảo, giày ma sát với đất sỏi chân phanh gấp khi trước mặt nó là một bầy sói, chúng nhe răng nanh người hơi cúi chuẩn bị tư thế nhảy vồ. Thiên băng rút súng vừa nhả đạn về phía bầy sói vừa chạy nhanh đi, sói càng ngày càng nhiều và ngày càng trở nên đói khát hơn
Súng sắp hết đạn, xác của gần con xúc vật nằm la liệt dưới đất như dạ, hai con sói tấn công cùng một lúc thiên băng bật người lên tránh, một con sói khác cắn vào bả vai phải lôi xềnh xệt thiên băng một đoạn, làm chiếc súng cũng rơi ra xa
Nó dùng sức ở chân bật lên ôm cổ con sói rút dao rạch một đường sâu ngay động mạch ở cổ
Máu ở vai nó ào ra cảm giác đau đớn và lạnh buốt “pằng pằng!!” Những phát đạn cuối cùng tiêu diệt hơn con sói đầu đàn
Thiên băng tiếp tục chạy thục mạng, bầy sói giáo giết đuổi theo một con sói nhảy cao giơ móng vuốt cào vào cổ nó, do phản xạ thiên băng né người không may trượt chân ngã xuống đất cả người lăn dài xuống dốc đồi, chân tay xây xước
Một bóng đen xuất hiện phía sau nhanh như cắt lao đến ngoạm chân nó lôi đi thiên băng dùng chân còn lại đạp thật mạnh vào đầu con sói bật người ngồi dậy dùng dao đâm nhiều phát vào lưng và bụng của con súc vật,
cả người đau đớn mệt lả đi nhưng thiên băng không cho phép mình được gục ngã.
Cứ như thế nó gắng sức thoát khỏi đảo sói, vết thương trên người ngày càng nhiều máu nhuộm kín ẩn mình sau bộ đồ đen, những dấu vết móng vuốt của bàn tay sói phủ khắp lưng, chân và bả vai
thoát khỏi cánh rừng bạt ngàn nguy hiểm nhìn chiếc trực thăng trên đỉnh đầu đang thả dây thang xuống, nó dường như không đủ sức để đứng vững nói gì đến việc leo thang lên trực thăng
Hô hấp trở nên ngày càng khó nhọc giây phút này nó tưởng như tử thần đã sát ngay cạnh bên, thậm chí nghe rõ cả hơi thở của ác quỷ mãnh liệt và lạnh lẽo
đến mức nó cũng chẳng nhớ nổi mình đã trở về bằng cách nào. Sau hôm ấy thiên băng sốt cao không giảm? hôn mê một tuần liền, đầu óc mơ hồ không biết rõ ai ở cạnh mình chỉ mơ hồ nhạt nhòa cảm nhận có người bên cạnh chăm sóc.
Trong căn phòng tối thiên băng giật mình thức giấc, nó vội nhìn quanh thân thể mình
hồ hôi không ngừng chảy dài đọng lại thành giọt lớn. Đảo sói, là nỗi kinh hoàng với tất cả mọi thành viên trong tổ chức và với nó cũng không ngoại lệ, vì thỉnh thoảng cũng hay nằm mơ nhớ về ngày hôm ấy nên thiên băng không quá khó nhọc để ổn định lại tâm trạng.
Lúc bấy giờ nó mới phát hiện ra điện thoại của mình đã reo được ba hồi chuông và có cuộc gọi nhỡ, tất cả đều đến từ Âu Dương Kỳ, đưa tay day huyệt thái dương tỏ chút mệt nhọc nó vớ lấy chiếc điện thoại nghe máy.
- Alo
- cuối cùng em cũng nghe máy
- là do em ngủ quên, có chuyện gì quan trọng sao?
- người em nhờ anh tìm đã tìm được rồi, mọi thông tin cũng đã gửi cho em, có điều anh gọi gấp như vậy là muốn em hành động nhanh một chút, cô ta đang có ý định tự sát
- được em biết rồi, anh nghỉ ngơi đi
- còn nữa, tháng sau sẽ diễn ra sự kiện bầu chức vị Đại boss em cũng nằm trong danh sách ứng cử, đây chức vị chỉ đứng sau Lão Đại người người khao khát nhất định nhiều người sẽ tranh thủ ra tay trừ khử trước, em nhất định phải cẩn thận trong từng đường đi nước bước hiểu chưa
- Ừm, tạm biệt
Thiên băng tắt máy, lần ứng cử lần này nó trực tiếp tham gia và bắt buộc phải chiến thắng. Lãnh phong và và Hàn vũ tuy được xem là người dưới trướng Lão Đại nhưng thực chất không phải người của của tổ chức như vậy xem ra bớt được đối thủ nặng ký và tăng cơ hội chiến thắng.
vươn vai lấy lại tinh thần dù sao đó cũng là chuyện của tháng sau, nó nhoài người lấy chiếc laptop trên mặt bàn bên cạnh giường, ngón tay thon dài không ngừng di chuyển, đến khi thông tin về một cô gái hiện đầy đủ trên màn hình thông minh.
“Phan Thanh Hoa”
Sinh ngày // năm nay tuổi
Tốt nghiệp đại học quốc tế, // cha của cô lái xe khi say rượu đâm chết người bỏ trốn, sau tự thú lãnh án tù năm
Mẹ sau đó bị mù lâm bệnh không có tiền chữa trị // qua đời. Khi biết tin dữ cha của thanh hoa không chịu được cú sốc tự sát trong trại giam.
Thanh Hoa bị chủ nợ đánh đập cưỡng bức rồi bán cho một ổ mại dâm, tại đây vì không có nhan sắc cô ta thường xuyên bị đánh đập, bạo lực trở thành công cụ “thỏa mãn” nhu cầu của khách hàng trong xuất hơn năm.
Sau đó cô ta may mắn trốn thoát được, nhảy cầu tự sát nhưng không thành
hiện đang ở bệnh viện “X” số phòng “Z”.
Đọc xong một loạt thông tin thiên băng nhíu mày, đúng là trên đời này nếu như không có nhan sắc thì sẽ chẳng bao giờ được đối xử công bằng, đơn giản dễ hiểu nhất
Ví dụ điển hình là nó, trong quá trình đào tạo trên người không biết bao nhiêu vết sẹo loại nào cũng có nhưng Lão Đại đặc biệt quan tâm về vấn đề này ông mời hẳn một bác sĩ chuyên ngành thẩm mỹ chăm sóc thân thể cho nó
đối với Lão Đại, một vị tiểu thư chân chính trên người phải tuyệt đối không có vết sẹo nào, và cũng không được để lại bất cứ vết tích nào của việc huấn luyện như vậy mới được coi là hoàn hảo, là lớp vỏ bọc ngụy trang tốt nhất.
Nó bừng tỉnh, nhìn đồng hồ hiện tại cũng đã h sáng cũng không phải còn quá sớm, nghĩ vậy thiên băng liền nhanh chóng bật dậy thay quần áo lái xe rời khỏi biệt thự.