Trước Khi Trở Thành Ác Quỷ Tôi Đã Từng Là Thiên Thần

chương 59

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ lúc ngồi trên xe đến trường cho đến tận bây giờ khi đã vào lớp học, ánh mắt nó vẫn vô hồn, đờ đẫn hoàn toàn không chú ý gì đến những gì xung quanh càng không thấy ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm của Lãnh phong và Hàn vũ

"Ê, nhóc con hôm nay em sao vậy? Nói anh nghe coi" Hàn vũ vỗ vai nó cái "bụp" làm thiên băng bừng tỉnh

"Không sao chỉ là thiếu ngủ thôi" nó mệt mỏi đáp lại rồi gục xuống bàn giả vờ ngủ

Hàn vũ tặc lưỡi khi bị ăn "bắp giang bơ" anh lúi húi ra ngoài bởi tiết đầu tiên là tiết thể dục

Trong lớp chỉ còn mình nó và Lãnh phong, anh nhìn nó một cái rồi đưa tay xíu tóc nó, bị đánh động bất ngờ còn tưởng là Hàn vũ nên thiên băng trợn mắt ngồi bật dậy tính cho ai kia một trận thì nhận ra trong lớp chẳng còn ai cả

"Là anh vừa xíu tóc tôi" thiên băng hỏi người bên cạnh mà chắc chắn người đó chính là thủ phạm

"Em ổn chứ?" Anh đáp lại một câu chẳng liên quan

Nó thoáng đơ rồi lại mỉm cười

- anh đổi cách xưng hô rồi sao?

- đổi theo Hàn vũ, em... ổn chứ?

- không sao, vì hôm em qua thực sự ngủ không được ngon thôi

- ừm_ anh đứng dậy hai tay đúi túi quần rồi bước đi

- anh xuống học thể dục sao?_nó nhanh nhẹn hỏi lại

- không! Đến thư viện trường_ lãnh phong đáp lại bằng giọng nói không lạnh càng không nhạt rồi rời đi

Nhận thấy giọng nói của anh có chút "nhiệt độ" khi nói chuyện với mình khiến nó rất vui, lòng rộn ràng như bắn pháo hoa bao nhiêu muộn phiền đều tan biến không để lại dấu vết, nếu là trước kia chắc chắn lãnh phong sẽ không trả lời im lặng và bơ đẹp nó như không khí cho mà xem.

Ngồi một mình suốt phút trong lớp rất chán, thiên băng tính ra sân vận động chơi cùng lớp vừa đến nơi đập vào mắt là cảnh tượng Hàn vũ ôm mấy bạn chân dài vừa được lau mồ hôi vừa được "hầu hạ" uống nước thế nên nó ngán ngẩm đành xoay bước rời đi và điểm đến tiếp theo đương nhiên chính là thư viện, kaka!

Tầm này thư viện rất vắng nó thắc mắc không biết lãnh phong đến đây làm gì, nếu có thể nó sẽ ở lại cùng anh như vậy thật vui

Thư viện nơi đây rộng lớn nhưng thời gian này chẳng có ai ngoài cô thủ thư trông coi, nó nhẹ nhàng tiến vào bên trong tìm kiếm miệng khẽ thầm than "chẳng biết anh ngồi ở cái xó xỉnh nào nữa"

Bước chân nó đột ngột dừng lại ánh mắt phóng đến chiếc bàn trong góc khuất thiên băng lại gần ngồi xuống ghế, ở đó lãnh phong đang yên bình say giấc ngủ nhìn anh lúc này quả thực như một vị thiên sứ, mái tóc xanh đen càng tôn lền làn ra mịm màng, chiếc mũi cao nhọn, mày phượng, hàng lông mi cong vút đẹp hơn cả con gái, đôi môi mỏng khẽ cong lên vô cùng quyến rũ

Thiên băng đưa tay vuốt vài sợi tóc rũ xuống mặt anh, trái tim phút chốc loạn nhịp nó từ từ cúi xuống đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ lướt qua

rồi như nhận ra hành động vụng trộm của mình thiên băng liền xấu hổ hai má hửng hồng lập tức chạy ra khỏi thư viện, trên đường "bỏ chạy" vừa đi nhanh lại vừ cúi mặt gằm xuống đất

"Xấu hổ quá đi thôi, tại sao mình lại làm vậy chứ? Âyda" thiên bất giác tủm tỉm cười đưa mắt nhìn quanh xem có bị ai để ý đến không

sau đó lại tiếp tục bước nhanh nào ngờ vừa quay đầu về phía trước, đầu đã đụng ngay vào cái cột sảnh to đùng trước mặt

Nó đưa tay xoa chán xít xoa: "đau quá đi mất, đúng là làm chuyện mờ ám bị trời trừng phạt mà, uida đau chết mất" thiên băng thầm than cắn nhẹ môi lắc đầu đi tiếp bỗng đầu óc nó choáng váng say sẩm một vài đoạn ký ức lúc còn nhỏ của hai chị em thiên băng tràn về tiếp đó là một đoạn ký ức không vui đêm hôm nó và tử hy cãi nhau.

Thiên băng trống tay vào tường những hình ảnh ấy đến rất nhanh mà đi cũng rất vội nó đã quá quen với hiện tượng như thế này, giống bao lần khác thiên băng đều tìm một lý do mà phủi đi những sự việc trong quá khứ của mình, bg-ssp-{height:px}

bởi những gì nó thấy so với những gì mọi người kể về nó thì hoàn toàn là hai con người, hai ký ức khác nhau vì vậy nó chưa bao giờ có suy nghĩ đó là ký ức của mình đã bị mất đi, nhưng tất cả những suy nghĩ ấy đều chỉ là những lý do phản biện cho chính mình, để nó tự lừa dối bản thân mà thôi.

Con người luôn là vậy, sâu thẳm trong tiềm thức của họ bản năng thường không chấp nhận việc quá khứ của bản thân là một mảng trời thiếu sót và đau thương ai cũng đều mong muốn có cuộc đời tràn ngập niềm vui hạnh phúc.

Cùng lúc đó tại thư viện đôi mắt Lãnh phong khẽ mở, đôi môi vẽ lên một nụ cười cong hoàn hảo ngay từ đầu khi nó bước vào anh đã biết nhưng khi thiên băng đến gần, anh gửi thấy một mùi hương dễ chịu quen thuộc bất giác lại muốn lười biếng tiết tục hưởng thụ không buồn mở mắt.

Nào ngờ anh lại cảm nhận được một bàn tay mềm mại đặt lên mặt mình rồi vuốt tóc anh, lúc ấy không biết phản ứng thế nào đành tiếp tục giả vờ ngủ

vậy mà cô gái bên cạnh cũng thật chủ động chiếm tiện nghi của anh rồi nhanh tróng bỏ trốn, lãnh phong cười dịu dàng trói loá trông anh tựa một vị thần khẽ thì thầm với gió "quả nhiên trong trường hợp này mình không biết phản ứng thế nào".

------------------------------------------------------

Tan học nó vội vàng về nhà bởi cái bụng đánh trống liên hoàn, khi đi qua chỗ vắng chân chợt dừng bước khi nghe thấy âm giọng trầm thấp quen thuộc

- tối nay mấy giờ?

- h nhưng chúng ta sẽ xuất phát sớm hơn

- được

Hai người đối thoại trên chính là Lãnh phong và Hàn vũ nó nghe mà khó hiểu, h tối muộn như vậy họ lại tính đi đâu chứ? Chẳng lẽ dấu nó đi chơi mảnh, bạn với bè "tốt" với nhau thế đấy

Thiên băng vuốt cằm, không đúng muộn như vậy đi chơi thì chỉ có đến những nơi không đoàng hoàng thôi chắc chắn cái tên đào hoa Hàn vũ này lại tính đưa lãnh phong crush của nó đi học thói hư tận xấu đây mà, nhất định không được, tuyệt đối không được.

h tối nó rón rén đến trước cổng nhà Hàn vũ thấy anh vào một chiếc ô to định đi nhưng sau đó đột nhiên dừng lại chạy vào trong nhà lấy cái gì đó,

nhân lúc này nó mới chạy đến ngắm nghía chiếc ô tô màu đen trước mặt, đây là mẫu ô tô gia đình vì thế cốp xe rất rộng rãi, mắt nó chợt sáng "như vậy chẳng phải quá tốt sao? Phù hợp với kế hoạch của mình"

Thiên băng nhanh nhẹn mở cốp xe rồi chui vào nằm bên trong trước khi đóng lại còn cố tình để một chiếc kẹp ở mép như vậy, không sợ chết ngạt cũng không sợ bị phát hiện.

Lát sau chiếc xe rời đi chạy với vận tốc nhanh, tiếng sau đó thì dừng lại còn nó ở trong cốp xe mà ngủ quên như đúng rồi ý,

h tối thiên băng tỉnh dậy sau khi nhận ra tình hình hiện tại mới nhanh tróng nhảy ra khỏi xe, nó đưa mắt nhìn quanh phán xét đây vốn dĩ không phải nơi có thể ăn chơi mà là một nơi hoàn toàn hoang vu không người qua lại, đi thêm một đoạn đến nơi có ánh sáng duy nhất ở đây thiên băng tò mò thám thính tình hình.

Trước mắt nó là một bãi đất trống xung quanh đó có rất nhiều người khoảng - người gì đấy toàn là đàn ông mình xăm trổ, mặt đầy sẹo, tay cầm phớ, giao, kiếm...vvv sát khí hung hăng

lát sau có một tốp khác đến lần này đông hơn khoảng gần người cũng hung hăng không kém mấy người kia là bao, nó núp sau bụi cây nhìn nén tuy hơi sợ nhưng thiên băng không hề có ý định bỏ chạy bởi điều giữ nó ở lại chính là hai người đứng đầu trong top người kia.

Hai người ấy nhìn rất quen mắt nhưng họ đều đeo mặt nạ cộng với khoảng cách ở xa nên nó không thể nhận ra ai cả

Từ xa tuy không nghe thấy gì nhưng nó thấy hai người đeo mặt nạ và một tên to lớn khác nói vài câu sau đó hai top người lao vào đánh ngau, họ chém giết như phim kiếm hiệp, phim hành động

Thiên băng rùng mình mỗi khi thấy tiếng kêu la, máu ngập tràn nhuộm kín một vùng đất chân nó mềm nhũn không thể cất lên nhưng trong đầu vẫn luôn nghĩ "phải đi tìm Hàn vũ anh ta đến đây với mình, phải đưa hàn vũ đi nếu không sẽ gặp nguy hiểm"

phút sau trận chiến kết thúc bên top người tuy bị thương khá nặng nhưng dường như không bị tổn thất bao nhiều bao nhiêu

Ngược lại là top người đến sau họ đều chết hết không một ai sống sót, xác người la liệt dướt đất, cảnh tửng tượng trước mắt khiến thiên băng sợ hãi đôi mắt mờ đi hoảng loạn, có thứ gì đó đang len lỏi trong tim rất chân thực.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio