cốp...cốp...! tiếng gõ cửa kính ô tô vang vào trong khiến thiên băng bừng tỉnh nó ngước mắt nhìn, bên ngoài là Hàn vũ anh khom người cúi xuống nhìn vào phía trong xe, nó nhấn nút mở cửa lập tức anh đã yên vị ngồi bên ghế lái cạnh nó.
Thiên băng thở dài ôm chán ngả người vào lưng ghế,
- có chuyện gì khiến em hốt hoảng vậy?_ Hàn vũ hỏi
- có sao?
- thấy khá rõ đấy, là vì nhóc đó sao?
thiên băng im lặng hướng ánh mắt về phía xa,
“em đừng đánh giá thấp khả năng của mình chứ? anh tin rằng em có thể bảo vệ được nhóc đó” nói rồi Hàn vũ mỉm cười, khởi động xe chạy ra khỏi trường
nó nhìn anh bằng ánh mắt trầm mặc, đúng vậy! sao nó phải sợ hãi kia chứ? bao nhiêu năm qua không thể để trôi đi một cách lãng phí được nếu như nó còn tiếp tục lo sợ thì chưa bắt đầu đã biết trước kết thúc thua cuộc rồi. Nhưng sợ ken bị vướng vào chuyện này không phải là tất cả điều sợ hãi nhất chính là sau những chuyện nó chuyển bị làm sợ nhóc ken sẽ nhìn nó bằng ánh ghê sợ, thiên băng vẫn còn nhớ cái cảm giác khi phát hiện Hàn vũ và Lãnh phong giết người không ghê tay, chắc hẳn khi ấy hai anh cũng chẳng dễ chịu gì, đó cũng khoảng thời gian khó khăn của cả ba vì vậy thiên băng không muốn nhóc ken cũng phải trải qua cảm giác ấy bởi đối với nó mà nói Ken còn quan trọng hơn cả người nhà.
trời dần phủ một màu buồn vào thời tiết chớm đông như thế này buổi tối thường đến rất nhanh mang theo bầu không khí mát lạnh, từng đợt gió khẽ thổi, đến cùng hơi sương chiều muộn, đèn đường đã lên từ khi nào, dòng người trở lên đông đúc tấp nập tiếng còi xe hỗn loạn làm nó và anh phải chọn cho mình một con đường khác. Chiếc xe vun vút về phía ngoại ô thành đến một đồng cỏ xanh mướt, phía xa xa là những hàng cây đại cổ thụ
Hàn vũ mở mui xe đón gió thiên băng tựa mình vào thành mép cửa ngắm nhìn khung cảnh có chút buồn bã để gió tùy ý mơn man lướt qua từng lọn tóc.
Hàn vũ khẽ cười ánh mắt long lanh như biết nói: “thế nào tâm trạng tốt hơn chưa?”
khép mắt tìm lại trạng thái yên bình thiên băng nhẹ giọng: “nếu có một ngày cả thế giới quay lưng lại với anh thì sao?”
Anh chợt bật cười: “nếu vậy anh cũng sẽ quay lưng lại với họ cũng giống như việc anh đâu nhất thiết phải níu kéo một người không cần đến mình, phải không”
thiên băng thầm nghĩ con người này thật sự có lối sống rất hờ hững, vô cảm nhưng như vậy cũng rất tốt nó là một người khá nhạy cảm tuy rằng thời gian và những biến cố cuộc đời khiến bản thân thay đổi, trở lên tàn nhẫn, gai góc và vững trãi hơn bao giờ hết nhưng sâu thẳm trong đáy lòng vẫn tồn tại một nỗi đau đớn tột cùng, để bảo vệ không cho người khác chạm vào niềm đau ấy và không cho phép bất kỳ ai gây thêm tổn thương cho mình nó buộc lòng phải tạo ra những dào cản thật tốt.
nghĩ về sự tổn thương miền ký ức lại trôi về khoảng thời gian nó mới đến Anh quốc, vào buổi tối đầu tiên hôm ấy vì không ngủ được nên quyết định ra ngoài đi dạo, chợt thiên băng nghe âm thanh cãi vã liền tò mò tiến lại nghe thử
- Mình đang nói gì vậy?
- tôi nói sai hay sao? rõ ràng đột nhiên thiên băng quay trở về cướp đi mạng sống của Hani (thiên Anh), cho dù tôi đã cố gắng hiểu cố gắng tỏ ra yêu thương con bé nhưng không được ông à
- nhưng chúng đều là con của chúng ta
- năm, năm trôi qua tôi tin rằng thiên băng đã chết, tin rằng mình chỉ có một đứa con gái là Hani, ông có biết cái cảm giác khi tôi hay tin Hani chết là gì không? chính là cảm giác giống năm trước khi mà thiên băng rời xa chúng ta, trái tim tôi như chết đi một lần nữa đau đớn tột cùng
- Nhưng giờ con bé đã quay trở lại rồi, nó sẽ thay thế Hani
- không đâu chúng ta đã xa cách gần năm nay quãng thời gian đó đủ giết chết mọi tình cảm, nó đã không còn là thiên băng của chúng ta nữa
- bà là mẹ tại sao lại nói ra được tàn nhẫn như vậy?
- Tôi sẽ không như vậy nếu như Hani không chết vì con bé, ông dám nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói: ông không hề mong người sống là Hani không?
- tôi... tôi
...vvv
sau khi nó nghe được toàn bộ câu chuyện cảm giác khi ấy nhói nhói ở tim không thể khóc cũng không thể giận dữ nó chỉ lạnh lùng lặng người quay đi, ngoài trời tuyết lạnh buốt vẫn không ngừng rơi đóng băng mọi cảm xúc, không hận cũng chẳng trách bất kỳ ai có điều những ngày sau đó và cả cho đến tận bây giờ thiên băng đều không thể mở miệng nói chuyện cùng ba mẹ mình, luôn tìm cách tránh mặt, những chuyện không cần thiết tuyệt đối không hé răng nửa lời những lần có việc cần gặp mặt tự giác Dương Kỳ sẽ thay nó làm tất cả.
“em nghĩ gì mà thần người ra thế?”_ Hàn vũ xoa đầu nó cất tiếng hỏi kéo thiên băng về thực tại
nó lắc đầu, nhận ra trời đã tối muộn liền đáp lại: “không! chúng ta về thôi”
————————————————————————————————
Những ngón tay thon dài lướt nhẹ thoăn thoắt trên bàn phím laptop kết thúc là một nút enter cuối cùng đầy dứt khoát, cô gái trước màn hình laptop sáng mờ liền mỉm cười nửa miệng ánh mắt tím than như hòa cùng bóng tối.
Sáng ngày hôm sau nó đến trường sớm hơn mọi khi, Hàn vũ cũng đã đến nhưng anh lại quyết định dạo quanh khuôn viên trường một lúc, lớp S cũng khá đông học sinh mỗi người một việc hoặc cùng nhau tụ tập bàn tán
Thiên băng bước về phía bàn của mình khi nãy, từ xa đã nhận ra dưới ngăn bàn có vật thể lạ nó cúi người lấy ra một chiếc hộp màu trắng khá đẹp mắt còn có nơ thắt cẩn thận phía trên nắp hộp, không chần chừ lâu liền mở nắp ra xem thử lập tức có một thứ chất lỏng màu đỏ bắn đầy lên khắp mặt,
trong đó có một tấm ảnh của thiên băng bị rạch nát mặt và một con dao găm, lưỡi dao còn dính đầy thứ dung dịch đỏ tươi trông như máu, trên nền trắng của chiếc hộp thứ dung dịch đỏ tươi kia trở nên nổi bật trông thật thích mắt đúng màu mà nó thích, cái cảm giác khoan khoái ùa về.
thiên băng cười lạnh, cùng lúc ấy học sinh trong lớp cũng chợt nhận ra ai nấy đều hét toáng lên sợ hãi đặc biệt là các bạn nữ sinh, nhưng tuyệt nhiên chẳng ai dám lại gần thiên băng để tò mò hóng chuyện “hot” chỉ dám dài cổ ngó nhìn, đùa chứ thời khắc này vớ vẩn là chết như chơi
nó lạnh lùng cầm hộp quà đứng trước lớp “Là ai đã làm chuyện này?”bg-ssp-{height:px}
cả lớp im bặt không một ai dám ho he chỉ nghe thấy những tiếng thở dồn nén hết sức nhẹ nhàng, một vài người sắc mặt trắng bợt đi cắt không còn giọt máu, nó chợt bật cười “thôi nào đâu cần phải sợ hãi như vậy? nếu như ai là người tặng tôi món quà này thì yên tâm đi tôi sẽ đáp lại bằng một món quà khác khá hậu hĩnh đấy”
nói rồi thiên băng cười nhếch mép hướng ánh mắt về phía cuối lớp nơi mỹ ngọc đang ngồi, cả lớp thở phào nhưng mọi người đều sởn da gà, lạnh gáy không phải vì thời tiết mà là vì nụ cười đầy quỷ mị ấy.
Vừa lúc Tử hy và Ken bước vào lớp
tự hy hốt hoảng vội ào đến bên cạnh nó: “cậu làm sao vậy?”
Nó gạt tay cậu ra khỏi mặt mình “không sao chỉ là một trò đùa vớ vẩn thôi mà”
chẳng biết khi ấy Lãnh phong và Hàn vũ đã đến từ khi nào, Hàn vũ thì lặng lẽ về chỗ ngồi còn lãnh phong anh cũng lạnh lùng bước về phía thiên băng rút từ trong túi áo ra một chiếc khăn tay lau đi thứ màu đỏ dính trên mặt nó, tiện tay cầm hộp quà vừa rồi vứt vào thùng rác sau đó lại cao sang lấy một chiếc khăn khác chùi kỹ càng từng ngón tay cuối cùng ném cả hai chiếc khăn vào thùng rác.
Thiên băng thầm lắc đầu với bản tính ưa sạch sẽ của anh nó bỏ ra ngoài không thèm liếc nhìn Ken một cái, sau ’ quay trở lại lớp học với một bộ đồng phục khác sạch tinh tươm.
giờ ra chơi...!
“chào chị_ nhóc ken lại đến trước mặt nó mà mỉm cười rạng rỡ”
thiên băng lạnh lùng gật đầu, nhóc ken cởi mở
- chúng ta xuống căntin ăn trưa được không? em mời
- xin lỗi tôi không thích ăn trưa
"không sao đâu đi thôi nên làm quen một chút chứ"_ Hàn vũ chồm người dậy cướp lời
nhóc ken vui mừng ra mặt: “phải đấy, rất vui được gặp anh em tên tử minh”
“Chào tôi tên Hàn vũ (chỉ vào lãnh phong) còn đây là Lãnh phong, mau! chúng ta xuống ăn trưa thôi
Căn tin...!
trái với các trường khác căn tin ở Royal rất chật tự mọi người ai nấy đều xếp hàng order món rồi vài phút sau sẽ có phục vụ đem đến chẳng khác gì nhà hàng
ken vừa gọi món về, vài giây sau phục vụ đã dọn đến một bàn ăn ngon lành, nhóc đặt trước mặt nó một suất đùi gà chiên giòn: “chị, chị mau ăn cái đi rất ngon đấy”
“xin lỗi nhưng tôi thật sự không thể ăn”
nó không hề nói dối thật sự Thiên băng không có thói ăn trưa cả ngày nó chỉ ăn duy nhất bữa sáng còn bữa tối thì nhẹ nhàng với chút hoa quả,
“vậy chị ăn kem nhé?” ken lại đẩy đến trước mặt nó một hũ kem, thiên băng trầm mặc đã bao lâu rồi nó chưa ăn lại món này, thật sự không thể nhớ nữa
“bụng cô ấy không được tốt lắm”_ lãnh phong ngồi bên cạnh nó lên tiếng lập tức không khí dơi vào căng thẳng
Hàn vũ liền mỉm cười “sao không ai mời tôi thế? tôi cũng rất thích ăn kem đấy” anh lập tức cướp lấy hũ kem trên tay nhóc ken bóc ra ăn thử
Sự gượng gạo trên nét mặt ken thiên băng đều thấy rõ có điều nó càng đẩy nhóc ra xa mình bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu.
Điện thoại của nó vang lên một đoạn nhạc phá vỡ sự im lặng, người gọi đến là Dương kỳ thiên băng đứng dậy tìm một góc khuất nghe máy
- alo em nghe
- hàng em đặt riêng có rồi
- vậy anh chuyển đến ngay cho em đi
- em mau ra ngân hàng của anh nhận đi
- anh đùa em?
- không đâu, em nên nhớ đây là khẩu súng tự chế chưa có giấy phép nếu để cảnh sát bắt được thì không hay đâu, nên biết chẳng ai vào ngân hàng để tìm hàng buôn lậu cả, anh đã dặn quản lý rồi đấy em mau ra đó đi để lâu không tốt
- được, em biết rồi
Nó cúp máy, đây là khẩu súng hiếm có chức năng tự tìm mục tiêu để ngắm bắn không những thế còn có tia laser có thể gây sát thương rất lớn, loại đạn của khẩu súng này cũng vô cùng đặc biệt, với một người thích sưu tầm vũ khí như nó thì tuyệt đối không thể bỏ qua khó khăn lắm mới đặt mua được nếu không may trên đường vận chuyển gặp vấn đề thì cũng rất rắc rối có lẽ vì vậy mà Dương kỳ quyết định dùng cách này, cũng không sao cả ngân hàng do anh làm chủ tịch chắc chắn đáng tin cậy và an toàn.