Phụ nữ đều thích nước hoa. Trâu Tướng Quân đi Pháp về mang tặng Ngụy Nhất một lọ hãng Chanel No.. Ngụy Nhất vừa đem về phòng liền bị ba cô bạn tranh cướp nhau xem thử, "cạch" một tiếng, lọ nước hoa rơi xuống nền nhà, vỡ tan.
Sự việc xảy ra khiến căn phòng thơm suốt cả tuần liền, đội kiểm tra vệ sinh lẩn nào đến thăm phòng cũng không muốn ra về.
Phụ nữ đều yêu động vật. Trâu Tướng Quân mang một chú mèo Birman chưa trưởng thành từ chỗ mấy người bạn tới, chú mèo toàn thân được phủ bởi hai màu hồng – trắng, bốn chân đều màu trắng, vô cùng đáng yêu. Trâu Tướng Quân rất đắc ý, nói con mèo này có tên là Tứ Đề Đạp Tuyết Nó không phải là mèo bình thưòng, nghe nói là giống mèo thuần huyết thống, là con cháu đời thứ n của một chú mèo rất nổi tiếng, mấy cô gái trong phòng đều rất thích nó. Trong một đêm gió lớn, tăm tối, Tứ Đề Đạp Tuyết cao quý sau khi phóng khoáng đi dạo một vòng quanh hồ trong khuôn viên trường Đại học, chú đã không cưỡng lại được sức hấp dẫn của một cô mèo thường bên hồ nên đã một đi không trở lại nữa.
Phụ nữ đều thích đeo trang sức gắn kim cương. Trâu Tướng Quân bỏ ra một khoản tiền lớn đặt mua một sợi dây chuyền gắn kim cương độc nhất vô nhị từ Italia về. Lại một lần nữa thấy sợi dây chuyền tinh xảo cao cấp được Ngụy Nhất đeo trông khác hẳn khi nó nằm trên chiếc cổ rụt của Như Như. Trâu Tướng Quân hỏi tại sao lại cho người khác mượn đồ, Ngụy Nhất nói một cách vô tội: "Bốn người trong phòng, lần lượt mỗi người đeo một tuần".
Phụ nữ đều thích xe sành điệu. Trâu Tướng Quân nghĩ, mua xe trước rồi học lái sau, như thế sẽ dễ dàng hơn. Vừa hay, dòng xe cao cấp long trọng khai mạc triển lãm xe tại thành phố S. Anh hớn hở gọi điện rủ Ngụy Nhất cùng đi xem, cô bé đó buổi sáng còn đồng ý, buổi trưa đã gọi điện nói:
"Em không đi nữa, hội sinh viên buổi chiều phải đi chuẩn bị sân khấu. Em tìm người khác đi cùng anh nhé!”
Phụ nữ đều thích lãng mạn. Để mang tới cho Ngụy Nhất niềm vui bất ngờ, khi cô học môn chuyên ngành ,Tướng Quân len lén ngồi bên cạnh. Kết quả là cô gái này lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ suốt cả một tiết học, hoàn toàn không biềt người ngồi bên mình là ai. Trong khi đó Trâu Tướng Quân bị vị nữ giáo sư hỏi tới tám câu. Sau khi tan học Trâu Tướng Quân đuổi theo Ngụy Nhất, cô nhìn thấy anh lại vô cùng ngạc nhiên hỏi: "Trùng hợp thế, anh lại tới tìm Hiệu trưởng Uông sao?".
Một người phụ nữ như vậy, chậm chạp, ngốc nghếch mà không tinh ý, nhưng anh lại yêu thương. Anh không coi cô là thách thức, lòng ngưỡng mộ cô xuất phát từ tận đáy lòng. Cơn nóng giận của anh dù lớn đên mấy nhưng khi nhìn thấy đôi mắt sáng long lanh của Ngụy Nhất thì tất cả đều hóa thành một hồ nước mùa xuân.
Những lúc rỗi rãi, Trâu Tướng Quân thường dậy rất sớm, đến trường học ngắm cô bé họ Ngụy chạy bộ trong sân vận động. Giờ đã là trung tuần tháng Sáu, khung cảnh của vườn trường vào mỗi buổi sáng sớm tuyệt đẹp. Ngụy Nhất chầm chậm chạy theo đường tròn bốn trăm mét. Đối với một người có tế bào vận động bằng như Ngụy Nhất, đây chính là một hành động xốc nổi mang tính tự sát. Trâu Tướng Quân chạy đuổi theo, chạy song song bên cô, cất giọng cợt hỏi: "Đồ ngốc, sao lại thở như kéo bê thế?".
"Có người nói... sức khỏe của em... yếu... bảo em chạy vòng theo sân vận động của trường." Ngụy Nhất đã chạy được một lát nên đã rịn mồ hôi. Ngụy Nhất càng lúc càng thở hổn hển, Trâu Tướng Quân nhớ ra cô vừa phẫu thuật, không được vận động quá mạnh nên vội nghiêm khắc ngăn cô lại. Anh nắm tay cô chậm rãi đi bộ một hồi rồi mới cho cô ngồi xuống nghỉ ngơi.
Trâu Tướng Quân bỗng hỏi: "Ai bảo em chạy quanh sân vận động trường?".
Ngụy Nhất nghĩ ngợi hồi lâu không nói, Trâu Tương Quân tưởng cô không nghe rõ, hỏi lại một lần nữa, đối phương yêu ớt mở miệng: "Là anh Tô".
"Hai người vẫn qua lại với nhau?", sắc mặt Trâu Tướng Quân tôi sầm.
"Vâng, trước đây anh ấy nói, lâu lắm rồi", Ngụy Nhất ngước lên trời.
Thảm thực vật trong vườn trường vô cùng rậm rạp, tươi tốt, đây là nơi đẹp nhất của thành phố trong buổi sáng sớm. Không khí trong lành, bầu trời xanh cao vời vợi, từng dải mây trắng bị mặt trời nhuộm đỏ.
"Lời nói từ rất lâu rồi mà em vẫn còn nhớ? vẫn coi là thánh chỉ?", Trâu Tướng Quân thấy bực bội, giọng điệu cũng cao hẳn.
"Không liên quan gì tời anh", ngữ khí nhẹ nhàng nhưng những lời nói ra lại cứng nhắc, lạnh lùng.
Đôi mắt đẹp của Trâu Tướng Quân chớp chớp mấy cái rồi trợn lên nhìn cô, Ngụy Nhất không chịu lép vế; cũng nhìn lại anh, có điều không phải trong bộ dạng uể oải như thường ngày.
Ngụy Nhất vừa chạy bộ xong, mái tóc mềm mại rủ xuống hai bên ướt nhèm vì mồ hôi trước trán. Hai bên tóc mai cũng có những giọt mồ hôi lấm tấm. Trâu Tướng Quân luôn thích bộ dạng ướt nhèm của phụ nữ, thêm vào đó là khuôn mặt đỏ hồng cùng hơi thở gấp gáp của cô lúc này lại càng thêm phần gợi cảm.
Trâu Tướng Quân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ trung đầy sức sống với đôi môi đỏ hồng vì bất mãn mà cong lên quá độ đó, trong lòng thầm nhủ: Chẳng phải em đang khêu gợi người ta hay sao!
Một giây ngay sau đó, Trâu Tương Quân không hề có bất cứ dâu hiệu báo trước nào, anh kéo cô lại và hôn lên môi cô.
Ngụy Nhất bỗng nổi cáu, cố gắng đẩy anh ra. Cô đứng dậy, lạnh lùng nói: "Em đi tắm đây. sắp phải lên lớp rồi, anh về đi".
"Đồ ngốc! Dám đi sao?", Trâu Tướng Quân đuổi theo sau hét lên.
Ngụy Nhất dừng bước, quay người lại, khẩu khí nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: "Sau này đừng tới làm phiền em nữa, được không?".
Khuôn mặt Trâu Tướng Quân tỏ vẻ ngượng ngùng không biết phải trả lời như thế nào. Bóng dáng nhỏ bé của Ngụy Nhất đã khuất vào trong tòa nhà ký tú
Hai mươi bảy năm nay, đây là lần đầu tiên anh hết lòng vì phụ nữ, vậy mà lại bị người ta coi đó là phiền hà. Trâu Tướng Quân cười đau khổ, không nghĩ ra được cách nào để đối phó với cô gái trông có vẻ mềm yếu nhưng lại vô cùng cương quyết, bướng bỉnh này.
Không chỉ cương quyết, bướng bỉnh mà điều đáng sợ nhất là sự si tình.
Trâu Tướng Quân nhìn theo cặp mông nhỏ bé trong chiếc quần thể thao đang lắc qua lắc lại mạnh mẽ theo bước đi vì tinh thần bị kích động, hận nỗi không thể không để ý tới cảm nhận của cô, đè cô xuống để thi hành án tử hình ngay tại chỗ!
Chia tay được một tháng. Tô Thích quả nhiên không tới tìm Ngụy Nhất nữa. Có vẻ anh còn có ý tránh mặt cô, mấy lần Ngụy Nhất nghe nói chị gái có nhà, cô đều lặng lẽ về nhưng chưa bao giờ gặp được Tô Thích. Những ngày tháng được ở bên Tô Thích, nói dài cũng chẳng phải là dài. Lần đầu tiên quen anh là vào ngày đông, phải mặc áo lông dày cộm, mở máy sưởi âm kêu rì rì... Giờ đã là mùa hạ, mặc áo cộc, ngồi dưới hơi mát của điều hòa. Từ cuối mùa đông tới giữa mùa hạ, tính ra cũng là nửa năm. Trong lòng Ngụy Nhất, thời gian đó vừa như cả nửa đời người, lại dường như là một giấc mơ đẹp, đến khi tỉnh dậy thì chẳng còn dấu vết gì.
Tô Thích nói, sức khỏe cô yếu, sau này ngày nào cũng phải đi tập bóng rổ với anh.
TÔ Thích nói, thua rồi cũng không sao, lần sau sẽ lại thắng
Tô Thích nói, lần sau bị lạc đường thì không được chạy lung tung, cứ đứng yên tại chỗ, anh nhất định sẽ tìm thấy em.
Tô Thích nói, cô bé còn quá nhỏ.
Tô Thích nói, chủ căn hộ đó chính là em.
Tô Thích nói, bé bự, đừng sợ sấm sét, có anh đang ở đây.
Tô Thích nói, tránh xa Trâu Tướng Quân một chút.
Tô Thích nói, tất cả mọi thứ của anh đều không phải đặc biệt chuẩn bị cho em, ngoài vị trí còn trống bên cạnh anh.
Tô Thích nói...
Mỗi câu nói của Tô Thích, Ngụy Nhất đều ghi nhớ rồi khóa chặt chúng lại nơi sâu thẳm tâm hồn, cũng không dám chạm nhẹ bởi sợ nỗi nhớ trôi đi ngàn dặm.
Cô bé đã nghe lời, ngày nào cũng kiên trì chạy bộ đẽ rèn luyện sức khỏe.
Anh, nhưng anh đã quên rồi.
Một buổi chiều, Ngụy Nhất đang học trên lớp bỗng nhận được điện thoại của bác sĩ bệnh viện tâm thần, nói dì cô bị nôn rất nhiều máu, tình hình rất nguy kịch.
Ngụy Nhất như mê, đầu óc quay cuồng. Cô lập tức gọi điện thoại cho bố. Ngụy Đông Cốc đang bận họp, bị con gái gọi điện tới, ông uể oải nói: "Bệnh viện còn không cứu chữa nổi thì tìm bố thì có tác dụng gì?".
Ngụy Nhất lại nghĩ tới Tô Thích, điện thoại cầm trong tay, số điện thoại cô đã thuộc lòng trong đầu cứ được bấm xong lại tắt đi, dằn vặt hồi lâu, ma xui quỷ khiến thế nào lại gọi cho Trâu Tướng Quân.
Trâu Tướng Quân vốn đang ở ngoại thành khảo sát một vùng đất mới khai thác, thấy cuộc gọi của Ngụy Nhất, anh nhíu mày do dự, nhưng khi nghe giọng nói run rẩy, cầu cứu của Ngụy Nhất, "Anh Trâu, làm thế nào bây giờ?", anh lập tức nói: "Đừng quá lo lắng, anh sẽ cử một người tới trường đón em trước, hai người cứ đến bệnh viện trước đi, anh sẽ tới ngay".
Không lâu sau, một người phụ nữ trung niên tới tìm Ngụy Nhất, tự giới thiệu là trợ lý của Trâu Tướng Quân, tên là Tiểu Trương. Ngụy Nhất chào rồi hai người lập tức lên xe tới bệnh viện.
Bác sĩ nói sơ qua về nguyên nhân: Bệnh nhân đã bị xơ hóa gan từ lâu, chỉ là không muốn để Ngụy Nhất biết. Bây giờ nôn ra máu, bước đầu chuẩn đoán là do bộ phận tiêu hóa bị chảy máu, nếu không khống chế kịp thời, lúc nào cũng có thể bị băng huyết, sau đó sẽ không thể qua khỏi. Điều kiện thiết bị y tế ở đây không thuộc hàng tốt nhất, hiện đại nhất, đề nghị chuyển bệnh nhân đến bệnh viện chuyên khoa, nhưng chặng đường di chuyển quá xa, bệnh nhân có khả năng vì không chịu nổi va đập, lúc nào cũng nguy hiểm tới tính mạng. Bệnh viện không dám tự quyết mà để Ngụy Nhất quyết định chuyển viện hay vẫn ở lại bệnh viện dễ điều trị.
Ngụy Nhất vốn bản tính mềm yếu, nhất thời chỉ biết khóc, làm sao đưa ra quyết định được.
Đúng lúc đó, Trâu Tướng Quân sải từng bước lớn vào.
"Anh Trâu!", khuôn mặt Ngụy Nhất còn vương đầy nước mắt, nhìn thấy Trâu Tướng Quân như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng liền lao ngay ra. Cảm thấy mình chỉ như là khách, còn chủ nhân thực sự giờ mới tới. Trâu Tướng Quân nhíu mày, không nói một tiếng nào, chăm chú lắng nghe bác sĩ nói, sau đó quyết định không chút do dự: "Lập tức chuyển viện!".
Ngụy Nhất đã tim được chỗ dựa, đi theo Trâu Tướng Quân, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Quá trình chuyển viện rất thuận lợi, dì được đưa tới chữa trị ở bệnh viện tốt nhất thành phố. Hiện giờ đã được chuyển vào phòng cấp cứu dành cho bệnh nhân nặng, yêu cầu người nhà đợi ở bên ngoài.
Chị Trương giúp làm mọi thủ tục, Trâu Tướng Quân dẫn Ngụy Nhất đến ngồi xuống ghế an ủi: "Anh đã nói với Viện trưởng Trần ở đây rồi, bác ấy chính là bố của Vĩ. Yên tâm bây giờ y học rất phát triển, sẽ không sao đâu".
Ngụy Nhất không nói gì, cúi xuống đờ đẫn nhìn mấy đầu ngón chân, lặng lẽ rơi nước mắt, cô khóc nhiều đến nỗi hai mắt cay xè.
Một lát sau, bác sĩ xuất hiện trước cửa phòng cấp cứu: "Ai là người nhà của Phan Văn Tú?".
"Tôi! Là tôi!".Ngụy Nhất vội chạy lại.
Bác sĩ nhìn Ngụy Nhất một lượt từ đầu tới chân, khuôn mặt không chút biểu cảm, nói: "Cha mẹ cháu đâu?".
"Bác sĩ, tôi là chồng chưa cưới của cô ấy. Bệnh nhân là người thân của chúng tôi", Trâu Tướng Quân nói.
Đầu óc Ngụy Nhất đang vô cùng rối loạn, cũng chẳng để ý tới danh xưng vừa rồi, khuôn mặt cầu cứu nhìn vẻ mặt lạnh lùng của vị bác sĩ.
Bác sĩ mặt lạnh nhìn Trâu Tướng Quân một cái, kinh ngạc vì hào khí mạnh mẽ của anh, ngữ khí cũng dịu đi vài phần, nói: "Hai người lại đây, tôi trao đổi một chút về tình hình của bệnh nhân, cần có chữ ký của người nhà nữa".
Lúc này, một bậc tiền bối bước tới, vô cùng nhiệt tình bắt tay Trâu Tướng Quân, quan tâm hỏi han tình hình, rồi lại hỏi thăm cả bố của Trâu Tướng Quân nữa.
Bác sĩ mặt lạnh thấy viện trưởng đích thân đến, biết rõ nhân vật trước mặt không hể đơn giản, khuôn mặt lập tức trông gió bẻ măng, nở nụ cười rạng rỡ và bê tới ba cốc trà
"Tiểu Chu, cậu Trâu đây là cháu của tôi. Cô quan tâm một chút tới bệnh nhân trong kia nhé!", viện trưởng nói với bác sĩ sau đó quay người lại nói với Trâu Tướng Quân:
"Bác còn có chút việc phải đi bây giờ. Các bác sẽ cố gắng cứu chữa, đừng quá lo lắng. Hôm nào bác và Vĩ sẽ tới nhà chơi, đấu với nguyên Bộ trưởng Trâu ván cờ tướng!" viện trưởng ôn tồn nói xong rồi đi luôn.
"Hai vị hóa ra là hậu bối của Viện trưởng Trần, thế mà không nói sớm! Lại đây, lại đây, giờ tôi sẽ nói cho hai người biết, tình trạng trước mắt của bệnh nhân rất nguy hiểm, lúc nào cũng có khả năng bị mất một lượng máu lớn..."
Bác sĩ miêu tả bệnh tình bệnh nhân, vì sợ bệnh viện phải chịu trách nhiệm nên thường hay phóng đại lên, Ngụy Nhất chăm chú lắng nghe rồi bật khóc.
Trâu Tướng Quân kéo đầu cô ghé sát vào ngực mình, nói với bác sĩ: 'Thế ký cái gì, để tôi ký cho".
Bảy, tám trang giấy chi chít chữ đều có chữ ký như rồng bay phượng múa của Trâu Tướng Quân, sau khi ký xong, bác sĩ mặt mày rạng rỡ, an ủi vài câu rồi lại chui vào phòng cấp cứu.
Màn đêm đã buông xuống thật sâu, Ngụy Nhất còn nhỏ, phải chịu nỗi kinh động lởn, lại phải chạy tới chạy lui, giờ đã vô cùng mệt mỏi, cô gục đầu trên ghế ngủ thiếp đi. Trâu Tướng Quân khẽ đặt đầu cô vào lòng minh, bệnh viện rất lạnh, anh cởi áo ngoài ra khoác lên người cô.
Đến khoảng ba giờ sáng, bác sĩ lại đi ra, thần sắc hoang mang nói với hai người: "Bệnh nhân đột nhiên lại ra rất nhiều máu, chúng tôi đang tiến hành cấp cứu, bản thân người bệnh hình như đã buông xuôi, bây giờ đang muốn gặp một người có tên là Ngụy... Ngụy Đông Cốc".
Ngụy Nhất nghe xong, bất chấp sự ngăn cản của bác sĩ, lao vào bên trong.
Nhưng cô lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi tới mức run rẩy.
Dì nằm trên giường, tất cả các bộ phận trên khuôn mặt đều chảy máu, ga trải giường trắng muốt đầy những vệt máu đỏ tươi, vài vị bác sĩ đang rất bận rộn truyền máu cho bệnh nhân.
Dì không để họ làm, khó nhọc nhìn Ngụy Nhất.
Trâu Tướng Quân đẩy đẩy cô, tỏ ý bảo lại gần một chút.
Ngụy Nhất tiến lại gần giường, nhìn khuôn mặt yếu ớt của dì, đôi mắt dịu dàng đó đã không còn chút sinh khí nữa rồi, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi cô.
Ngụy Nhất khóc không thành tiếng.
"Con yêu... gọi... gọi bố... bố con... đến... dì... muốn gặp... ông ấy..”, Dì khó nhọc nói đến đó, cổ họng hoi ngòn ngọt, máu lại "ộc" ra
"Dì đợi một chút, để con gọi điện cho bố !", Ngụy Nhất gật đầu thật mạnh rồi bấm số di động của Ngụy Đông Cốc, nhưng đối phương đã tắt máy.
"Có lẽ bố đã ngủ rồi..”, Ngụy Nhất nói rồi khóc một cách bất lực, nhìn đôi mắt càng ngày càng đờ đẫn của dì, cô đứng bật dậy, hoảng hốt kêu lên, "Con đi gọi bố con sẽ lập tức về nhà! Dì đợi nhé! Nhất định... Nhất định phải đợi con!", nói rồi lao ra khỏi phòng.
Trâu Tướng Quân đưa Ngụy Nhất về, chiềc xe lao vun vút bất chấp cả đèn đỏ. Anh liên tục an ủi cô: "Không sao, đừng sợ! Mọi việc đã có anh!".
Ngụy Nhất cảm thấy yên tâm hơn, nói: "Vâng".
Thực ra, trong lòng mọi người đều rất rõ, dì đã sắp trút hơi thỏ cuối cùng.