Trước lúc chiều tà, Trần Huyền đến Giang Thành.
Cô xuống trạm tàu cao tốc, lúc đón xe tài xế đã hỏi cô vài câu tiếng địa phương, cô chỉ có thể hiểu được 50%, đại ý là phải đi đường cao tốc. Cô không rành người và địa phương nơi đây, chỉ đành thuận miệng đồng ý.
Nhưng sau khi đến nơi, cô nghiêm túc nghi ngờ là mình đã bị hớ, lộ trình không xa nhưng tiền xe lại cao tới 40 tệ.
Sau khi đăng ký tên và số ở chỗ bảo vệ xong, Trần Huyền đi vào khu nhà.
Đây là một khu nhà ở tách biệt nằm ở trung tâm Giang Thành, rất gần bãi sông, ra ngoài là đến lối vào tàu điện ngầm. Trong tòa nhà có rất ít cư dân ở cố định, đa số được các chủ doanh nghiệp dùng để làm homestay. Căn phòng mà Trần Huyền chọn nằm trên tầng 20, có cửa sổ sát trần, trang trí theo phong cách màu kem phổ biến, sáng sủa, trong vắt lại thoáng mát, thuê để làm studio cũng được.
Trần Huyền đã đổ mồ hôi ròng ròng khi kéo một chiếc vali bôn ba suốt cả quãng đường trong một ngày thời tiết bốn mươi độ, khi bước vào thang máy mới cảm thấy nhặt lại được nửa cái mạng.
Cô lấy điện thoại trong túi quần ra, mở lên nhìn một cái rồi lại nhét vào.
Thời gian này là vừa đúng lúc.
Lên lầu dọn dẹp vài thứ rồi mở rèm lá ra là có thể nhìn bao quát toàn bộ cảnh chiều tà của bãi sông.
Ting một tiếng, tiếng động của buồng thang máy làm gián đoạn sự suy nghĩ của Trần Huyền. Cô đi ra ngoài, nhìn xung quanh, sau đó rẽ vào hành lang theo bảng chỉ dẫn, trong đầu cô vừa nhẩm đi nhẩm lại “Hai… hai… không… ba” vừa đi tìm phòng mình.
…Mãi đến cuối con đường.
Trần Huyền dừng lại ở trước cửa, lại lấy điện thoại ra, tìm mật khẩu mà chủ nhà đưa cho cô.
Cứ tưởng sau mười giây là được vào phòng bật điều hòa hít thở, không ngờ đang nhập mật khẩu thì gặp trục trặc.
Cô lau ổ khóa vân tay vài lần cũng không có phản ứng, chữ số cũng không sáng lên, bảng điều khiển vẫn tối đen, không hề có chuyển động.
Tay dùng sức mạnh hơn một chút nhưng cũng không được.
Cô đổi một cách khác, vẫn cho kết quả tương tự.
Trần Huyền chết lặng.
Hành lang dài chật hẹp nóng bức khiến người ta bực bội, cô gửi tin nhắn bằng giọng nói cho chủ nhà thông báo tình hình đột xuất, giọng điệu không mấy dễ chịu, may mà chủ nhà vẫn có trách nhiệm, lập tức điện thoại cho cô.
Chủ nhà thái độ lịch sự: “Buổi sáng lúc tôi đến đặt mật khẩu tạm thời vẫn còn ổn, có lẽ là do trời nóng quá nên thỉnh thoảng không sáng, cô thử lại xem sao.”
Trần Huyền dựa lưng vào cửa: “Tôi đã thử cả trăm lần rồi.”
Chủ nhà không đưa ra lời khuyên nữa: “Tôi sẽ lên ngay.”
Trần Huyền hỏi: “Bao lâu?”
Chủ nhà nói, “Bây giờ là giờ cao điểm buổi tối, tôi sẽ cố gắng đến trong vòng nửa tiếng.”
Nội tâm Trần Huyền gào thét “Cứu mạng”, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể miễn cưỡng nói một câu, “Được rồi”.
Hành lang yên tĩnh, cô giống như cái khóa mật khẩu bị chết kia, cuối cùng cam chịu số phận.
Cô buộc tóc lại, tóc mai trên trán ướt dầm dề dính vào da, cô vén lên làm lộ ra cả khuôn mặt vừa đỏ vừa nóng.
Sau khi chán xem WeChat, Trần Huyền đã chặn một vài nhóm ồn ào và bắt đầu quan sát xung quanh.
Có hai cánh cửa sát bên cô, hai phòng sát bên. 2204 yên tĩnh không một tiếng động, mà 2202 hình như có người đang ở, có tiếng nhạc yếu ớt truyền ra, nghe không rõ lắm.
Trần Huyền ngồi trên vali, hết kiên nhẫn, lại gửi tin nhắn cho chủ nhà, hỏi anh ta đã đến đâu rồi.
Chủ nhà rất tự giác gửi một cái định vị, dở khóc dở cười kèm theo một cái JPG: Đang cố gắng.
Trần Huyền mở lên xem, đi theo điều hướng để xác nhận, đoạn đường nhỏ đó có màu đỏ, có nghĩa là đã bị tắc nghẽn nghiêm trọng.
Trần Huyền cố kiềm chế để không nói những lời thô tục.
Mồ hôi chảy ròng ròng trên má, cô cởi balo ra lục tìm gói khăn giấy nhỏ, đúng lúc này, hướng phòng 2202 đột nhiên phát ra tiếng động, cửa phòng được mở ra từ bên trong.
Giống như mở một cái lọ.
Tiếng nhạc khi nãy nghe không rõ đã trở nên to hơn và rõ ràng hơn, tràn ra từ bên trong và lan ra khắp hành lang.
Người đứng trong cửa sững sờ.
Người ngoài cửa cũng sững sờ.
Trước mặt Trần Huyền, là một chàng trai có dáng người cao lớn, mặc một chiếc áo phông trắng oversize và quần short đen rộng đến đầu gối, nhưng không vì vậy mà che đi dáng người cao gầy của anh. Gương mặt góc cạnh nét nào ra nét đó của anh, đôi lông mày rậm ẩn hiện trong tóc mái và đôi mắt được nhấn nhẹ, lộ vẻ khá khôn khéo và hơi sắc sảo.
Tay của anh nắm lấy cánh cửa, rất lâu cũng không buông ra, có lẽ là vì không ngờ có một người sống ở ngoài cửa, cho nên nhất thời không phản ứng kịp.
Trần Huyền nắm lấy khăn giấy, lập tức đứng dậy, kéo vali đến vị trí của mình.
Cô cảm thấy mình nhếch nhác biết bao nhiêu.
Đã vậy còn nhếch nhác trước mặt soái ca nữa.
Cô đứng ở một bên nhìn anh, ý bảo chỗ này có thể đi được.
Khi đi ngang qua cô, chàng trai lịch sự gật đầu, cô cũng gật đầu. Hai người không ai nói câu nào.
Khi bóng dáng anh biến mất, Trần Huyền nhanh chóng lau mồ hôi và sửa sang lại đầu tóc. Cô đoán lớp trang điểm của mình sớm đã bị mồ hôi làm nhòe rồi.
Vài phút sau, thang máy vang lên, Trần Huyền vội vàng đứng dậy, dùng khóe mắt nhìn theo chàng trai trở lại. Trên tay anh đang xách một cái túi giấy, có lẽ là mua ở bên ngoài, quản lý của khu nhà này rất nghiêm, đồ mua ở bên ngoài không cho phép mang lên lầu, bảo vệ đã từng đặc biệt dặn dò.
Anh lại nhìn cô.
Cô cũng nhìn anh.
Đại khái là đoán được lý do, lần này anh dừng lại và hỏi: “Có cần giúp đỡ không?”
Anh không phải người ở đây, không nói giọng địa phương, giọng điệu có hơi do dự và cẩn trọng.
Trần Huyền ngừng một chút rồi lắc đầu: “A, không cần.”
Chàng trai không nói nhiều mà bước vào trong, nhưng thay vì đóng cửa lại thì anh lại mở toang ra.
Không khí mát mẻ tỏa ra, như thể có một bóng râm nhỏ đã phủ trước cửa.
Trần Huyền thầm hiểu ra, bất ngờ nhìn vào bên trong, chàng trai vừa mới rửa tay xong bước ra khỏi phòng tắm, lại xuất hiện trong tầm nhìn hạn chế của cô.
Cô hơi giương cao giọng: “Thực ra anh không cần mở cửa đâu—”
Anh dừng lại, đưa mắt nhìn sang: “Trời nóng quá rồi.”
Trần Huyền không lên tiếng nữa, hai giây sau, cô nói: “Cảm ơn.”
Anh tắt loa bluetooth, lấy từ trong túi giấy ra một lon Coca, mở nắp lon bằng một tay, nhấp một ngụm, hỏi cô: “Cô vừa đến Giang Thành à?”
Trần Huyền: “Ừm.”
Cô nói: “Có lẽ là Giang Thành không hoan nghênh tôi cho lắm, trước mắt là ổ khóa mật mã đã làm khó dễ tôi rồi.”
Chàng trai bật cười.
Soda đá cẩm thạch.
Hình dáng này chợt lóe lên trong đầu Trần Huyền. Đã bao giờ uống soda đá cẩm thạch chưa? Ầm một tiếng, quả cầu thủy tinh đập vào nó, toàn bộ chất lỏng trong suốt trong chai trở nên sống động, bắn ra làm nên tiếng kêu, các bong bóng dâng lên, từng bọt một, hội tụ thành dải ngân hà trong chai.
Nụ cười của anh chính là cảm giác đó, một loại va chạm rất có lực đẩy, nụ cười mát lạnh và trong vắt.
“Đã liên lạc với chủ nhà rồi à.” Anh nghiêm mặt hỏi.
Trần Huyền lắc lắc điện thoại: “Ừm, kẹt xe, lát nữa sẽ tới.”
Yên lặng một hồi.
Không biết vì sao mà có hơi xấu hổ, nhưng lại có vẻ lạnh lùng thái quá, tận đáy lòng Trần Huyền vò đầu bứt tai, cố gắng tìm đề tài: “Anh cũng đến Giang Thành chơi à?”
Chàng trai trả lời: “Ừ, tôi mới đến hôm qua.”
Cô lại hỏi: “Ở đây thế nào?”
Chàng trai nói: “Cảnh vật xung quanh không tệ, lúc nào cũng có xe cứu thương và đầu máy xe lửa chạy qua vào lúc nửa đêm. Chất lượng giấc ngủ của tôi không tốt lắm.”
Họ cách nhau một khoảng, nên cũng không tự giác tăng âm lượng.
Quang cảnh trong phòng đang thay đổi.
Trần Huyền chú ý đến hòn màu đỏ cam bên cạnh bàn đang chuyển từ đậm sang nhạt: “Mặt trời sắp lặn rồi à?”
Chàng trai ngước mắt, nhìn ra xa: “Ừm, gần bảy giờ rồi.”
Trần Huyền hỏi: “Chỗ này thực sự có thể nhìn thấy toàn bộ bãi sông sao?”
Chàng trai đứng lên: “Để tôi đi kiểm tra.”
Trần Huyền ngạc nhiên: “Anh không biết sao.”
Chàng trai nói: “Trời nóng quá, từ khi tới đây tôi chưa từng mở rèm cửa sổ.”
Trần Huyền lộ ra biểu cảm “Phung phí của trời”.
Anh lộ ra nụ cười khó hiểu: “Sao lại nhìn tôi như vậy?”
Trần Huyền không nói gì, chỉ tiếc nuối: “Tôi tưởng mình có thể bắt kịp cảnh hoàng hôn của hôm nay trên bãi sông.”
Chàng trai bước ra khỏi phạm vi quan sát của cô: “Ngày mai cũng được mà.”
Có tiếng kéo cửa sổ truyền ra, Trần Huyền phản đối: “Nhưng đó là ngày mai.”
Bên trong cửa không có tiếng động.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Trần Huyền vang lên, cuộc gọi đến là một số địa phương, kèm theo chủ nhà cứu tinh khoan thai đến muộn.
Anh ta còn đưa theo thợ sửa khóa đến, rất mau đã xác định được nguyên nhân mật mã ổ khóa mất hiệu lực, sau khi thay pin xong liền liên tục nói xin lỗi.
Trần Huyền không tính toán. Dù có tiếc nuối và oán giận đi chăng nữa thì cô cũng chẳng thể quay lại lúc hoàng hôn, mục đầu tiên của kế hoạch trốn thoát không thể thực hiện được nữa, cô cũng không muốn tìm thêm sự không vui cho mình, đối xử tốt với người khác cũng coi như là đối xử tốt với mình.
Cửa được mở ra thuận lợi, Trần Huyền không vội đi vào, thò đầu tìm người, muốn nói cảm ơn lần nữa.
Chàng trai chú ý đến liền đi tới, chỉ nói không có gì.
Trần Huyền nói: “Vậy tôi vào trước đây.”
Chàng trai gọi cô lại, cau mày như thể đang khó chịu, một lúc sau mới hỏi: “Có tiện thêm WeChat không?”
Trần Huyền dừng lại.
Chủ nhà bỗng xem kịch.
“Ừ, được.” Trần Huyền cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút, giả vờ tự nhiên gật đầu đồng ý.
Bọn họ đã trao đổi WeChat với nhau.
Vị trí của cửa homestay đối diện với cửa sổ kính sát sàn, vừa bước vào phòng sắc trời đập vào mặt lúc này là sự chuyển sắc của màu xanh tím nhạt pha chút phấn hồng, dù muộn một bước nhưng trời vẫn có lòng giữ lại chút ấm áp.
Bật điều hòa là đại sự ưu tiên hàng đầu, đi tắm là thứ hai, sau khi sắp xếp hành lý xong, cuối cùng Trần Huyền cũng có thời gian ngồi phịch trên ghế sô pha để kiểm tra tin nhắn WeChat.
Một cái ảnh đại diện xa lạ nhảy lên trên cùng.
Cô chớp chớp mắt, sau mới nhận ra đó là chàng trai thân thiện sát vách. Sau khi mở lên, cô liền sững sờ, bên trong có một bức ảnh, cô liền phóng to nó lên.
Trần Huyền bất động hồi lâu.
Nổi da gà.
Trong bức ảnh, là bãi sông và mái nhà tắm trong ánh chiều dương, hình ảnh hoàn toàn phù hợp với tưởng tượng trước kia của cô: Phía trên rừng cây um tùm kiên cường, có biển màu cam hoàng hôn, mặt trời màu hoa hồng treo lơ lửng trong đó, quá đẹp không từ nào diễn tả được.
Anh còn để lại một câu: “Cô bỏ lỡ hoàng hôn, tôi chụp một tấm cho cô.”