Tuy bị thiếu niên nói mình ồn ào, nhưng vẫn còn hơn việc anh bạn nhỏ đẹp trai nói cũng không nói một lời, Khương Hành so sánh một chút, tâm trạng vẫn như cũ rất tốt, hắn không hề tức giận một chút nào, càng thêm hiếu kỳ tràn đầy về anh bạn nhỏ đẹp trai.
Anh bạn nhỏ đẹp trai nằm dưới tàng cây không nói lời nào, Khương Hành cũng không thân với nhóc, gãi gãi đầu không biết nên đáp lời như thế nào, anh bạn nhỏ đẹp trai cũng quá yên tĩnh.
Thời gian này vừa lúc là nghỉ trưa, trường học làm việc và nghỉ ngơi an bài là giờ nghỉ ngơi, buổi chiều giờ vào học.
"Cậu có đói bụng không? Tôi học một buổi sáng, bụng sắp đói đến dẹp lép rồi, đồ ăn trong căng tin trường học đều không thể ăn." Hiếm khi tìm được người để oán giận.
Kỳ thực Khương Hành là muốn cùng bạn học tới nhà ăn ăn cơm, nhưng vừa rồi hắn bị một con mèo hoang nhỏ hấp dẫn, vì thế liền đuổi tới chỗ này, mèo hoang nhỏ không thấy đâu, lại thấy một thiếu niên lười biếng nằm ở nơi này, khuôn mặt nhỏ còn non như vậy, vừa thấy liền biết không phải học sinh cấp bọn họ, chỉ không biết vì sao lại chạy tới nơi này.
Anh bạn nhỏ đẹp trai không trả lời, nhưng tiếng bụng đói vang lên ùng ục đã bán đứng nhóc.
Anh bạn nhỏ đẹp trai: "...."
Khương Hành chủ động hiểu ý: "Cậu ở chỗ này đừng đi, nơi này cách cửa nam gần, tôi đi mua cơm trưa."
Căng tin quá nhiều người, Khương Hành cũng không muốn chen vào, chủ yếu là hắn cũng là nhân vật phong vân trong trường, đi tới đâu cũng sẽ hấp dẫn ánh mắt của người khác, mới vừa chạy được mét, Khương Hành đã chạy lại hỏi anh bạn nhỏ đẹp trai: "Cậu có đặc biệt muốn ăn gì không?"
Anh bạn nhỏ đẹp trai híp mắt nhìn hắn, cũng lười trả lời.
Khương Hành hoàn toàn không thèm để ý nhóc lạnh nhạt, nói: "Bữa trưa tôi muốn ăn hoành thánh nhỏ, tôi cũng lấy cho cậu một phần nhé, đúng rồi, rau củ viên chiên của dì đầu bếp cũng rất ngon, còn có bún xào, xúc xích, tôi đều mua, dù sao cũng ăn hết."
Chỉ một lát sau, Khương Hành liền chạy không thấy bóng người, khi trở lại, may mà anh bạn nhỏ đẹp trai vẫn còn ở đó, nhưng bên chân lại nhiều thêm ba còn mèo con đáng yêu, một con màu đen, một con màu vàng trắng, một còn là mèo tam thể, anh bạn nhỏ đẹp trai sờ sờ đầu nhỏ của chúng nó, không biết lấy từ đâu một túi thức ăn cho mèo, đổ sang một bên, để chúng nó tự mình ăn.
Khương Hành nhiệt tình mà nói: "Còn may cậu chưa đi, tôi rất vất vả mới tới sớm, đến lượt tôi còn có rau củ viên, cậu lát nữa nếm thử xem, lần sau không chừng không còn cơ hội như này, người xếp hạng siêu nhiều!"
Đang muốn lấy đồ ăn trong túi ra, Khương Hành phát hiện anh bạn nhỏ đẹp trai đứng dậy, đang chuẩn bị rời đi.
Khương Hành vội vàng giữ chặt tay nhóc lại: "A, cậu đi đâu thế?"
Anh bạn nhỏ đẹp trai nhìn hắn kéo tay áo mình, chậm rì rì nói: "Đi rửa tay."
Khương Hành lúc này mới buông tay nhóc ra: "Tôi cho rằng cậu không muốn ăn cơm cùng tôi."
Anh bạn nhỏ đẹp trai không đáp lại, bỏ tay hắn ra đi tới bồn rửa tay bên khu dạy học.
Khi trở về, Khương Hành đã để sẵn hai phần tiểu hoành thánh ở vị trí nhóc nằm lúc trước, bên cạnh còn một hộp rau củ viên chiên, hai cái xúc xích nướng thơm ngào ngạt, hắn không ăn, mà là ngồi một bên nhìn chằm chằm ba con mèo con gặm thức ăn cho mèo.
Khương Hành vừa thấy anh bạn nhỏ đẹp trai trở về liền lập tức gương mặt tươi cười tiếp đón: "Mau tới ăn, nguội thì không ngon."
Anh bạn nhỏ đẹp trai nhìn thoáng qua nước canh hoành thành nóng hổi, với thời tiết hiện tại làm sao nguội lạnh được.
Khương Hành vừa ăn vừa đánh giá tư thế ăn cơm của anh bạn nhỏ đẹp trai, cư nhiên không giống với vẻ lười biếng bên ngoài của nhóc, khi ăn cơm cực kỳ nghiêm túc, chỉ có điều đáng tiếc không thích nói chuyện, Khương Hành đành phải tự mình đem phần nói của hai người nói hết.
Khương Hành: "Tôi là học sinh lớp , tháng sáu sẽ phải thi tốt nghiệp, tôi tên Khương Hành, cậu tên là gì?"
Khương Hành: "Tôi sinh vào tháng bảy, cậu là tháng mấy? Chòm sao gì, học sinh nữ lớp tôi rất thích nghiên cứu chòm sao, tôi gần đây cũng nghiên cứu một chút, cũng không tìm ra được nguyên cớ gì."
Khương Hành: "Đúng rồi, cậu hiện tại có bạn gái chưa? Nghe nói học sinh cấp đã thay đổi vài người bạn gái, tôi có chút thảm, đều không có thời gian kết giao bạn gái, nhưng tôi đã biết kiếm tiền."
Khương Hành: "Tôi hôm nay mời cậu ăn cơm, ngày mai còn tiếp tục mời cậu ăn nữa nha."
Khương Hành: "Cùng cậu nói chuyện phiếm thật vui vẻ."
Anh bạn nhỏ đẹp trai yên lặng liếc hắn một cái: "...." Tôi và anh có nói chuyện phiếm sao?
Anh bạn nhỏ đẹp trai nghiêm túc đem cơm ăn xong, mấy con mèo nhỏ cũng ăn xong thức ăn cho mèo đang chơi đùa trên mặt đất.
Khương Hành thu thập hộp cơm hai người ăn còn lại, nói với anh bạn nhỏ đẹp trai: "Tôi đi vứt rác."
Nhưng mà, chờ tới khi Khương Hành quay trở lại, anh bạn nhỏ đẹp trai đã không còn bóng dáng, tại chỗ chỉ còn lại gió nhẹ ngày hè thổi tới.
Đột nhiên cảm thấy nóng quá.
Đồng phục của học sinh cấp và cấp giống nhau chỉ khác mỗi độ dài rộng, Khương Hành cũng không biết nhóc học lớp mấy cấp mấy, đành phải mang theo tiếc nuối về phòng học nghỉ ngơi, hắn quyết định ngày mai lại đến nơi này chờ anh bạn nhỏ đẹp trai.
Rốt cuộc có thể ở cùng người ăn cơm thống thống khoái khoái nói chuyện mà không bị đánh gãy!
Ngày hôm sau, Khương Hành được như ý nguyện gặp được anh bạn nhỏ đẹp trai ở dưới tàng cây nhãn lồng, hắn chào anh bạn nhỏ đẹp trai xong, không nói hai lời trực tiếp đi mua cơm trưa của hai người, hôm nay ăn món khác, như cũ vẫn là Khương Hành chủ lực đề cử.
Anh bạn nhỏ đẹp trai vẫn như cũ không nói nhiều lời, nhưng trải qua Khương Hành kiên trì không ngừng, cuối cùng cũng biết được tên của đối phương—— Lý Quân.
Khương Hành tự mình nói: "Vậy tôi gọi cậu là Tiểu Quân nhé, cậu gọi tôi anh Hành được không?"
Anh bạn nhỏ đẹp trai không nghe lời như vậy, vô luận Khương Hành yêu cầu nhóc gọi mình là anh như thế nào, nhóc vẫn im lặng không gọi.
Khương Hành: "Gọi tôi là anh thì làm sao? Cũng không có hại gì, nếu cậu đánh nhau tôi còn có thể che chở cậu."
Lý Quân: "Tôi không đánh nhau."
Khương Hành: "Tôi là nói nếu."
Lý Quân: "À."
Khương Hành: "Vậy cậu mau gọi tôi là anh."
Lý Quân lườm hắn một cái: "...." thần kinh.
Khương Hành mất mát nói: "Được rồi, không gọi thì không gọi."
Hai người quen biết chưa tới ba ngày, Khương Hành cảm giác giống như quen biết đối phương rất nhiều năm, có chuyện nói cũng không hết.
Ngày thứ ba trước khi chia tay, Khương Hành nói với Lý Quân: "Trưa mai có lẽ chủ nhiệm lớp tôi có việc nói trong chốc lát, cậu đến chờ tôi một lúc, tôi có quà tặng cho cậu."
Lý Quân hiếm khi gật đầu: "Được."
Nhưng mà, trưa ngày hôm đó, Lý Quân ngồi cả một buổi trưa cũng không chờ thấy Khương Hành.
Ngày thứ tư, Lý Quân lại đến, Khương Hành như cũ không xuất hiện.
Ngày thứ năm, Khương Hành cũng không tới.
Trưa ngày thứ sáu, Lý Quân như cũ không chờ được Khương Hành, đá một cái vào thân cây, mắng: "Tên lừa đảo." Nói tới mà không tới.
Kỳ thực ngày thứ tư, nhóc chờ Khương Hành, cũng là muốn trao đổi số điện thoại với đối phương, thuận tiện về sau tùy thời liên hệ, còn cố ý nói với ba ba muốn một cái di động mới, đáng tiếc không dùng được.
Nhớ tới đây, Khương Hành bỗng nhiên thanh tỉnh, hắn đã nhớ lại toàn bộ rồi! Hắn nhớ ra rồi!
Hắn còn thiếu Lý Quân một lời giải thích, lúc trước vốn muốn nói cho anh vào lúc chuẩn bị kết hôn!
Trần Cẩm Lập biết việc Khương Hành mất trí nhớ, vỗ vỗ lưng hắn để hắn thư hoãn: "Cậu có phải nhớ lại điều gì không?"
Khương Hành như cũ cúi đầu: "Tôi nhớ lại toàn bộ rồi." Nhưng hắn có chút khổ sở, bản thân giống như đã gây ra việc khiến Tiểu Quân không thoải mái, hắn thất hứa.
Trần Cẩm Lập: "Không có việc gì chứ, có muốn đi tìm chỗ nào đó ngồi một lát không."
Khương Hành nói: "Ngồi ở chỗ này đi." Hắn cần hòa hoãn một chút, ngồi trên mặt cỏ mềm mại, Khương Hành nói cho Trần Cẩm Lập: "Tôi năm lớp liền quen biết Tiểu Quân."
Trần Cẩm Lập: "Không nghe thấy cậu nhắc tới."
Khương Hành còn hơi đau đầu, nhắm mắt lại nói: "Trước khi thi tốt nghiệp tôi phát hiện ba mẹ đã ly hôn, suy sút vài ngày, vẫn là mấy người các cậu an ủi tôi, mới bình ổn lại được."
Trần Cẩm Lập: "Điều này tôi nhớ rõ."
Khương Hành: "Nhưng lúc ấy, tôi bởi vì việc của ba mẹ, quên mất lời hẹn với Tiểu Quân, chờ tới khi tôi bình ổn lại tới đây, đã không tìm thấy cậu ấy."
Trần Cẩm Lập: "Sau đó sao cậu lại tìm được cậu ấy?"
Khương Hành: "Có một lần, tôi lạc đường ở phim trường mới, đi nhầm vào đoàn phim khác, tôi nhìn thấy cậu ấy đang giúp đỡ nhân viên nâng đạo cụ."
Trần Cẩm Lập: "Việc cách nhiều năm cậu còn nhớ rõ bộ dáng của cậu ấy sao?"
Khương Hành: "Bộ dáng có thay đổi, nhưng ngũ quan vẫn không khác biệt nhiều, hơn nữa trước ngực cậu ấy đeo thẻ công tác, bên trên viết tên của cậu ấy." Hắn ấn tượng sâu sắc.
Kỳ thật năm đó, Khương Hành bình tĩnh lại một chút, cách mấy ngày sau lại đứng dưới tàng cây nhãn lồng, nhưng nơi đó lại không có thân ảnh của thiếu niên.
Trần Cẩm Lập: "Sau đó thì sao?"
Khương Hành nhớ lại đều muốn cười: "Tôi chỉ dám lặng lẽ đi hỏi người khác cậu ấy là ai, sau đó mới nghe được cậu ấy là diễn viên đoàn phim, không dám quen biết nhau, có chút lo sợ."
Trần Cẩm Lập: "Điểm này cũng giống với tính cách của cậu."
Khương Hành không muốn tranh cãi với hắn, tiếp tục nói: "Tôi lặng lẽ theo cậu ấy một thời gian, sau đó tôi làm bộ trong lúc vô tình gặp cậu ấy, khi cậu ấy đi ăn sáng, tôi liền làm bộ ngồi chung bàn đối diện với cậu ấy, bại lộ thân phận là Khương Hành của mình." Thật đáng thương, Tiểu Quân lúc ấy không quen biết hắn, còn đem hắn trở thành hồng thủy mãnh thú, cũng rất là thảm, hắn cảm thấy đây là ông trời trừng phạt, ai bảo hắn thất tín trước.
Có lẽ Lý Quân cho rằng đó là lần đầu tiên bọn họ quen biết nhau, kỳ thực cũng không phải, vào rất nhiều năm trước, bọn họ đã quen biết, chỉ là hắn chột dạ không nhắc lại chuyện xưa mà thôi, chỉ sợ Tiểu Quân nhà hắn tức giận không để ý tới hắn, trời biết Tiểu Quân tức giận có bao nhiêu đáng sợ, anh có thể không nói, nhưng mọi lúc mọi nơi không phản ứng hắn, làm lơ hắn. Khương Hành là một người thích nói chuyện, ngẫm lại đã thấy nghẹn đến khó chịu.
Trần Cẩm Lập: "Vậy các cậu còn có thể gặp lại cũng khá tốt, Lý Quân biết không?"
Khương Hành lắc đầu: "Không biết, vốn dĩ định nói hết toàn bộ trước khi kết hôn, ai ngờ tôi lại mất trí nhớ."
Trần Cẩm Lập: "Lần trước tôi nghe cậu nói là có người....."
Vệ Diên lúc này chạy tới: "Hai người sao lại ngồi ở chỗ này, nên đi khách sạn."
Khương Hành che lại đầu nói: "Có lẽ tôi không đi được, vừa rồi có chút đau đầu, tôi còn không thể uống rượu."
Vệ Diên biết bệnh trạng của Khương Hành: "Tôi đi nói với chủ nhiệm lớp một chút, gọi Tiểu Tề tới đây đón cậu đi."
Khương Hành: "Cảm ơn." Hắn cũng sợ bản thân xảy ra chuyện gì, hiện tại không dám sơ sẩy đại ý với thân thể mình, không tốt một cái liền toi mạng, cũng không muốn làm Lý Quân thương tâm.
Bạn học tụ hội, có Vệ Diên và Trần Cẩm Lập đỡ, hắn rời đi cũng sẽ không gây náo động, dù sao cũng là đại minh tinh, mọi người sẽ thông cảm trình độ công tác bận rộn của bọn họ.
Sau khi Khương Hành rời đi, Vệ Diên lặng lẽ gửi một tin nhắn wechat cho Lý Quân, nói hắn đau đầu nên đi về trước.
Lý Quân vừa thổi xong lông cho Hạt Cát.
Trở về hơn một tháng, Khương Hành cơ hồ không nhắc tới việc hắn khôi phục trí nhớ, lúc này đột nhiên không thoải mái, là chuyện làm sao?
Chẳng lẽ về trường học còn có thể gợi lên hồi ức gì sao? Nhưng Khương Hành chỉ quên có mình, không có bất cứ quan hệ gì với những người khác mà.
Lý Quân vốn đang nghĩ ra ngoài dạo một vòng, nhưng anh hiện tại quyết định ở nhà chờ Khương Hành trở về.
Một giờ sau, Khương Hành xuống xe về nhà.
Nhìn thấy Lý Quân ngồi trên sô pha đọc sách, Khương Hành thay giày, đột nhiên ôm lấy anh, bất động.
Thật tốt quá, Tiểu Quân em ấy còn ở đây!
Lý Quân không hiểu sao bị ôm: "Sao thế, bị ai bắt nạt?"
Khương Hành nhỏ giọng nói: "Không."
Lý Quân: "Vậy anh....."
Nhưng anh còn chưa nói hết, kế tiếp đã bị đôi môi Khương Hành ngăn lại, hắn thấp giọng nói: "Thực xin lỗi, quên mất lời hẹn với em."
- -----
Tiểu kịch trường:
Khương Hành: Tiểu Quân, thực xin lỗi! [ quỳ xuống ]
Lý Quân: Ừ.
Khương Hành: Em, em có thể tha thứ cho anh không?
Lý Quân: Tha thứ.
Khương Hành:......[ nhưng mà em, em đừng đem tha thứ nói ra lạnh lùng như vậy mà, lau nước mắt trên khóe mắt. ]
- ---