Lý Quân vẫn chôn mặt trong cánh tay phải của mình, tay trái bị Khương Hành nhẹ nhàng nắm lấy, anh vẫn không ngẩng mặt lên.
Khương Hành trong lòng đầy sốt ruột, nhưng hắn lại không biết bản thân nên làm gì, hắn bức thiết muốn biết ký ức giữa mình và Lý Quân, thấy Lý Quân khó chịu, trong lòng hắn cũng không thoải mái, thiếu chút nữa đây là đang đối diễn với Lý Quân. Đương nhiên, hắn nghĩ như vậy, nhưng trong lòng cũng không cảm thấy gánh nặng trong lòng được giảm bớt.
Chờ tới khi cảm xúc của Lý Quân dần bình ổn lại từ trong "đối diễn", anh mới chậm rãi ngẩng đầu, hỏi Khương Hành: "Khương lão sư, vừa rồi anh cảm thấy thế nào, em diễn có chút quá mức hay không."
Khương lão sư thầm nói: Căn bản chẳng ra gì, thế mà mình lại có chút khổ sở, may mà, may mà chỉ là diễn kịch!
Khương Hành lặng lẽ thở phào, may mắn chỉ là diễn kịch mà thôi, hắn chỉ quá nhập diễn mà thôi, đúng, chính là như vậy!
Nhưng mà, hắn lại còn nắm chặt tay Lý Quân, vừa rồi còn cầu xin anh đừng chia tay với mình, hắn trả lời thật quá mất mặt, quả thực muốn vùi đầu vào gầm bàn.
Hốc mắt Lý Quân còn hơi hơi phiếm hồng, nhưng giờ phút này trong mắt anh đều là ý cười, khi bị Khương Hành nắm chặt tay, anh phát hiện một tuần mình nỗ lực này cũng không uổng phí, mà người anh yêu cũng không phải hoàn toàn quên mất anh, trong lúc ngây ngốc còn biết không muốn chia tay.
Rõ ràng đã bị mang nhập vào bầu không khí vừa rồi, lại còn cãi sống cãi chết: "Còn, còn tạm, câu chuyện này sao lại cẩu huyết như vậy, sẽ có người xem sao?"
Lý Quân nói: "Không biết, còn phải xem khẩu vị của từng người, có lẽ có những người thích xem những thể loại cẩu huyết như vậy, không phải phim thần tượng đều có cốt truyện tương tự như vậy sao." Anh không khỏi nghĩ, có đôi khi ngây ngốc cũng là một loại phúc khí.
Lý Quân nói xong còn chưa tới một phút, ba người quay phim cũng không biết từ chỗ nào vụt ra, nói cho hai người bọn họ nghỉ ngơi một lát liền có thể xuất phát, còn hỏi bọn họ nghỉ ngơi như vậy có đủ hay không.
Khương Hành đang muốn nói có thể đi luân, vừa rồi bị mang vào vai diễn, phản ứng có chút kỳ quái, bản thân còn có chút xấu hổ, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, Lý Quân liền nói với ba người quay phim: "Khương lão sư còn chưa uống thuốc, có lẽ còn phải nghỉ ngơi trong chốc lát." Ngữ khí của bọn họ vẫn rất quen thuộc.
Mấy người quay phim hiểu rõ, tỏ vẻ bọn họ có thể lại nghỉ ngơi thêm nửa tiếng, cũng báo cáo cho bọn họ hai tổ còn lại hiện tại còn chưa tới địa điểm nghỉ ngơi.
Được Lý Quân nhắc nhở, Khương Hành bắt đầu tìm thuốc trong ba lô của mình, mới vừa cầm viên thuốc trong tay, Lý Quân đã vặn nắp bình nước đưa cho hắn, Khương Hành thuận thế tiếp nhận, một ngụm đem thuốc uống xong, nhưng lúc này uống thuốc cũng không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy vừa rồi Lý Quân không phải muốn đối diễn với hắn, mà là đang nói cho hắn, Lý Quân muốn chia tay với hắn!
Lý Quân muốn chia tay với hắn....
Nghĩ tới cái này hai hàng lông mày liền nhíu lại, tràn đầy đầu óc đều đang rối rắm vấn đề này.
Lý Quân muốn chia tay với hắn sao?
Vì còn đang trong thời gian nghỉ ngơi, người quay phim ngẫu nhiên sẽ cho bọn họ mấy cảnh, khi bọn họ không quay, Lý Quân sẽ tâm sự trời đất với bọn họ, biết bọn họ đều đến từ ngũ hồ tứ hải, có người vì kế sinh nhai mà làm nghề quay phim, cũng có người vì lý tưởng, tóm lại, mỗi người đều có cuộc đời của riêng mình.
Khương Hành đang chìm đắm trong cảnh diễn "bị chia tay" không có cách nào tự kiềm chế, toàn bộ quá trình không chú ý tới sự ăn ý của Lý Quân và mấy người quay phim, trước lúc xuất phát hắn còn vì nội tâm khổ sở mà tranh đi toilet, cố ý rửa mặt để bản thân thoạt nhìn tỉnh táo hơn một chút.
Lý Quân muốn chia thì chia đi, hắn không khổ sở, không khổ sở một chút nào, đâu!
Nhưng khi nhìn thấy Lý Quân, lại nhớ tới bộ dáng vô cùng đáng thương của anh khi rơi lệ, trong lòng lại bắt đầu trở nên rối rắm, nếu không chờ tới khi hắn khôi phục trí nhớ rồi lại suy xét tới vấn đề này, uống thuốc đúng hạn hẳn là có thể chậm rãi khôi phục, bác sĩ cũng cho hắn thời hạn một tháng để quan sát.
Lý Quân nghe ngươi quay phim kể những chuyện lý thú, cười rất là vui vẻ, nhưng Khương Hành lại cảm thấy Lý Quân đang miễn cưỡng cười vui, trong lòng thật không thoải mái.
Thời gian nghỉ ngơi đã đến, Lý Quân đeo ba lô của mình, Khương Hành cũng không phờ phạc mà xách ba lô của mình.
Đi chung với họ còn có mấy vị lão niên, các bà cũng rất đáng yêu, khi đi qua Lý Quân và Khương Hành, còn cố ý cổ vũ bọn họ cố lên.
"Hiện tại người trẻ tuổi đi leo núi không nhiều lắm, mấy thằng nhóc các cháu phải cố lên!"
Lý Quân cười nói: "Dì cũng thật lợi hại, thân thể còn khỏe mạnh hơn cả bọn cháu."
"Đương nhiên rồi, chúng ta mỗi ngày đều khiêu vũ, mấy người bọn ta còn ở trong đội vũ đạo đấy."
Người ở phía trước gọi bác gái đang thích tán gẫu này đi, vị bác gái này liền chạy đi, linh hoạt giống như con khỉ, thật không nhìn ra bà đã một bó tuổi.
Khương Hành đang trong bi thương đột nhiên dừng lại, hắn cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm một chút, sợ bản thân lại té xỉu, trực tiếp nắm chặt đầu vai Lý Quân: "Tiểu Quân." Lý Quân bỗng nhiên quay đầu lại, cả người Khương Hành ngã vào người anh, Lý Quân thuận thế tiếp được hắn, may mà sức lực đủ lớn, miễn cưỡng đỡ được hắn, qua vài giây, Khương Hành bỗng đứng vững, cũng ngẩng đầu, vẻ mặt mê mang: "Tôi vừa rồi hình như trước mắt tối sầm một chút."
Tình huống xảy ra bất thình lình này thiếu chút nữa dọa người quay phim chết khiếp, người quay phim khá có kinh nghiệm hỏi hắn: "Khương lão sư, ngài còn tiếp tục được không? Nếu thân thể không khỏe, chúng ta có thể xin chỉ thị cùng đạo diễn tạm thời dừng quay chụp trên núi, thân thể ngài càng quan trọng hơn."
Khương Hành hòa hoãn một chút, hắn cảm thấy bản thân cũng không có vấn đề gì: "Không đáng ngại, vấn đề nhỏ, hơn nữa khoảng cách tới chùa cổ cũng chỉ có nửa giờ lộ trình."
Thấy hắn kiên trì, người quay phim cũng không dám nói gì thêm, người quay phim vừa đưa ra ý kiến đi sang bên cạnh gọi điện thoại cho Vương đạo diễn, hỏi hắn phải làm sao bây giờ, Vương đạo diễn nói xem Khương Hành, nếu hắn muốn quay cũng được mà không quay cũng được, bọn họ sẽ lái xe chờ ở chân núi, chờ bọn họ đi cáp treo xuống, liền lập tức đưa hắn về khách sạn nghỉ ngơi.
Người quay phim thuật lại lời Vương đạo diễn an bài, Khương Hành lại lần nữa khẳng định bản thân không sao, trên phương diện công việc, hắn vẫn khá ổn trọng, luôn luôn từ đầu tới cuối tận lực hoàn thành.
Lý Quân cũng rất lo lắng tình trạng của hắn: "Thật sự không có vấn đề gì chứ? Anh vừa rồi hôn mê vài giây phải không." Vừa rồi anh còn nghe Khương Hành gọi nhũ danh của anh, còn tưởng là hắn nhớ ra cái gì, cũng giống với lần suýt bị xe máy tông hồi trước, chỉ là lần đó Khương Hành cũng không bị choáng vài giây thôi.
Khương Hành chớp chớp mắt nhìn về phía anh: "Tôi không có việc gì."
Lý Quân vẫn là không yên tâm: "Vậy anh có đau đầu gì đó hay không." Tay đặt lên trán hắn, xem xét nhiệt độ cơ thể, không khác mấy với mình, vậy hẳn là không có vấn đề gì: "Nếu thật sự không thoải mái, chúng ta liền không đi nữa, được không?" Anh cũng rất sợ, bên người lại không có bác sĩ, bọn họ cũng không mang theo trợ lý, hai người trợ lý của Khương Hành đều bị sắp xếp chờ ở chân núi.
Khương Hành hướng về phía anh bảo đảm: "Tôi bảo đảm không có vấn đề gì." Quay đầu nói với nhóm người quay phim đang vây xem hai người bọn họ: "Chúng ta tiếp tục đi thôi, đi lên quay chụp vài phút rồi xuống núi."
Người quay phim tỏ vẻ không thành vấn đề, chắc chắn Vương đạo diễn sẽ để nhân viên biên tập cắt nối hai tổ khác nhiều thêm một chút, hai tổ kia còn là nam nữ phối hợp, có thể chế tạo chút đề tài nóng.
Khương Hành nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Lý Quân, ý bảo mình thật sự không có việc gì.
Lý Quân không phải quá yên tâm, nhưng anh cũng biết đây là do chứng mất trí nhớ gây nên, chẳng lẽ vừa rồi hai người "giả đối diễn" kích thích tới đại não của hắn sao? Nếu thật như vậy, vậy chẳng phải cần kích thích nhiều thêm một chút mới có thể hoàn toàn nhớ ra? Điều này cũng không phải không có khả năng.
Thời gian nghỉ ngơi cũng đủ, thể năng cũng theo kịp, trên đường đi tới chùa cổ Khương Hành và Lý Quân từng người như đang suy tư điều gì đó, tựa hồ là ngay lập tức, bọn họ đã tới mục đích.
Lý Quân tự hỏi tự nhiên là liên quan tới tình hình của Khương Hành, mà Khương Hành thì lại đang tự hỏi đoạn ngắn hiện lên trong đầu hắn trong vài giây hắn ngất xỉu.
Ký ức đột nhiên xuất hiện cũng không phải do tràng diễn chia tay của hắn và Lý Quân kia, mà là bởi vì bác gái nhiệt tình kia.
Một cái ký ức về đề tài khỏe mạnh.
Trong máy tính xuất hiện hình ảnh game, thanh âm nhấn chuột vang lên tích tích trong nhà, người đang nắm con chuột hưng phấn cùng tổ đội đánh game, chơi rất là hưng phấn, trong giọng nói còn truyền tới tiếng chỉ huy đồng đội.
Đột nhiên, cửa phòng bị mở ra, thanh âm nhắc nhở đồng thời vang lên cùng với tiếng mở cửa: "Khương Hành, đã hai giờ sáng rồi, chiều ngày mai anh còn phải ra ngoài, không ngủ à?"
Khương Hành cũng không ngẩng đầu lên trả lời: "Xong rồi, xong rồi, một ván này kết thúc nhanh thôi."
Người nhắc nhở Khương Hành nghỉ ngơi đi tới gần người Khương Hành: "Như vậy, anh đi tắm rửa đi, em chơi giúp anh."
Khương Hành: "...... A?"
Người nhắc nhở Khương Hành: "Anh cảm thấy trình độ thao tác của em kém anh sao? Chỉ cần anh thắng là có thể đi ngủ ngay phải không."
Khương Hành mê mang một chút: "Trên lý thuyết là như vậy."
Người nhắc nhở hắn đẩy đẩy hắn ra: "Vậy anh mau đi tắm rửa, em đánh nốt ván này."
Sau đó hai người nhanh chóng thay đổi vị trí, chờ Khương Hành tắm rửa xong đi ra, phát hiện máy tính trong thư phòng đã tắt, mà người nhắc nhở hắn đang nằm ở trên giường.
Khương Hành: Một ván game nào có kết thúc nhanh như vậy!
Mà người đàn ông lộ ra giọng nói lành lạnh, vỗ vỗ gối đầu bên cạnh: "Game không quan trọng bằng thân thể khỏe mạnh, đi ngủ sớm một chút."
Khương Hành biết: Bảo bối của mình tức giận, thôi, vẫn là đi ngủ.
Một hình ảnh đơn giản như vậy, hai chữ "khỏe mạnh", ấn tượng khắc sâu, trở thành một phần trong trí nhớ của hắn.
Lần đầu tiên hình ảnh Lý Quân xuất hiện trong ký ức của hắn, tuy chỉ có một giây, có thể chờ ở trên giường của hắn, ngoại trừ người thân mật, hẳn là không còn ai khác đi.
Vì sao hắn lại lựa chọn một người ngay cả game cũng không cho hắn chơi làm bạn trai?
Hai người đi tới trước chùa, ngôi chùa hương khói cường thịnh, lư hương lớn bên ngoài cắm đầy hương vòng vừa mới đốt lên không lâu, hơi khói tràn ngập, là hương vị độc đáo của chùa miếu.
Lý Quân và Khương Hành phụ trách tham quan lịch sử của chùa, hai người cũng không có dâng hương, chủ yếu là vì quốc nội đối với mộ khối phong kiến mê tín này có người nghiêm khắc quản chế, trong chương trình không thể xuất hiện quá nhiều việc quỷ thần mê tín, nhưng nếu chỉ đơn giản giới thiệu lịch sử chùa miếu và sự xuất hiện của các vị Phật gia nổi danh thì không sao.
Trong quá trình tham quan, Lý Quân và Khương Hành còn gặp được chùa đang làm việc thiện, đang phát cho mỗi khách hành hương một bắp ngô chín từ cái nồi to.
Vì nhu cầu quay chụp, Lý Quân và Khương Hành cũng đi cọ cọ chút phúc khí, xếp hàng lĩnh một bắp ngô, người quay phim cũng lĩnh một phần, tăng nhân chùa Vạn Hòa thấy bọn họ quay chụp còn cố ý lưu ý bọn họ có được phép lấy ngô không, chỉ sợ sau khi công chiếu, phá hủy hình tượng của bọn họ, nhưng Khương Hành nói cho bọn họ, chương trình của bọn hắn mang tính chất công ích, sẽ không phá hủy hình tượng tăng nhân, để bọn họ cứ yên tâm.
Gặm xong ngô, Lý Quân và Khương Hành kéo một vị tiểu hòa thượng khoảng tuổi cho bọn họ ngô chụp chung bức ảnh trong chùa, sau đó liền bắt đầu xuống núi.
Quá trình xuống núi rất thuận lợi, Khương Hành vẫn còn sợ hãi đối với "đối diễn chia tay" của Lý Quân, không dám nói nhiều với anh, sợ mình nói nhiều sai nhiều, nhưng lại đặc biệt muốn hỏi rốt cuộc là thật hay giả, hay là chỉ muốn cho hắn một cái cảnh giác.
Buồn bực, buồn bực, vì sao hắn lại mất trí nhớ! Sau khi khôi phục lại trí nhớ, về sau không bao giờ muốn mất trí nhớ nữa!
Thời gian bọn họ quay về còn sớm, cũng không có nhiều người xếp hàng ngồi cáp treo, rất nhanh liền có một chiếc, có ba người quay phim cao lớn ở đó, Khương Hành lại cố tình dùng mũ che đi khuôn mặt của mình, vẫn chưa bị khách đồng hành nhận ra, đầu hắn lúc này rất yếu ớt, không thể chạm vào, thật vất vả mới nhớ ra chút việc, càng không thể quên.
Game chơi được một nửa liền bị tắt, quả thực không có việc gì thảm hại hơn việc này có được không?
Trước khi xuống xe, Khương Hành nhỏ giọng hỏi Lý Quân: " Có phải cậu vì để làm tôi ngủ, tắt game của tôi đi không?"
Lý Quân kinh ngạc: "Anh......"
Khương Hành không dám nhìn thẳng vào mặt anh, nhưng vẫn cường điệu nói: "Chỉ một chút, cậu không cần nghĩ nhiều."
Lý Quân nghĩ thầm Khương Hành khi nào mới có thể không mạnh miệng nữa thì tốt rồi, nhưng đây không phải là trọng điểm, mà là hắn có thể nhớ ra tí nào hay tí nấy, so với cái gì cũng không nhớ tốt hơn rất nhiều.
Lý Quân nhớ lại chuyện chơi game mà Khương Hành nói, đây đều là việc nhỏ hàng ngày, kỳ thực hắn cũng không biết Khương Hành nói tới là lần nào, nhưng không trả lời thì có vẻ hình như trí nhớ của mình kém đến mức nghiêm trọng hơn cả người mất trí nhớ như hắn.
Sự tình phát triển theo hướng tốt, sao Lý Quân có thể bỏ qua cho hắn, anh hỏi lại Khương Hành: "Game quan trọng sao?""
Khương Hành muốn gật đầu thật mạnh, nhưng suy xét tới đầu hắn hiện tại vô cùng yếu ớt ngạo kiều, đổi thành chớp mắt: "Đương nhiên là quan trọng."
Lý Quân: "Được rồi, em đã biết."
Khương Hành lại bắt đầu bị đè nén trong lòng, cậu biết cái gì, cậu muốn chia tay với tôi, tôi còn không có đồng ý đâu!
Hay là ý của Lý Quân là về sau cho hắn chơi game thoải mái, nếu là như vậy, cuộc sống hẳn là sẽ rất sướng nhỉ.
Nhưng nếu so sánh game với Lý Quân thì...không đúng, không thể so, sẽ chết!
Nghĩ tới gì đó, Khương Hành lại lập tức sửa miệng: "Kỳ thực game cũng không quan trọng đến mức đó, cũng không bằng công việc."
Lý Quân liền lẳng lặng mà nhìn hắn, hoàn toàn không tiếp lời, khi xuống cáp treo, anh phát ra một tiếng cười lạnh ở sau lưng hắn.
Khương Hành rụt rụt cổ: "......" Mình nói sai cái gì rồi!
Lý Quân nói cho hắn: "Vốn dĩ có một việc muốn nói cho anh, hiện tại lại không muốn nói!"
Khương Hành: "......" Vì sao không nói, cậu không nói buổi tối tôi còn ngủ được à? Rốt cuộc tôi đã làm sai cái gì!
Lý Quân yên lặng nghĩ trong lòng: Móng heo bự hẳn là giống như Khương Hành nhỉ!
Khi ra khỏi cáp treo, nghênh đón Khương Hành và Lý Quân là đám người Vương đạo diễn, nhìn thấy Khương Hành nguyên vẹn trở về, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu Khương Hành xảy ra chuyện gì thì chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội, hắn không gánh nổi cái trách nhiệm này.
Vương đạo diễn an bài cho Khương Hành và Lý Quân về khách sạn trước, hai tổ còn lại có lẽ còn phải hơn một tiếng nữa mới có thể quay xuống, hai người bọn họ cũng không phải ở lại chờ, trở về khách sạn chuẩn bị cho bữa tiệc nướng BBQ tối nay là được rồi.
Leo núi là một quá trình tiêu hao thể năng, buổi sáng Lý Quân còn dậy sớm, buổi trưa cũng không nghỉ ngơi, vừa lên xe, anh không trụ được bao lâu liền ngủ mất, khi tỉnh dậy, phát hiện mình đang gối lên đầu vai Khương Hành, mà Khương Hành lúc này đang cúi đầu nghịch di động, anh nhớ rõ lúc trước khi ngủ, giữa mình và hắn có một cái gối dựa mà.
Đầu Lý Quân vừa rời khỏi vai Khương Hành, còn chưa chuẩn bị nói gì, Khương Hành liền cất đi di động, xoa xoa bả vai nói với anh: "Về khách sạn rồi."
Ý nghĩa là, bọn họ lại phải tiếp tục chuẩn bị bị vô số cái máy camera cùng quay chụp.
Khách sạn vẫn là bộ dáng như vậy, nhưng tiệc nướng buổi tối mà Vương đạo diễn nói đúng là có, hai bãi cỏ trước khách sạn đã có thêm bốn cái gia nướng lớn, bên trái hẳn là chuẩn bị cho nhân viên chương trình, bên phải là chuẩn bị cho nhóm khách mời, chỉ còn xem hai tổ khác buổi chiều trở về như thế nào, cùng với tổ tiết mục an bài kế tiếp.
Đừng quên, bọn họ còn có phần thưởng nhiệm vụ.
Lý Quân và Khương Hành trở về khách sạn tầm giờ rưỡi chiều, còn hai tổ khác lại chạng vạng giờ mới về, bốn người giống như là bị đi vào một nơi nào đó tra tấn một vòng, vừa về đến nơi cũng không quan tâm cái gì mà hình tượng hay không hình tượng, trực tiếp nằm liệt trên sô pha, không nhúc nhích.
Vương đạo diễn cho bọn họ nửa tiếng thở dốc uống nước, sau đó gọi mọi người tới bãi cỏ, hắn chuẩn bị công bố mức độ hoàn thành của nhiệm vụ ngày hôm nay.
Trải qua Vương đạo diễn nhắc nhở, Khương Hành vừa mới ngồi xuống mặt cỏ lúc này mới nhớ ra chuyện này.
Đầu óc hắn đột nhiên tỉnh táo, nhanh chóng làm rõ đầu đuôi câu chuyện, quay đầu mắt lạnh nhìn Lý Quân nói: "Lý Quân!"
Lý Quân sờ sờ vành tai, hướng hắn mỉm cười lộ ra hai cái răng nanh: "Nghe rồi, em cũng không điếc, nhỏ giọng chút.""
Khương Hành giật giật môi, nghẹn lại lời nói, hắn cảm thấy mình sắp điên rồi, đối diễn gì chứ, rõ ràng là Lý Quân mượn hắn làm nhiệm vụ, tên lừa đảo này!
Vương đạo diễn: "Tổ Lương Chỉ Duyên, nhiệm vụ thất bại."
Vương đạo diễn: "Tổ Hà Uyển Tinh, nhiệm vụ thất bại."
Vương đạo diễn: "Tổ Khương Hành, Khương Hành thua, Lý Quân thắng."
Vương đạo diễn: "Cho nên cuối cùng người thắng chỉ có một, Lý Quân, phần thưởng của cậu ấy là, tối nay chỉ cần hưởng thụ phục vụ là được rồi."
Mọi người: "......" Lý Quân không phải làm việc, thịt mà mấy người bọn họ nướng có thể ăn sao!?
Không đúng, còn có Trình Hiên, may quá.
Thông báo xong kết quả, Vương đạo diễn xấu xa nói thêm một câu: "Các vị chắc chắn không thể tưởng tượng được vì sao Khương lão sư lại thua đâu, ha ha ha, chờ chương trình công chiếu các vị sẽ biết." Hoàn toàn không cho nhóm khách mời đường nói chuyện.
Mà Khương Hành thì quay đầu lườm Lý Quân: "Rốt cuộc là câu nào?""
Lý Quân vỗ vỗ cọng cỏ trên mông, cười nói: "Câu mà anh sợ nhất kia."
Khương Hành mím môi không nói một tiếng, chỉ nhìn chằm chằm anh: "....."" Hứ, câu nào tôi cũng không sợ!
...........
Tiểu kịch trường: 【 canh một 】
Khương Hành: Tôi không sợ trời không sợ đất, huống chi là một câu?
Quân Quân: Anh mới vừa nói cái gì?
Khương Hành: Anh nói anh yêu em nhất, tiểu bảo bối.