Doãn Ninh bấm điện thoại, vừa lắp ba lắp bắp được vài câu thì nhẹ nhàng đặt điện thoại bên tai Hạ Đình Vãn.
Đầu bên kia giọng Tô Ngôn vẫn khàn khàn như trước, nhưng ngữ điệu rất gấp gáp: “Đình Vãn, nghe tôi nói này, tôi hỏi mấy vấn đề, em cứ trả lời đơn giản là được.”
“Lúc ngã xuống đầu có va vào đâu không?”
“Không…”
“Máu chảy có nhiều không?”
“Không, không nhiều lắm.”
“Trừ chân ra thì em thấy trên người còn chỗ nào đau nữa?”
“Không biết.” Hạ Đình Vãn khẽ hít một cái, rốt cuộc trong giọng nói vẫn có một chút tủi thân khó nhịn: “Tô Ngôn, em đau cả người luôn, không phân biệt được.”
“Tôi lập tức đến ngay.” Tô Ngôn nói: “Chờ tôi.”
Chờ tôi.
Hai chữ này bỗng khiến mũi Hạ Đình Vãn chua xót.
Sau khi cúp máy, Doãn Ninh ngồi xổm bên cạnh y, hồi lâu sau mới run rẩy nói năng lộn xộn: “Em không cố ý, em không biết, em…”
“Anh biết mà.” Hạ Đình Vãn cố nén đau đớn trên chân và cơ thể, nhẹ nhàng dùng ngón tay lau khô khuôn mặt đẫm nước mắt của Doãn Ninh, nhẹ nhàng an ủi cậu bé đang kinh hãi này: “Anh biết mà, Ninh Ninh đừng khóc, anh không sao cả.”
Trong giây phút nói chuyện, Hạ Đình Vãn bỗng nhiên hơi thất thần, thậm chí còn tạm quên luôn nỗi đau đớn kịch liệt.
Y thế này…
Dưới tình huống này y vẫn có thể rất bình tĩnh dịu dàng đối xử với Doãn Ninh.
Điều này khiến chính y cũng cảm thấy bản thân mình thật xa lạ.
Y chưa bao giờ biết, hóa ra mình cũng có thể có một phương diện như thế.
….
Đúng là Tô Ngôn tới rất nhanh, nhanh đến mức khiến Hạ Đình Vãn phải giật mình.
Y cảm thấy mình chỉ mới ngồi cùng Doãn Ninh một lúc đã nghe thấy được phía cầu thang trống trải truyền đến tiếng bước chân dồn dập đang đi về phía này.
Hạ Đình Vãn không nhịn được mà lết tới ló đầu nhìn xuống, quả nhiên đã thấy Tô Ngôn mặc một bộ áo ngủ màu xanh đậm, bên ngoài khoác chiếc áo gió nom rất buồn cười đang leo lên cầu thang.
“Đình Vãn.” Tô Ngôn ngẩng đầu lên nhìn thấy Hạ Đình Vãn, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy tới. Anh không quan tâm đến gì cả, chỉ ngồi xuống trước mặt y, mặt mày nghiêm trọng quan sát từ trên xuống dưới một lần. Lúc ngẩng đầu lên vẻ mặt anh mới hơi thả lỏng một ít, anh hỏi: “Sao lại ngã?”
Hạ Đình Vãn có thể cảm giác được Doãn Ninh ngồi một bên đang run lên, y không kịp suy nghĩ quá nhiều, vội ngẩng đầu lên vô thức đáp: “Em, em bước hụt bậc thang.”
“Tự ngã à?” Tô Ngôn nhẹ nhàng lướt qua Hạ Đình Vãn và Doãn Ninh ngồi một bên, đôi mắt màu xám nhạt dưới ánh đèn hành lang có vẻ uy hiếp khó nói thành lời.
Nhịp tim Hạ Đình Vãn không tự chủ được mà đập nhanh hơn. Ở trước mặt Tô Ngôn, y còn như đứa trẻ hơn cả Doãn Ninh, chột dạ vô cùng vì nói dối, chỉ nhỏ giọng đáp: “Vâng, em đã nói là bước hụt rồi mà.”
Không phải y cố ý muốn lừa Tô Ngôn, nhưng mà Doãn Ninh vốn đã hơi sợ Tô Ngôn rồi, lúc này y cảm thấy cứ tạm thời giấu anh một chút thì tốt hơn, đợi mọi chuyện xử lý xong rồi sẽ tìm lúc nào đó để thắng thắn.
Cũng may là Tô Ngôn không hỏi thêm nhiều nữa, anh suy nghĩ một chút rồi quay đầu lại nói với Doãn Ninh: “Anh phải ôm Đình Vãn xuống lầu, Ninh Ninh, hành lang hơi chật, em xuống dưới trước nhé, xe ở dưới nhà ấy.”
Doãn Ninh lưỡng lự nhìn Hạ Đình Vãn một cái rồi lập tức cúi đầu chạy bình bịch xuống.
….
“Nào.”
Tô Ngôn cho tay xuống đầu gối Hạ Đình Vãn, hơi nghiêng người bế y lên thật chậm và nhẹ nhàng.
Tô Ngôn cúi xuống ghé vào tai y hỏi: “Trên người có đau không?”
“Đau…”
Chân phải chỉ cần thoáng động một cái sẽ đau thấu tim, vết thương nơi bắp đùi trái cũng như thiêu như đốt.
Hạ Đình Vãn vòng tay ôm lấy cổ Tô Ngôn, chui vào lòng anh.
Đã lâu lắm rồi Tô Ngôn chưa từng ôm y thế này.
Nếu không phải y bị thương, liệu Tô Ngôn sẽ không bao giờ ôm y như thế nữa ấy nhỉ.
Viền mắt y cay cay, y dán khuôn mặt đẫm mồ hôi lạnh trước ngực Tô Ngôn, thì thào nói: “Đau lắm, đau chết mất.”
Doãn Ninh đi rồi, rốt cuộc y không nhịn nổi nữa.
Y tựa một đứa trẻ lạc đường, lúc sợ hãi hoảng hốt nhất thì được người lớn tìm được.
Y cảm thấy an tâm, lại bỗng oán giận vô cớ…
Tại sao không tìm được em sớm hơn một chút?
Tại sao… Tại sao không ôm em sớm hơn cơ chứ?
Tô Ngôn siết chặt eo Hạ Đình Vãn, thấp giọng dỗ dành: “Tôi biết, tôi biết… Tôi ôm em xuống dưới, cố nhịn một lúc nhé, sẽ đến bệnh viện ngay thôi.”
Anh bế Hạ Đình Vãn bước từng bước một xuống lầu.
Vóc người của anh cao to hơn Hạ Đình Vãn rất nhiều, bờ ngực rộng rãi và vững chãi.
Trước đây Hạ Đình Vãn thích Tô Ngôn bế mình nhất, y có cảm giác mình đang nằm trong một chiếc thuyền lớn chắc chắn, tùy ý đi tới bất cứ đâu trên thế giới này.
Dù bên ngoài sóng gió có tròng trành nghiêng ngả đến đâu, y vẫn an toàn.
Từ khi còn bé đến giờ, y chưa từng được Hạ Trọng Dư bế, trong lòng cũng đã từng vô cùng ước ao ghen tị với những đứa trẻ khác.
Sau khi lớn lên có Tô Ngôn, y càng lúc càng đòi lại những gì không cam lòng ấy mạnh mẽ hơn.
Tô Ngôn là thuyền lớn của mình y,
Bây giờ nghĩ lại, trước mặt Doãn Ninh y có thể làm một người lớn đàng hoàng, thế nhưng trước mặt Tô Ngôn thì không.
Đi được ba tầng, Hạ Đình Vãn cảm thấy bước chân Tô Ngôn dần chậm lại.
Y ngẩng đầu, đập vào mắt là sắc mặt vô cùng trắng bệch của Tô Ngôn, hiển nhiên là anh rất mệt mỏi.
“Tô Ngôn,” y hơi sợ: “Anh không sao chứ?”
“Không sao, bị ốm một tuần… Cơ thể hơi yếu ớt.” Tô Ngôn chậm rãi dựa lưng vào tường, thở dốc một lúc.
Hạ Đình Vãn cố giơ tay sờ trán Tô Ngôn một lúc, y cảm thấy nhiệt độ vẫn bình thường.
“Tôi nghỉ, nghỉ một lát là được rồi.” Tô Ngôn cũng nhìn y. Tuy từng giọt mồ hôi hột đang lăn trên trán, nhưng anh vẫn cố gắng nở một nụ cười nhợt nhạt với y: “Nặng thế, mấy hôm nay béo lên rồi hả?”
“Anh thấy em béo bao giờ chưa?” Hạ Đình Vãn biết Tô Ngôn đang trấn an mình, nhưng vẫn không nhịn được mà hừ một tiếng.
Nhưng đúng là y rất tự tin.
Y ham ăn, thích ăn hải sản, đồ nướng, thi thoảng còn ăn lẩu lúc nửa đêm, toàn là những hành động khiến vóc người bị mất.
Nhưng hình như y trời sinh ăn không mập, tứ chi thon thả, khuôn mặt cũng không có tí thịt thừa nào, thế nên hoàn toàn không có gánh nặng vóc dáng khi ăn như các ngôi sao khác.
“Nhóc con.”
Nụ cười trên mặt Tô Ngôn sâu hơn, anh dùng thêm sức xốc y lại, tiếp tục đi xuống dưới.
Lần này anh chỉ đi thêm một tầng, lúc xuống cầu thang đã thấy không chịu được nữa.
Cách lớp quần áo của hai người, Hạ Đình Vãn cũng có thể cảm nhận được hô hấp rối loạn của Tô Ngôn. Anh thở dốc liên tục, nhìn như thiếu dưỡng khí, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên mảng đỏ hư nhược.
Hạ Đình Vãn bỗng căng thẳng, nhất thời quên cả cơn đau nơi chân mà ôm chặt lấy cổ Tô Ngôn, gấp gáp nói: “Tô Ngôn, hay là anh buông em ra đi. Sao anh lại yếu ớt thế này?”
“Hai ngày nay tôi không có khẩu vị, chắc là hơi tuột huyết áp.” Tô Ngôn ngửa đầu dựa lên tường thở hổn hển một hồi lâu mới nói: “Đình Vãn, em lấy điện thoại của tôi gọi điện thoại cho tài xế hộ tôi, nói cậu ta đến đây đưa em xuống.”
Hạ Đình Vãn vội vàng lục lấy điện thoại trong túi áo Tô Ngôn. Y vừa định mở miệng hỏi mật khẩu thì phát hiện mình vừa chạm vào nút home đã mở được khóa màn hình.
Mặt y bỗng nóng bừng lên, y không kìm được mà ngẩng đầu nhỏ giọng nói: “Anh, anh vẫn chưa xóa vân tay của em ư…”
Sau khi kết hôn, có một lần vì để tỏ rõ oai phong, chẳng hiểu sao mà y bỗng nói muốn xem wechat của Tô Ngôn.
Biểu hiện của y trông có vẻ rất đương nhiên, nhưng thật ra trong lòng y rất chột dạ.
Dù sao hai người chỉ vừa mới cưới nhau, rất nhiều chuyện y không hề có niềm tin. Chính y cũng nghĩ là mình đang xâm phạm quyền riêng tư của Tô Ngôn, nếu anh muốn từ chối, y sẽ bị bẽ mặt.
Nhưng Tô Ngôn lại thẳng thắn đưa điện thoại cho y, bảo y tự thiết lập vân tay mở khóa của mình, muốn xem lúc nào cũng được.
Sau khi thực hiện, y bắt đầu nghịch ngợm như một con hồ ly thích làm chuyện xấu, bèn đắc ý thiết lập cả ngón trỏ và ngón cái của hai bàn tay mình vào trong danh sách vân tay, chỉ để lại cho chủ nhân điện thoại là Tô Ngôn một vị trí, khiến Tô Ngôn giận đến mức chỉ biết dở khóc dở cười.
Về sau mỗi lần Tô Ngôn đổi di động đều sẽ duy trì việc để y cài đặt vân tay trước, y cũng không hề khách sáo mà chiếm luôn bốn chỗ.
Phần cài đặt vân tay trong Iphone có năm vị trí.
Nhưng mà y không hề nghĩ rằng, cho đến hôm nay Tô Ngôn vẫn không xóa bỏ vân tay của mình.
Bây giờ nghĩ đến đó, mũi y cay cay, thật sự suýt chút nữa đã bật khóc.
Tô Ngôn ngây ra một lúc, nhất thời không đáp lời.
Hạ Đình Vãn nhìn anh.
Vì bị ốm nên mặt anh khá tiều tụy, trên người là bộ đồ ngủ, không xịt nước hoa, trên cằm vẫn chưa cạo râu, nom như một con mèo lớn chật vật nhếch nhác.
Nhất định là Tô Ngôn vẫn yêu y.
Khác với những gì Hứa Triết phân tích lúc trước, lần này chính y dùng trái tim để cảm nhận.
Khoảng cách gần như vậy, thậm chí y còn cảm thấy được mình có thể hít thở được tình yêu sâu nặng của Tô Ngôn.
Tựa như dòng sông trong đêm trăng, róc rách chảy thật chậm rãi.
Chảy xuôi giữa hai người họ.
Đúng lúc đó, tiếng bước chân dồn dập vang lên ở đầu cầu thang, một bóng người xuất hiện dưới lầu.
“Hạ Đình Vãn…?”
Hạ Đình Vãn quay đầu lại, nhất thời cũng hơi kinh ngạc: “Kỷ Triển? Sao cậu lại tới đây?”
Chàng thanh niên cao to đẹp trai đang đeo chiếc kính râm, dù bây giờ là mùa thu, nhưng tố chất cơ thể cậu rất tốt, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng bó sát vóc người đẹp đẽ, bên ngoài khoác một chiếc jacket đi xe mô tô màu đen, vô cùng phóng khoáng.
“Không phải lần trước tôi nói tuần này sẽ đến thành phố H à?”
Kỷ Triển tháo kính râm xuống kinh ngạc nhìn Hạ Đình Vãn và Tô Ngôn, vừa giải thích vừa bước lên: “Định cho anh một niềm vui bất ngờ, thế nên mới không nói mà tới thẳng luôn. Anh sao thế?”
Lúc này Hạ Đình Vãn mới nhớ lần trước y và Kỷ Triển nói chuyện qua điện thoại xong, y có gửi địa chỉ qua cho cậu.
Bỗng nhiên y nhận ra tình huống bây giờ của mình rất xấu hổ, nhưng chỉ đành bất chấp nói: “Tôi, tôi ngã từ cầu thang xuống, thang máy lại hỏng… Đang định gọi điện thoại bảo tài xế lên đây giúp một chút.”
“Anh bất cẩn quá.”
Giọng của Kỷ Triển vừa thân thiết vừa hơi trách móc, cậu nhìn nét mặt Tô Ngôn, hiển nhiên cũng hiểu tình huống gì đang xảy ra: “Vị này chính là Tô tổng nhỉ, cứ xuống lầu như vậy thì mệt lắm. Hay là để tôi bế cho, chỉ còn mấy tầng nữa thôi, không cần gọi người lên nữa đâu, lỡ thời gian mất.”
Nói xong cậu bước tới tự nhiên vươn tay muốn đón lấy Hạ Đình Vãn từ tay Tô Ngôn.
Nhưng Tô Ngôn lại không buông.
Anh ngẩng đầu liếc Kỷ Triển một cái.
Tuy giờ quần áo anh lộn xộn, hô hấp cũng dồn dập, nhưng khi mím chặt môi thản nhiên liếc nhìn sang, nom anh có sự hung hăng và uy hiếp của một loại động vật họ mèo đang bảo vệ lãnh địa.
Kỷ Triển cũng ngẩn ra một chút, khẽ ngừng lại.
Tô Ngôn siết chặt tay hơn.
Ban nãy Hạ Đình Vãn không biết người mình bị thương ở đâu, nhưng bị Tô Ngôn dùng sức ấn lại như thế, y đau đến nỗi kêu lên thành tiếng: “Á, đau…”
Tô Ngôn lập tức rũ mắt, nhìn thấy dáng vẻ đau đớn khó chịu đến phát run của Hạ Đình Vãn.
Cuối cùng anh cũng thả lỏng tay im lặng nhượng bộ, rồi nhẹ nhàng đặt Hạ Đình Vãn vào lòng Kỷ Triển.
Cơn đau đớn khiến Hạ Đình Vãn không còn sức để quan tâm đến chuyện này, y cố đỡ vai Kỷ Triển giữ một khoảng cách.
Lúc đi xuống lầu, y không nhịn được mà quay đầu lại, chỉ thấy Tô Ngôn đang đi theo phía sau.
Người ấy đang xuất thần nhìn y, trên mặt là vẻ uể oải và chán nản, đáy mắt sâu lắng dường như xen lẫn đau khổ.
_______________
Từ mai vẫn mỗi ngày một chương nha, hết nghỉ lễ rồi.