Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Làm mưa làm gió ở Tô trạch đương nhiên rất vui vẻ.
Muốn ăn muốn uống gì lúc nào cũng có người mang đến.
Tô Ngôn đến Thiên Lan Các lấy kịch bản “Tìm” giúp Hạ Đình Vãn, còn một vài vật dụng cần thiết nữa.
Hạ Đình Vãn thì hí hoáy với hệ thống âm thanh trong phòng ngủ, ung dung nghe nhạc.
Nhưng kế đó nỗi khổ khi chân không đi được lập tức ùa tới. Y cố nằm trong chăn nhịn hồi lâu, nhịn đến khi Tô Ngôn về mới vội vàng thì thầm với anh mình muốn đi WC.
Tô Ngôn bế Hạ Đình Vãn vào toilet.
Chân phải y vẫn sưng to, dù chỉ mới chạm nhẹ lên sàn nhà cứng cũng đau như cắt, không nhịn được mà “Shh…” một tiếng.
Y đứng xiêu vẹo ngọ ngoậy hồi lâu, cảm giác bất lực không thể tự dùng sức này khiến y nhất thời thấy vô cùng giận dữ.
Tô Ngôn ôm lấy y từ đằng sau: “Đình Đình, đừng vội… Em giẫm lên chân tôi đây này, đừng dùng sức, để tôi đỡ em.”
Hạ Đình Vãn khẽ run rẩy. Y đặt đầu ngón chân lên mu bàn chân Tô Ngôn, tuyệt không dám dùng sức, chỉ biết nhũn người dựa hoàn toàn vào đôi tay mạnh mẽ của Tô Ngôn.
Tư thế này khiến y và Tô Ngôn tựa như một con kangaroo lớn đang địu con kangaroo bé trong lòng.
Một tay Tô Ngôn ôm y, tay kia thì vòng ra cởi quần ngủ và quần lót y xuống.
Hạ Đình Vãn “A” một tiếng, cặp mông trần lúc này lại dán vào bắp đùi Tô Ngôn, tiếp xúc đột ngột khiến mặt y thoáng nóng rẫy.
Cơ thể Tô Ngôn cũng cứng đờ trong chớp mắt, sau đó anh lập tức hơi lùi về sau một chút.
Trong toilet yên lặng, Hạ Đình Vãn cảm thấy được trái tim mình đang vội vã đập thình thịch thình thịch, chính y cũng cảm thấy tiếng đập khá là xấu hổ.
Lòng y rối bời, chỉ biết vội vã giải quyết xong. Lúc đi vệ sinh, tiếng nước tí tách róc rách che đi tiếng tim đập, nhưng lại đem đến cảm giác xấu hổ mới.
Y không dám nói câu gì cả.
Tô Ngôn cũng không nói chuyện, anh chỉ trầm mặc kéo quần lên cho Hạ Đình Vãn, chờ y rửa tay xong thì bế y lên đưa ra ngoài.
Thay đổi tư thế và góc độ khiến cuối cùng Hạ Đình Vãn cũng nhìn thấy chính diện của Tô Ngôn.
Trên gương mặt của người đàn ông luôn trầm lắng bình tĩnh này không có biểu cảm gì, chỉ là vành tai hơi hơi ửng đỏ.
Kỳ lạ thay, họ đã cưới nhau năm năm rồi.
Quan hệ chồng chồng quen thuộc đến thế, mông y dù có mọc hoa cũng chẳng có gì lạ, Tô Ngôn không chỉ thấy mà còn sờ nắn hôn hít cả rồi.
Mà y cũng khác gì, đã lên giường với Tô Ngôn vô số lần. Theo lý mà nói, chỉ kề sát nhau tí tẹo như vậy thật sự không có gì để tâm tư rung động nhấp nhô cả.
Nhưng lúc này hai người họ lại thẹn thùng như lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với mối tình đầu, không khí ngây ngô ám muội cứ lập lờ tản mác.
Trong lòng Hạ Đình Vãn như bị móng vuốt mèo khe khẽ cào, cứ thấy ngưa ngứa.
Quan hệ của hai người họ tựa như một điệu Waltz anh tới em lui.
Bản thân y mỗi khi mắc cỡ thì trốn trong hang như một chú chuột đồng nhỏ, len lén nhìn phản ứng của Tô Ngôn, sau đó lá gan lại phình to muốn thò đầu đầu ra mò mẫm chùm ria của con mèo bự.
Y ghé mặt đến bên tai Tô Ngôn, nói: “Tô Ngôn, em muốn tắm.”
Tô Ngôn cúi nhìn y, nhưng lập tức rời mắt, mất tự nhiên nói: “Vết thương của em vẫn chưa thể dính nước đâu, tắm gì mà tắm.”
Hạ Đình Vãn hơi hận, nhưng không cách nào phản bác.
Không hiểu tại sao Tô Ngôn luôn có thể tìm được nhiều lý do nghĩa chính ngôn từ như vậy. Y buồn rầu nghiến nghiến răng, sau đó lại đột ngột đổi đề tài: “Thế tối em muốn ăn lẩu.”
Mấy người hầu trong nhà đã quen với khẩu vị của Hạ Đình Vãn như lòng bàn tay, lẩu uyên ương cà chua và ma lạt hay gia vị gì cũng hoàn toàn dựa theo sở thích của y. Trên bàn bày đầy một bàn cuống họng, lưỡi bò, sách bò, còn cả ngó sen, nấm, cây du mạch, măng tre non mơn mởn.
Dì Dung còn cố ý làm cho y đá bào đường đen và trà lạnh để uống cho thanh dạ dày sau khi ăn lẩu, đã đặt hết trong tủ lạnh.
Tô Ngôn không phải là một người lúc nào cũng yêu cầu hầu hạ, nên khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, anh bảo dì Dung và những người khác đi nghỉ ngơi.
Doãn Ninh cũng không ở đây, sau khi hoàn thành khóa học vẽ tranh, Tô Ngôn bảo chú Thẩm đưa Doãn Ninh ra ngoài đi câu cá.
Tô Ngôn bế Hạ Đình Vãn ngồi vào chiếc ghế da rộng rãi đã chuẩn bị từ trước, bên bàn cũng chỉ còn lại hai người họ.
Trước đây lúc ở nhà, Hạ Đình Vãn chính là hoàng tử bé được cưng chiều, bây giờ đau chân lại càng không khách sáo.
Y lười biếng tựa trên ghế da bắt đầu lẽ thẳng khí hùng sai sử: “Nhúng sách bò vào trước đi anh.”
Sau khi lẩu sôi, Tô Ngôn xắn tay áo sơ mi lên bắt đầu nhúng đồ ăn theo sự sai khiến của Hạ Đình Vãn, anh thuần thục dùng đũa gắp sách bò tươi non nhúng vào nồi khuấy đều, sau đó đặt vào trong bát gia vị của Hạ Đình Vãn.
Hạ Đình Vãn sắp chờ không nổi nữa, y vội vã nuốt trọn miếng sách bò vào miệng nhai sừn sựt, nóng đến bỏng lưỡi mà vẫn ậm ừ nói: “Ngon quá ngon quá.”
Tô Ngôn vừa bực mình vừa buồn cười, lắc đầu nói: “Nhóc, coi em ham ăn chưa kìa.”
Anh kiên nhẫn gắp từng miếng từng miếng sách bò cho Hạ Đình Vãn, món này nhất định phải trông thật cẩn thận vì dễ dàng nóng già, vì thế anh chẳng quan tâm đến việc mình có ăn hay không.
Cũng may Tô Ngôn vẫn rất nuông chiều.
Hạ Đình Vãn và Hình Nhạc đều là những kẻ nghiện lẩu.
Hình Nhạc còn nghiện hơn cả Hạ Đình Vãn, sau khi debut nổi tiếng hơi tí là bị chụp trộm lúc đang ăn lẩu ở nhà hàng.
Niềm yêu thích lẩu của Hạ Đình Vãn hình như bất giác được Hình Nhạc bồi dưỡng ra. Sau khi ở bên Tô Ngôn, y lại càng thích ăn lẩu hơn.
Ngoại trừ vì nó ngon, vì y muốn ăn, lý do chính là y say mê bầu không khí lúc ăn lẩu.
Một nồi lẩu nóng hôi hổi, những người thân thiết ngồi đối mặt nhau vừa trò chuyện vừa ăn uống.
Điều này thật sự rất ấm áp.
Y thích ăn sách bò và cuống họng, Tô Ngôn vẫn nhớ công thức nhúng hai thứ này, món trước thì chỉ để bảy tám giây là gắp ra, món sau để lâu hơn một chút.
Như vậy, lúc nhúng đồ ăn giúp y, Tô Ngôn luôn có thể làm cho y ăn được những nguyên liệu ngon lành nhất.
Giờ suy nghĩ lại, tình yêu thế này không đến từ một người quyền quý chức cao. Nó không hề phù phiếm, cũng không hề có mùi của tiền tài, mà chất phác và chân thành.
Đó là tình yêu đến từ một người đàn ông bình thường, vẫn luôn yêu quý trân trọng bảo bối của mình.
Trước đó y cứ nghĩ chuyện này là đương nhiên, vì thế không hiểu được cảm giác trái tim bị xoa nắn đến mềm nhũn bở tơi.
Hạ Đình Vãn lặng lẽ nhấc chân phải bị thương gác lên đùi Tô Ngôn, mặt y đỏ bừng vì hơi nóng của nồi lẩu bốc lên.
…..
Gió thu thổi phần phật trong đêm.
Hương Sơn ở vị trí cao, đương nhiên có thể cảm nhận được sức gió mãnh liệt thổi qua.
Trong một đêm thế này, chỉ ở nhà ăn lẩu, sau đó no căng thỏa mãn xem phim, đấy là một chuyện tốt đẹp khôn cùng.
Hạ Đình Vãn chọc một bộ phim kinh dị Hàn Quốc khá cũ, tên là “Chuyện lạ”.
Là một bộ phim kinh dị nổi tiếng của hai đạo diễn Hàn Quốc là Jung Sik và Jung Bum-shik, sản xuất vào năm . Phim còn có tên gọi khác là Epitaph.
Y không can đảm, nếu ở một mình tuyệt đối y không dám xem phim kinh dị, nhưng có Tô Ngôn ở đây thì lại khác.
Trước khi xem phim, Hạ Đình Vãn đột nhiên muốn ăn kem Haagen-Dazs, chuyện này hoàn toàn ngoài dự tính của Tô Ngôn.
Khác với Tô Ngôn, cho đến giờ Hạ Đình Vãn không hứng thú lắm với đồ ngọt, vì thế trước đó anh không nhớ dể chuẩn bị.
Tô Ngôn bảo để ngày mai hẵng mua.
Hạ Đình Vãn mặc kệ. So với trước đây y giảo hoạt hơn, tuyệt đối không cứng rắn, chỉ tội nghiệp nói với Tô Ngôn rằng mình muốn ăn ngọt.
Tô Ngôn không làm gì được, chỉ có thể đồng ý. Hạ Đình Vãn nhân tiện nhắc một lèo mấy món khác với Tô Ngôn, ngoại trừ kem và mấy món ăn vặt còn thêm cả một bao Marlboro.
Cái này giống như việc một đứa trẻ muốn một món đồ gì đó mà biết rõ phụ huynh không cho, nên nó sẽ để món đó xuống dưới cùng nhằm để lừa dối qua mắt.
Nhưng Tô Ngôn không dễ lừa, anh chỉ nhẹ nhàng nhìn Hạ Đình Vãn: “Marlboro?”
“Em chỉ hút một điếu thôi.” Hạ Đình Vãn không thể ra ngoài mua, chỉ có thể tủi thân ngóng chờ Tô Ngôn: “Thật đấy, tuyệt đối không hút nhiều đâu, anh cứ canh em đi. Tô Ngôn à, em khó chịu lắm, chỉ có thể nằm trên giường, mà chân còn đau nữa chứ…”
Tuy y nói chẳng hề có logic gì, nhưng Tô Ngôn chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý, sau khi đứng lên anh còn nhấn mạnh một lần: “Chỉ mua cho em một bao thôi.”
Tô Ngôn đi hơn nửa tiếng.
Lúc Hạ Đình Vãn không chờ được nữa muốn gọi điện thoại, rốt cuộc Tô Ngôn cũng về.
Bên ngoài gió quá lớn khiến mặt Tô Ngôn hơi trắng, tóc cũng rối tung.
“Sao anh đi lâu thế?”
Hạ Đình Vãn nhận lấy túi cửa hàng tiện lợi từ trong tay Tô Ngôn. Lúc chạm phải ngón tay anh, y thấy rất lạnh.
“Bụng tài xế không được thoải mái.” Tô Ngôn thở phào, nói: “Tôi lái xe xuống dưới, nhân tiện đưa cậu ta đến phòng khám khu này để lấy ít thuốc, nên hơi lâu.”
Hạ Đình Vãn ngẩng đầu nhìn Tô Ngôn.
Y khẽ hít một hơi rồi nắm lấy đôi tay lạnh như băng của Tô Ngôn áp lên hai má ưng ửng ấm áp của mình.
Tô Ngôn hơi sững sờ cúi đầu nhìn y.
“Tô Ngôn,” Hạ Đình Vãn nhắm mắt lại, thầm thì: “Anh thật tốt.”
Cảm xúc của y quá mức phức tạp, nên ngôn ngữ cũng bỗng trở nên vụng về.
Có lúc hai người ở bên nhau gần quá, thân quá, dần dần sẽ quên đi điểm tốt của người kia.
Từng điểm như vậy sẽ vì vô cùng quen thuộc trong cuộc sống mà trở nên không còn quan trọng.
Nhưng sau khi mất đi và đột nhiên nhớ lại, trái tim sẽ vì thế mà run rẩy.
Năm năm trước y và Tô Ngôn ăn cơm ở nhà hàng Nhật Bản đã gọi rất nhiều đồ ăn, trên bàn không còn chỗ để đặt. Lúc sau cua đế vương được bưng lên, cô gái phục vụ muốn nhấc nồi lẩu Sukiyaki ăn trước đó xuống, nhưng cửa phòng riêng hình như có vấn đề nên cô bất cẩn đóng lại.
Sukiyaki là một món lẩu nổi tiếng của Nhật, được dùng trong một nồi lẩu rất nông làm bằng hợp kim sắt. Nguyên liệu chính của lẩu sukiyaki là thịt bò thái mỏng và nấm, đậu phụ, hành, shirataki….
Lúc Hạ Đình Vãn còn chưa phát hiện, Tô Ngôn đã tự nhiên bước tới dùng tay đỡ cửa phòng riêng, sau đó vẫn đứng đó kiên nhẫn chờ cô gái đặt hết các món ăn lên bàn mới bình thản ngồi trở lại.
Một chuyện nhỏ như vậy, nhưng chính Tô Ngôn còn không biết Hạ Đình Vãn sau khi về nhà đã lặng lẽ suy nghĩ rất lâu.
Tô Ngôn thật sự rất tốt, là một người dịu dàng không hề gắt gỏng khó tính, đối xử với người khác cũng rất tốt.
Anh không hề cố gắng biểu hiện, chính anh cũng cảm thấy không cần phải tự mãn về điều đó.
Nhưng trong mắt Hạ Đình Vãn, y lại thấy người đàn ông này có sức quyến rũ khó miêu tả thành lời.
Thời ấu thơ y sống trong một môi trường độc ác, sau đó khi ở bên cha dượng, dù không còn đánh đập tàn nhẫn nữa, nhưng mọi thứ lại biến thành dung tục và vô vị.
Cha dượng có tiền, Trương Tuyết Kiều cũng thể hiện dáng vẻ hào phóng, ngày nào cũng la hét om sòm với người hầu trong nhà. Hạ Đình Vãn nghĩ hai người họ thật sự đáng ghét.
Lúc mười tám tuổi, y nóng nảy, buồn phiền, lại mê man.
Bản tính y không xấu, nhưng dường như cũng không học được cách nên quan tâm người khác thế nào.
Có điều ở bên cạnh Tô Ngôn, y dần dần cảm thấy mình cũng có thể học được cách dịu dàng như anh.