Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Ngôn có việc phải ra ngoài, Hạ Đình Vãn bèn dành ra chút thời gian nói chuyện mình bị thương cho Chu Ngưỡng và Hứa Triết biết.
Ở bên Hứa Triết thì không sao, việc casting phải mất một thời gian ngắn nữa mới bắt đầu, hơn nữa giờ Hứa Triết không ở thành phố H nên hai hôm nữa sẽ bảo Lục Tương Nam đến Hương Sơn thăm Hạ Đình Vãn.
Điều khiến Hạ Đình Vãn khá lo lắng chính là show thực tế bên kia, tuy chân y không gãy, nhưng bị thương thế này thì một hai tháng nữa nhất định không thể đi lại như bình thường được, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến hành trình ghi hình.
Nhưng lúc trước “Trên đường” vốn định quay bốn kỳ ở Thái, có điều chuyện biển động khiến kế hoạch bị xáo trộn khiến bây giờ mấy MC cũng tạm thời chưa biết lộ trình ghi hình kế tiếp có bị thay đổi không.
Hạ Đình Vãn suy nghĩ một lúc, y nghĩ bây giờ mình phải nhanh chóng để Chu Ngưỡng báo cho tổ chương trình biết chuyện mình bị thương. Tuy có lẽ sẽ bỏ lỡ hai kỳ ghi hình, nhưng vẫn không đến mức không thể thu xếp.
Chu Ngưỡng bảo y lấy hồ sơ bệnh án và phim chụp của bệnh viện, nói là sẽ lập tức đi đàm phán với tổ chương trình.
Xử lý xong những chuyện vụn vặt này, sáng hôm đó Hạ Đình Vãn lười biếng ngồi trong sân vừa phơi nắng vừa đọc kịch bản.
Đúng lúc đó, Doãn Ninh cũng rụt rè sợ sệt tiến lại gần.
“Chân của anh… Đã đỡ hơn chưa?”
Cậu bé căng thẳng siết chặt ngón tay, đôi mắt liếc về phía chân phải vẫn đang sưng tấy của Hạ Đình Vãn: “Anh Tô Ngôn không thích người khác lên tầng ba, nên, nên em vẫn không gặp được anh.”
“A? Vậy hả?” Hạ Đình Vãn hơi giật mình, lúc ở đây y chưa từng nghe nói Tô Ngôn có ý thức lãnh địa với tầng ba gì cả.
“Anh không sao, chỉ đau chân thôi, đi lại hơi bất tiện xíu.”
Hạ Đình Vãn lập tức phục hồi tinh thần. Doãn Ninh để ý đến thương tổn của y, khiến ngực y bỗng thật ấm áp, cười nói: “Cảm ơn Ninh Ninh đã quan tâm nhé.”
Doãn Ninh không khỏi sửng sốt một chút vì nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của Hạ Đình Vãn. Cậu cúi đầu nhìn mũi chân mình, qua thật lâu mới nhỏ giọng đáp: “Anh không ghét em hả? Em đã đẩy anh, em…”
Lúc ngẩng đầu lên đôi mắt cậu bé đã đỏ bừng, dáng vẻ nhìn Hạ Đình Vãn lại bất lực đến mức gần như hơi đáng thương.
Hạ Đình Vãn ngồi thẳng dậy, y có thể cảm giác được trong cơ thể gầy gò của đứa bé này đang phải gách vác lấy những tình cảm thật sự nặng nề và phức tạp. Doãn Ninh thật sự áy náy với y.
Cảm xúc này khiến cậu bé không biết làm sao cả.
“Ninh Ninh,” Hạ Đình Vãn nhìn Doãn Ninh, y vươn tay cầm lấy bàn tay nho nhỏ của cậu bé: “Em cố ý đẩy anh hả?”
Doãn Ninh cắn chặt môi: “Không phải.”
“Vì thế Ninh Ninh không muốn làm hại anh.” Hạ Đình Vãn xác nhận lại lần nữa.
Cậu bé dè dặt gật đầu.
“Ninh Ninh không muốn làm hại anh, hôm đó chỉ là kích động quá không khống chế được bản thân, nên sau khi thấy anh bị thương, trong lòng em cũng rất khó chịu.” Hạ Đình Vãn cố gắng dùng những từ ngữ đơn giản và nhẹ nhàng nhất để cậu bé có thể hiểu được, y chậm rãi nói: “Nếu là vậy, anh sẽ không trách Ninh Ninh, cũng không ghét Ninh Ninh đâu, vì em còn là một đứa trẻ, hơn nữa còn là một đứa trẻ lương thiện, hiểu chưa nào?”
Doãn Ninh nhìn Hạ Đình Vãn, hình như cậu đang tự hỏi gì đó, qua một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Vậy còn anh, anh tông vào em, nhưng anh đã nói anh không có ý, như vậy có phải em… Cũng không nên ghét anh không?”
Hạ Đình Vãn ngây ngẩn.
Y hơi giật mình vì tốc độ phản ứng suy một ra ba của cậu bé, rồi chỉ biết cười khổ, khẽ nói: “Ninh Ninh thông minh lắm. Nhưng chúng ta không giống nhau.”
Y đau lòng xoa xoa đầu Doãn Ninh: “Em là trẻ con, nhưng anh thì đã là người lớn. Dù anh không cố ý đâm vào em, nhưng lại khiến em bị tổn thương vĩnh viễn, nên việc em ghét anh là đúng, là bình thường. Nhưng Ninh Ninh, em hãy nghe anh nói…”
Y nắm tay Doãn Ninh, khẽ hít sâu một hơi mới nghiêm túc nói: “Chúng ta phải dần dần học được cách kiềm chế chính mình, bởi vì tổn thương người khác là một chuyện rất đau đớn. Anh vẫn luôn cực kỳ hối hận vì đã khiến em bị thương, thật đấy, nhưng hối hận cũng vô dụng, nên chỉ có thể dùng hết sức để bù đắp.”
“Bây giờ Ninh Ninh không vui, là vì trong lúc vô ý đã đẩy anh, đã tạo thành thương tổn mà mình không muốn. Đã thế em phải nhân lúc còn kịp để hiểu được điều này, đừng để đến sau này trưởng thành rồi lại làm ra chuyện như vậy, tạo thành hậu quả nghiêm trọng hơn. Nếu không đến lúc đó em sẽ giống anh bây giờ, rất khó được tha thứ, đúng không nào?”
Doãn Ninh hơi ngơ ngác, cậu bé còn chưa nói gì thì lúc này xe của Tô Ngôn đã từ ngoài cổng tiến vào.
Mắt Hạ Đình Vãn sáng bừng lên, y cầm kịch bản trong tay quơ quơ về phía Tô Ngôn.
Tô Ngôn bước xuống xe. Dáng người anh rất cao, trên người đang mặc một chiếc áo khoác dài màu đen không cài cúc, đi giày vải oxford màu nâu đỏ, nom anh như một thân sĩ nước Anh phong độ và phóng khoáng đang sải bước trong gió thu.
“Sao lại ở ngoài hết thế này?”
Tô Ngôn đi về phía hai người họ, lúc nhìn thấy Doãn Ninh, ánh mắt anh hơi dừng một chút.
“Chờ anh đấy.” Hạ Đình Vãn mở to mắt.
“Thật à?” Tô Ngôn cười nhẹ: “Chờ tôi làm gì?”
“Chờ anh bế em vào nhà chứ gì nữa.” Lúc nói chuyện Hạ Đình Vãn vẫn luôn cong khóe miệng, hai bên má để lộ lúm đồng tiền ngọt ngào.
Tô Ngôn hơi thất thố quay người đi, anh bỗng nhìn về phía Doãn Ninh nhẹ nhàng nói: “Ninh Ninh, đợi lát nữa xuống tôi muốn nói với em chút chuyện.”
Doãn Ninh cúi đầu, trước mặt Tô Ngôn cậu bé rất ngoan, bèn nhanh chóng nhỏ giọng đáp lời.
Sau khi nói chuyện, Tô Ngôn cúi người xuống.
Hạ Đình Vãn cười trộm, thuần thục ôm lấy cổ Tô Ngôn để anh bế y lên đi về phía tầng ba.
Dọc đường đi Hạ Đình Vãn tò mò hỏi: “Tô Ngôn, anh định nói gì với Ninh Ninh thế?”
Tô Ngôn quay đầu nhìn y một cái rồi bình thản nói: “Không có gì, chuyện học hành thôi.”
“À.” Hạ Đình Vãn nghe xong cũng không để ý lắm, nhưng lập tức lại tiến đến bên tai Tô Ngôn làm nũng nói: “Tô Ngôn, em muốn tắm.”
“Không phải đã nói là em có vết thương không thể tắm rửa được sao.”
“Nhưng đã hai ba ngày chưa được tắm rồi, em thối lắm, anh ngửi đi.” Hạ Đình Vãn khoa trương nói, y ôm lấy cổ Tô Ngôn, mềm mại nói: “Em nghĩ rồi, em không dội nước dưới vòi sen đâu, chỉ ngâm mình thôi cũng được mà. Em sẽ đặt chân trái lên bồn tắm, không dính nước đâu. Nếu anh vẫn lo lắng thì có thể dùng màng bọc thực phẩm quấn chân giúp em để ngừa ngộ nhỡ, được chưa?”
“Em…” Nhất thời Tô Ngôn nghẹn lời.
Rốt cuộc anh vẫn không lay chuyển được Hạ Đình Vãn, chỉ đành bảo dì Dung chuẩn bị đồ tắm rửa, sau đó lại xuống nói chuyện với Doãn Ninh.
Hạ Đình Vãn vô cùng buồn chán mà đợi nửa tiếng, Tô Ngôn mới thay bộ đồ khác quay về.
Dì Dung đã bật hơi nóng cho phòng tắm, bên trong ấm áp dễ chịu, ngập tràn mùi quả lê thu tinh khiết ngát hương quen thuộc.
Vừa được bế vào, Hạ Đình Vãn đã nhạy bén hít một hơi, vui vẻ nói: “Là hoa lan Nam Phi.”
Lan Nam Phi
“Mũi thính thế à?” Tô Ngôn bỗng khẽ mỉm cười, anh đặt Hạ Đình Vãn lên chiếc ghế tựa bằng da ở một góc phòng tắm, sau đó vuốt gọn tóc mái Hạ Đình Vãn ra phía sau, cột lại.
Hạ Đình Vãn ngẩng đầu nhìn Tô Ngôn: “Gì anh cũng nhớ cả.” Tinh dầu thơm mùi lan Nam Phi của Jo Malone là mùi mà y thích nhất.
Là một hãng nước hoa cao cấp của Anh.
Tô Ngôn ngồi xổm trước mặt y: “Là dì Dung nhớ đấy.”
Nói xong anh nắm lấy ống quần y, chần chừ một lúc mới thấp giọng nói: “Để anh cởi giúp em.”
“Ừm.” Hạ Đình Vãn rũ mi, mặt y bỗng đỏ bừng.
Tô Ngôn cởi chiếc quần ngủ của Hạ Đình Vãn, trong ánh đèn màu vàng ấm, đôi chân thon thả trắng ngần lộ ra, bắp thịt hai bên cân xứng, lúc này lại hơi căng chặt vì khẩn trương.
Chân phải sưng to nom thật đáng thương, mu bàn chân cũng là màu xanh tím do máu bầm chưa tan hết.
Nhưng những ngón chân tròn trịa vẫn xinh đẹp vểnh cao như cũ, phần móng màu hồng nhạt xinh xinh.
Tô Ngôn không nói gì, sau đó lại đỡ hông của Hạ Đình Vãn để cởi quần lót.
Hạ Đình Vãn cảm thấy mông mình lành lạnh, mặt lại nóng bừng.
Lông mi y đang run rẩy dữ dội, chỉ biết cúi đầu theo bản năng, nhưng lại thấy thân thể lõa lồ của mình, thế nên chẳng hiểu sao y càng hoảng sợ hơn.
Trong phòng tắm yên tĩnh, y bắt đầu có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch gấp gáp của mình.
Chính y ồn ào muốn được tắm, ít nhiều cũng có tâm tư làm chút chuyện xấu muốn trêu chọc Tô Ngôn, lại nghịch ngợm quyến rũ một chút.
Nhưng không ngờ Tô Ngôn mới vừa cởi quần áo được một nửa, chính y đã hoảng hốt khôn cùng.
Đúng là gà mờ.
Trước đây y hoàn toàn không như vậy.
Cuối cùng Tô Ngôn cũng đứng lên, Hạ Đình Vãn không dám nhìn vào mắt anh, chỉ ngoan ngoãn ngồi yên giơ tay lên để Tô Ngôn cởi áo cho, sau đó cúi đầu mắt nhìn mũi mà mũi thì nhìn tim.
Tô Ngôn quay lại lấy màng bọc thực phẩm đã chuẩn bị từ trước đến, anh quấn lại phần bị thương của Hạ Đình Vãn từ bắp đùi trái đến đầu gối, sau đó mới hít một hơi thật sâu bế thân thể trần truồng của Hạ Đình Vãn lên.
Lúc này Hạ Đình Vãn lại dịu dàng đến lạ, y không nói câu nào, chỉ vùi mặt vào hõm vai Tô Ngôn.
Tô Ngôn khom người xuống để mũi chân y chạm vào một chút nước trong bồn tắm, hỏi: “Có nóng không?”
Hạ Đình Vãn vùi mình trong lòng Tô Ngôn, lắc lắc đầu.
Lúc này Tô Ngôn mới cẩn thận đặt người y vào bồn tắm, làn nước ấm áp có mùi thơm ngòn ngọt của cây quýt, hẳn là đã pha thêm tinh dầu.
Mãi đến khi nước không qua ngực, Hạ Đình Vãn mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Y chớp chớp mắt nhìn về phía Tô Ngôn đang ngồi bên cạnh bồn tắm.
Mặc dù chỉ bế y hai lần, nhưng thái dương Tô Ngôn ướt đẫm mồ hôi, mặt anh ửng đỏ, không biết là do hơi nóng của nước hun hay nguyên nhân gì khác.
Tô Ngôn cẩn thận nhấc chân trái Hạ Đình Vãn lên đặt vào chiếc đệm mềm mà dì Dung đã chuẩn bị bên cạnh bồn tắm, đặt như thế này sẽ không cảm thấy khó chịu.
Nhưng Hạ Đình Vãn lại bất giác dùng giọng mũi ưm một tiếng, tư thế này… Chân bị tách xa nhau, dòng nước ấm áp thừa cơ len vào khe mông chật hẹp, tựa như ám chỉ bị tiến vào.
Y ngẩng đầu lên nhìn bóng đèn trên đỉnh đầu, bỗng thấy oi bức đến lạ.
Y bất giác cầm tay Tô Ngôn, năm ngón tay vô thức quấn lấy ngón tay anh.
“Đình Đình?” Tô Ngôn quay đầu lại nhìn Hạ Đình Vãn.
Mặt họ đang sát kề nhau rất gần, gần đến độ dường như có thể thấy từng chiếc từng chiếc lông tơ mịn màng trên da.
Tô Ngôn nhìn Hạ Đình Vãn, hô hấp dồn dập.
Anh hít một hơi thật sâu, thì thào như đang nói mơ: “Đình Đình, mũi của em.”
Tô Ngôn dừng một chút, rồi lại tiếp tục nói bằng chất giọng thô ráp: “Tôi vẫn nghĩ tại sao lại có người có chiếc mũi đẹp thế nhỉ, sao lại dịu dàng đến thế, chóp mũi vênh vểnh như một chú hươu ngây thơ. Mỗi lần nhìn em là tôi lại không kìm được mà nghĩ… Em là hươu con sao? Muốn duỗi ngón tay ra lặng lẽ sờ chóp mũi của em, xem chỗ đó có phải cũng ẩm ướt như hươu con không.”
Nói xong hình như chính anh cũng thấy buồn cười, bèn bất giác gục đầu xuống, lông mi khẽ run rẩy, rồi lại không kìm được mà nhanh chóng ngẩng đầu lên quyến luyến Hạ Đình Vãn.
Vẻ mặt xấu hổ này xuất hiện trên gương mặt của một người đàn ông thành thục, nhưng gần như không có cảm giác không hợp.
Hạ Đình Vãn si mê nhìn Tô Ngôn.
Cơ thể y tê dại kỳ lạ, muốn rên rỉ, lại hơi muốn khóc.
Tô Ngôn nhìn đôi mắt y đang lóe lên tia sáng ngây thơ.
Giống như một cậu bé lần đầu thấy được đom đóm trong đêm đen.
Tác giả có lời:
Tô meo meo: “Oa hu hu hu nam thần của tôi!”