Gió thu thổi ào ào, nhưng lại không quá lạnh, chỉ man mát dễ chịu.
Ăn uống trong một buổi đêm thế này thật sự là một chuyện rất đáng hưởng thụ.
Lúc ăn thịt nướng gần xong, cua chưng chín cũng được bưng lên.
Mùa thu là lúc thịt cua căng nẩy chắc mẩy nhất, mấy con cua cái con nào con nấy đều đầy bụng gạch vàng tươm ăm ắp, vừa nhìn đã khiến người ta thèm chảy nước miếng.
Kỷ Triển thích ăn thịt, cậu ngại ăn hải sản quá phiền phức nên dứt khoát không chạm vào cua.
Nhưng Hạ Đình Vãn đã thèm lắm rồi, lúc này mắt y sáng rỡ, nhưng vẫn lặng lẽ nghiêng mình liếc nhìn Tô Ngôn.
Đương nhiên là Tô Ngôn hiểu.
Anh không nói gì thêm, chỉ xắn tay áo sơ mi cao lên một chút, sau đó lấy chiếc kìm trong bộ dụng cụ ăn cua, tập trung gỡ thịt cua cho Hạ Đình Vãn.
Anh rất tỉ mỉ, đến một cái chân cua nhỏ cũng dùng kéo lột hoàn chỉnh miếng thịt rồi đặt vào trong đĩa của Hạ Đình Vãn.
Y nhìn Tô Ngôn, bỗng cong môi mỉm cười.
Y uống thêm một ly champagne, lại ăn bảy, tám con hàu, trên mặt đã dần nhuộm ráng đỏ, khi cười thế này trông rất ngọt ngào.
Lục Tương Nam dùng ngón giữa kẹp điếu thuốc, hỏi Hạ Đình Vãn: “Xem em lười chưa kìa, đã bao lâu rồi chưa tự mình lột cua hả?”
Sau khi nghe xong Tô Ngôn nở nụ cười, anh vẫn không quên để ý đến ly rượu của Lục Tương Nam sắp cạn rồi, bèn ôn hòa ngẩng đầu hỏi một câu: “Thêm chút champagne nhé Tương Nam?”
Lục Tương Nam lắc đầu: “Không uống nữa.”
Nhưng Kỷ Triển lại thấy hứng thú bèn chen miệng hỏi: “Hạ Đình Vãn vẫn tác oai tác quái thế hả?”
“Đúng thế.” Lục Tương Nam híp mắt nhìn Kỷ Triển: “Cậu vẫn không biết à, tên này lợi hại lắm. Nếu Tô Ngôn không nghe lời, cậu ta sẽ cáu kỉnh, nhưng một khi thấy mình làm quá mức khiến sắc mặt Tô Ngôn không tốt lắm, giây sau cậu ta sẽ giả vờ như không có chuyện gì mà lảng sang việc khác, quả thật là tiến lùi như gió.”
“Ha ha ha ha.” Kỷ Triển phì cười: “Hạ Đình Vãn, hành động của anh đáng được gọi là thuận gió cuồng như sói, ngược gió sợ như chó.”
Hạ Đình Vãn xấu hổ, chỉ biết đỏ mặt cúi đầu uống rượu, không nói câu gì.
Hình như từ khi ở bên Tô Ngôn, y chưa từng phải động tay mỗi khi đi ăn tôm hùm đất và cua.
Trước đây hai người họ và Hứa Triết, Lục Tương Nam cùng đi ăn hải sản trên bờ biển, Tô Ngôn không thích ăn mấy thứ này lắm, anh vừa nói chuyện phiếm với Hứa Triết vừa chăm chú lột vỏ cho Hạ Đình Vãn ăn.
Lần nọ Lục Tương Nam có cười nói, khi ở nhà Hứa Triết cũng làm thế, chỉ là ở bên ngoài sẽ tuyệt đối không chịu làm. Cũng may là Lục Tương Nam không quá quan tâm, mỗi lần ăn cua cũng chẳng tỉ mỉ như vậy, còn dùng răng cắn chân cua luôn.
Hứa Triết là một người đàn ông rất trọng mặt mũi, nên khi làm đạo diễn vẫn không muốn công khai quan hệ với Lục Tương Nam dù đã yêu nhau nhiều năm, tính cách này thể hiện ở tất cả các phương diện trong cuộc sống.
Còn Tô Ngôn, tuy thân phận không giống bình thường, nhưng hình như anh chưa bao giờ quan tâm đến việc phải lén lút khi ở bên ngoài, cũng không để ý địa vị cao thấp trước mặt người ngoài.
Khi có liên hoan với bạn bè, anh có thể vừa duy trì phong độ của tổng giám đốc Hanh Thái đi xã giao, vừa đối xử thương yêu y giống như khi ở nhà.
Hạ Đình Vãn ăn một thìa ăm ắp gạch cua Tô Ngôn múc cho. Y ngẫm lại quá khứ, vừa cảm thấy xa xôi, vừa thấy thật ấm áp.
Trong đêm thu thế này, cùng nói chút việc nhà bình thường với bạn bè, trêu chọc lẫn nhau, khiến người ta cảm thấy rất thư giãn, cũng rất lười biếng uể oải…
Giống như y và Tô Ngôn vẫn luôn bên nhau, vĩnh viễn tiếp tục như vậy.
Một cuộc sống tốt đẹp và bình an.
…
Đêm đã khuya, Tô Ngôn sai tài xế đưa Lục Tương Nam và Kỷ Triển về, còn anh thì đến thư phòng xử lý chút việc vặt.
Hạ Đình Vãn về phòng tắm rửa, sau đó sấy khô tóc, chỉnh đèn phòng ngủ tối hơn chút, bản thân thì mặc một chiếc áo ngủ nằm trong chăn chờ Tô Ngôn.
Đương nhiên là y đang có ý đồ gây rối.
Dù Lục Tương Nam không nói với y những lời này, không phải để diễn “Tìm”, y cũng thật sự rất muốn Tô Ngôn.
Chẳng qua vì chuyện lần trước mà hai người vẫn có chút nhát gan và chần chừ.
Nhưng bầu không khí và cảm giác tối nay thật sự quá đẹp.
Hạ Đình Vãn uống rượu ngà ngà say, khiến y cứ thấy lâng lâng.
Y như một đám mây tung bay giữa không trung, toàn thân dính dấp tình dục ẩm ướt, chờ đợi khiến y khô nóng đến độ mong chờ một cơn mưa.
Tô Ngôn không bận rộn quá lâu, anh nhanh chóng quay về. Vừa mới vén chăn lên nằm vào, Hạ Đình Vãn đã nhanh nhẹn nghiêng người chui vào dán sát mặt mình lên bờ ngực rộng của Tô Ngôn.
“Vẫn còn tỉnh hả?” Tô Ngôn xoa đầu y, dịu dàng nói: “Nãy thấy em say rồi, còn nghĩ em sẽ nhanh chóng đi ngủ cơ.”
“Đang chờ anh đấy.” Giọng Hạ Đình Vãn mềm mại như tơ, ánh mắt nhìn Tô Ngôn cũng ươn ướt.
Hai người họ đã quen thuộc với nhau lắm rồi, mỗi tín hiệu bé nhỏ đối phương phát ra cả hai đều rõ như lòng bàn tay.
Hiển nhiên, Tô Ngôn cũng đã nhận ra.
Anh chần chừ một chút, nhưng mấy giây sau vẫn ôm lấy Hạ Đình Vãn: “Sao thế em?”
Hạ Đình Vãn chậm rãi dời tay xuống ôm lấy hông Tô Ngôn, nhỏ giọng nói: “Hôm nay em cho sư huynh xem những gì đã chuẩn bị cho “Tìm”, kết quả anh ấy lại không hài lòng. Cố Phi vốn rất hấp dẫn và thu hút, thế mà cảnh diễn đó em lại diễn rất chán. Sư huynh nói em diễn không ra ham muốn nhục dục — phương diện kia em vừa cứng đơ vừa chậm chạp.”
Tuy đúng là y có ý đồ thật, nhưng nhắc đến những lời Lục Tương Nam nói với mình, y vẫn rất tủi thân.
Chưa nói đến đóng phim, bản thân mình nửa năm rồi chưa sinh hoạt tình dục, càng nói y càng tủi, khẽ khịt mũi một cái, nom như một chú hươu con đáng thương.
“Em đơ hả? Sao có thể chứ?”
Nghe xong hình như Tô Ngôn mỉm cười. Giọng của anh trầm khàn, một tay nâng cằm Hạ Đình Vãn lên: “Không phải em là tiểu tài xế trời sinh à?”
Bên Trung dùng từ lái xe để ám chỉ việc chịch chịch, tài xế càng lão luyện thì làm chuyện ấy càng giỏi.
Mặt Hạ Đình Vãn thoáng cái đỏ bừng: “Thật hả anh?”
Tô Ngôn ôm y chặt hơn: “Ừ, em là nhóc dâm đãng nhất mà tôi từng thấy.”
Không hiểu sao Hạ Đình Vãn lại cảm thấy vui vẻ, y không kìm được, hỏi: “Là vì khi đó em tìm anh xem GV hả?”
“Em không nhớ mình đã làm những gì ư?” Tô Ngôn thấp giọng đáp.
“Em nhớ chứ.” Hạ Đình Vãn nở nụ cười ngốc nghếch, y gặm gặm vành tai Tô Ngôn: “Em còn quấn lấy anh đòi xem phía dưới của anh to thế nào cơ.”
Tô Ngôn hít sâu một hơi, không nói gì nữa.
Ngực Hạ Đình Vãn phập phồng, y ngửa mặt lên nhìn Tô Ngôn, màu mắt người đàn ông trước mặt y đậm hơn, trông rất nguy hiểm.
Y hơi căng thẳng, lại bỗng thấy kích thích đến lạ. Y dùng ngón tay run rẩy cởi áo ngủ ra, bên trong y không mặc gì cả, thân thể lõa lồ nõn nà phơi bày trước mặt Tô Ngôn.
Y cảm thấy mặt mình nóng hừng hực, chất cồn đang thôi thúc trong não y. Lý trí của y trở nên chậm chạp, nhưng những giác quan khác lại mẫn cảm khôn cùng.
Ánh đèn trong phòng ngủ để đến mức tối nhất, y không nhìn thấy chính mình.
Không biết qua bao lâu, Hạ Đình Vãn bỗng cảm thấy tự luyến không gì sánh được.
Ham muốn tình dục dồi dào như một mặt gương trống, có lẽ lúc này sẽ thấy được bản thân phản chiếu trong mắt đối phương, cực kỳ mê hoặc quyến rũ.
Mà trong mắt Tô Ngôn, có lẽ đôi mắt đào hoa của y đang mướt rượt đa tình, đầu nhũ hồng nhạt trên bờ ngực lõa lồ thật thà dựng thẳng một cách đáng xấu hổ.
Tô Ngôn sẽ muốn sờ y ư?
Y quyến rũ Tô Ngôn, muốn xác nhận mình được yêu từ phản ứng của anh.
Hạ Đình Vãn thì thào nói: “Tô Ngôn, xoa xoa mông em được không? Em nhớ anh, em rất nhớ anh.”
Y là một đám mây đang xụi lơ tan ra trên bầu trời ẩm ướt.