Tô Ngôn nở một nụ cười trầm thấp.
Anh để Hạ Đình Vãn nằm ngửa trên giường, sau đó đè xuống vùi đầu vào giữa đôi chân đang dang rộng của y.
Tô Ngôn hôn mép bắp đùi ngoài của Hạ Đình Vãn.
Nơi đó đã từng bị Hạ Trọng Dư dùng chai bia vỡ đâm vào, mảnh thủy tinh vỡ cắt sâu vào trong da thịt, sau đó lại rút mạnh ra, khiến phần da phẳng lỳ bị phá hủy.
Tô Ngôn hôn thật chậm thật nhẹ, giống như vết sẹo kia cũng đáng được anh quyến luyến.
Hạ Đình Vãn ngẩng đầu nhìn trần nhà thở hổn hà hổn hển.
Tô Ngôn nhấc cao đùi phải y gác lên vai mình. Tư thế này khiến Hạ Đình Vãn phải nhếch mông lên, chỗ bí ẩn giữa hai chân cũng hoàn toàn lộ ra trước mặt Tô Ngôn.
Y xấu hổ khôn cùng, nhỏ giọng nghẹn ngào một tiếng, nhưng thân thể lại run rẩy vì hưng phấn.
“Ướt đến thế này rồi ư?” Tô Ngôn cong ngón tay ngả ngớn búng mạnh một cái vào thân dưới đã cứng lên và ươn ướt của Hạ Đình Vãn. Nơi đã căng to vốn không chịu được kích thích như vậy, Hạ Đình Vãn giật nảy mình, dỗi hờn trừng mắt nhìn về phía Tô Ngôn.
“Bé công đực nhà tôi lại phát tình rồi.”
Tô Ngôn nằm giữa hai chân y, ngẩng đầu lên chậm rãi nói: “Không phải chương trình “Thế giới động vật” đã nói thời kỳ động dục của chim công đực trưởng thành là từ giữa tháng sáu đến tháng tám à? Thế tiểu bảo bối của tôi đang xảy ra chuyện gì nhỉ, đến cuối thu rồi mà vẫn dâm thế này cơ à.”
Anh nói chuyện rõ ràng, đứng đắn, thế mà ngón tay lúc có lúc không trêu chọc phân thân đã ngỏng cao.
Hạ Đình Vãn bị anh trêu đến mức sắp khóc: “Tô Ngôn, anh….”
“Hửm?” Giọng mũi thật trầm của Tô Ngôn có vẻ cực kỳ gợi cảm. Anh híp mắt, vẫn không chịu buông tha cho Hạ Đình Vãn: “Xảy ra chuyện gì thế? Rốt cuộc em là giống công gì?”
“Em, ưm, em không phải….”
Hai tay Hạ Đình Vãn níu chặt lấy ga giường, cách hỏi thế này khiến y xấu hổ đến nỗi đỏ bừng khóe mắt.
Dục vọng không được giải quyết khiến y tủi thân khôn cùng, hận không thể cắn Tô Ngôn một cái, nhưng tất cả những nơi nhạy cảm của y đều đang bị Tô Ngôn khống chế, vốn không thể phản kháng được, thậm chí hai chân cũng chỉ có thể mềm nhũn treo trên vai Tô Ngôn.
“Không phải là gì?”
“Em không phải là chim công xanh.” Hạ Đình Vãn rưng rưng lắc đầu.
Người y nóng rẫy, nóng đến độ không thể suy nghĩ, cũng không biết mình đang nói cái gì, chỉ có thể nức nở theo bản năng: “Em là, em là bé công đực của anh, chủng loại của em, chủng loại của em là chim công của tiên sinh.”
“Ngoan quá.” Tô Ngôn nở nụ cười.
Anh cúi xuống ngậm dương vt đã đứng thẳng của Hạ Đình Vãn vào miệng.
“Ha aaa….”
Hạ Đình Vãn rên lên một tiếng mềm nhũn thật dài, âm cuối run rẩy tản ra trong không khí.
Khoái cảm mãnh liệt khiến trong cơ thể y dường như đang có một quả bom lông xù, cảm giác thỏa mãn vừa ngứa vừa tê lan tràn từ lồng ngực đến tứ chi.
Tô Ngôn thật sự quá hiểu nên làm thế nào để lấy lòng y.
Anh dùng đầu lưỡi đảo quanh phía trước một cách quen thuộc, sau đó lại ngậm sâu vào trong khoang miệng ấm áp.
Hạ Đình Vãn bị kích thích đến nỗi liên tục rơi nước mắt, ngực phập phồng kịch liệt. Y không kìm được mà lấy tay ấn phần gáy Tô Ngôn xuống, muốn nhiều, thật nhiều hơn nữa, muốn được hoàn toàn ôm trọn.
Y tham lam thế đấy.
Tô Ngôn bị sặc, khó chịu rên lên một tiếng. Nhưng anh không giận, chỉ cúi đầu nuốt thứ của Hạ Đình Vãn sâu hơn, khiến dương vt của y vùi thật sâu vào cổ họng mình.
“Tô Ngôn, a, a ưm…”
Hạ Đình Vãn quơ quào lấy tóc Tô Ngôn, hô lên từng tiếng. Trong nỗi sướng khoái tột đỉnh của tình dục, tất cả các giác quan đều run rẩy vì vui sướng.
Y không còn là chính mình nữa.
Y là một đám mây ướt át, là một đóa hồng nở bung.
Lúc chuẩn bị bắn ra, Tô Ngôn đột ngột ngừng lại nhả thứ trong miệng ra.
Cảm giác trống rỗng bất chợt khiến Hạ Đình Vãn gần như không chịu đựng nổi. Y khó chịu giãy giụa eo cố cọ xát Tô Ngôn, thấy anh vẫn không làm gì, y không kìm được nữa, yếu ớt nhỏ giọng nói: “Ưm, đừng, đừng vậy mà… Tô Ngôn, em muốn, cầu xin anh… Tô Ngôn.”
“Đừng vội.”
Tô Ngôn ngẩng đầu lên, vì khẩu giao hơi lâu nên giọng anh khàn khàn.
“Ưm… Em khó chịu lắm Tô Ngôn, hmm…”
Hạ Đình Vãn ôm kín mặt, nước mắt rơi tí tách, gối cũng ướt đẫm.
Tô Ngôn chống người lên đẩy tay Hạ Đình Vãn ra, sau đó dùng ngón tay dịu dàng lau sạch nước mắt cho y.
“Bé cưng,” Tô Ngôn hít một hơi thật sâu, sau đó ghé vào tai y thấp giọng nói: “Mỗi lần lên giường em đều khóc thành một túi khóc nhỏ. Em có biết lúc mình yếu đuối hấp dẫn đến nhường nào không, dường như mỗi giọt nước mắt đều ngọt ngào, khiến tôi hận không thể ăn sạch em vào bụng.”
Hạ Đình Vãn nghĩ, bẽ mặt quá, nhưng tim lại đập thình thịch loạn nhịp.
Y ngửa đầu thở hổn hển, nghĩ — Ăn sạch em đi, Tô Ngôn.
Ăn sạch em đi.
Tô Ngôn đột ngột tách chân y ra rồi quỳ gối giữa hai chân y cúi xuống liếm láp lối vào chật hẹp kia, sau đó đầu lưỡi cố sức đẩy cửa mình ra xông vào.
“A, aaa… Đừng mà….”
Hạ Đình Vãn thét lên một tiếng, y lắc đầu liên tục, hai chân run lẩy bẩy chỉ muốn khép lại, nhưng lại bị Tô Ngôn kiên quyết ấn mạnh, dang rộng sang hai bên.
Cửa mình bí ẩn bị đầu lưỡi căng ra, mỗi một nếp uốn đều bị liếm láp.
Y nức nở, lộn xộn xin tha: “Tô Ngôn, anh trai tốt, em không chịu được nữa, xin hãy thả em đi mà…”
Y bẩm sinh là thụ, chỗ đó mẫn cảm khôn kể.
Đã lâu lắm rồi y không được Tô Ngôn yêu thế này, khoái cảm quá mãnh liệt như muốn vọt khỏi đỉnh đầu, thậm chí trong nháy mắt y còn cảm thấy sợ.
Người y run bần bật, ngón chân co quắp lại.
Đương nhiên Tô Ngôn sẽ không dễ dàng buông y ra.
Anh làm cho toàn bộ thân dưới của Hạ Đình Vãn ướt đẫm, không ngừng run rẩy, sau đó chậm rãi tinh tế liếm cắn thịt mềm bên mép đùi của y.
Sau đó, anh lần nữa ngậm dương vt rắn đanh của Hạ Đình Vãn vào miệng, phun ra nuốt vào.
Đầu gối Hạ Đình Vãn run rẩy, khóc lóc bắn ra.
Y tựa như một chiếc thuyền con, được Tô Ngôn dẫn vào biển rộng trong đêm.
Tình dục sâu thẳm khôn lường, Tô Ngôn là người lái đò giỏi giang, khi thì lái chậm khiến y hít thở ngoài khơi gió êm sóng lặng, khi lại dẫn y đâm thẳng vào giữa con sóng mãnh liệt, khiến y trầm luân quay cuồng trong khoái cảm cực hạn.
Tô Ngôn thật sự là một người đàn ông rất kiên nhẫn, sức tự kiềm chế khiến anh ở trên giường mạnh mẽ đến không thể tưởng tượng nổi.
Thậm chí không cần đâm vào, chỉ cần hết lần này đến lần khác dạo đầu như thế cũng đủ khiến Hạ Đình Vãn lên đỉnh nhiều lần.
Đến cuối cùng, Hạ Đình Vãn gần như thấy mình đã mất đi ý thức.
Thân thể y cảm nhận được nỗi vui sướng rất lâu, thi thoảng lại giần giật một cái, chỉ biết nằm nhoài trên giường, không nhúc nhích được.
Chờ đến khi phục hồi lại tinh thần, y mới nhận ra mình đã được Tô Ngôn ôm vào lòng.
Chân y vẫn đang run nhè nhẹ, y ôm lấy Hạ Đình Vãn, khàn giọng nói: “Tô Ngôn, em, em…. Hình như nãy em đã hôn mê.”
“Có thất thần một lúc.” Tô Ngôn cúi đầu hôn y một cái, hơi thở anh đẫm vị thanh mát sạch sẽ của nước súc miệng.
“Anh đánh răng rồi hả?” Hạ Đình Vãn thò đầu ra hỏi, bỗng nhiên thấy không vui lắm. Ban nãy y không nhịn được mà bắn trong miệng Tô Ngôn, không ngờ anh lại đi đánh răng nhanh đến thế: “Anh ngại có mùi à?”
Tô Ngôn rũ mắt mỉm cười nhìn y, sau đó nhẹ nhàng hôn một cái, thấp giọng nói: “Bảo bối, là tôi muốn hôn em, sợ em không thích.”
“Em mới không chê mình đâu.” Hạ Đình Vãn hừ một tiếng, nhưng y vẫn thấy mềm nhũn ngọt ngào, bèn vòng tay ôm lấy cổ Tô Ngôn.
“Vậy lần sau không súc miệng nữa.” Tô Ngôn dịu dàng vuốt gọn lọn tóc rối trên trán y.
Hạ Đình Vãn “Dạ” một cái, sau đó lén nằm gần Tô Ngôn một chút.
Rõ ràng y là người được hầu hạ, thế mà lại thấy mình sắp kiệt sức, chân cũng mềm nhũn. Nhưng y vẫn mở to mắt tiến đến nhẹ nói bên tai Tô Ngôn: “Tô Ngôn, để em dùng miệng giúp anh nhé?”
Tô Ngôn nhìn y, anh im lặng một lúc mới nói: “Không cần.”
Hạ Đình Vãn ngơ ngác, y bối rối, suy nghĩ một hồi rồi nhỏ giọng nói: “Tô Ngôn, em không còn ngại việc kia nữa, thật đấy.”
“Tôi biết.”
Tô Ngôn lên tiếng, nhưng vẫn bình tĩnh lặp lại lần nữa: “Không cần.”