Tô Ngôn nhớ rõ, hồi còn bé mỗi ngày cứ đúng sáu giờ sáng anh sẽ thức dậy, sau đó đứng trước cửa phòng cha mình là Tô Mặc để đọc diễn cảm tin đầu tiên trong báo ngày hôm đó.
Lúc ấy ánh mặt trời vừa hơi hơi nhú ra, trong hành lang lúc nào cũng âm u.
Anh đọc chậm rãi từng chữ từng chữ một, nếu có chữ nào không biết anh sẽ căng thẳng siết chặt lấy tờ báo.
Cha anh rất nghiêm khắc, bình thường thoạt nhìn trầm tĩnh đấy, nhưng một khi trở mặt thì giống như sấm sét giữa trời quang, không hề báo trước.
Khi Tô Ngôn sáu tuổi, có một lần anh mê chơi Lego quá nên hôm sau dậy muộn, bèn bị cha mình đánh.
Tô Ngôn vừa mở miệng muốn giải thích thì đã trúng một bạt tai, vừa muốn nói tiếp lại ăn thêm một bạt tai nữa.
Mãi cho đến khi anh im lặng cúi đầu, cha anh mới nói một cách lạnh lùng: “Mày thật khiến người ta thất vọng.”
Trong căn nhà này, từ trước đến giờ ai cũng sợ làm người đàn ông này thất vọng.
Từ đó về sau, anh cực kỳ tuân theo quy củ.
Có lẽ vì lý do này mà anh biết chữ từ rất sớm.
Thư phòng của cha anh đã khóa lại, anh không có sách giải trí gì để xem, mỗi ngày chỉ biết lén lút mang báo về phòng để đọc.
Anh thích đọc chuyên mục những chuyện vặt trong xã hội nhất, vì thấy rất mới mẻ và thú vị.
Thì ra trên thế giới này lại có nhiều chuyện lạ lùng đến vậy.
Có ông chồng bỏ nhà ra đi mười năm, bị phát hiện hóa ra vẫn lặng lẽ sống trong một con ngõ nhỏ cách một con đường.
Cũng có những tin tức dung tục máu tanh như thường được đăng trên các diễn đàn, ngoại tình, giết người vì yêu, hoặc thầy giáo yêu học sinh bị đuổi việc.
Có một ngày, trên báo đăng câu chuyện về một chú cá voi tên là Alice.
Năm , Alice xuất hiện ở vùng biển gần đảo Whidbey, nó phát ra âm thanh với tần số là Hz.
Đây là một câu chuyện có thật về chú cá voi cô đơn nhất trên thế giới, có thể đọc thêm ở đây.
Những con cá voi xanh bình thường đều có tần số âm thanh là – Hz, mà trước đó chưa từng có bất cứ ai ghi lại được tần số tiếng kêu Hz này.
Alice là chú cá voi có một không hai trên đời, nó bơi lội dưới đáy biển thẳm sâu vô tận, cô đơn, một mình ca hát, dù đồng loại của nó cũng chẳng hiểu được tiếng ca lẻ loi kia. Có lẽ trọn đời nó đều đang tìm một nửa khác có thể hiểu mình, nhưng e rằng mãi mãi nó vẫn cô độc, không nhận được một lời hồi đáp.
Nó là con cá voi cô đơn nhất trên thế gian.
Câu chuyện này có sức hấp dẫn kỳ lạ, Tô Ngôn cắt mẩu tin này ra giấu thật kỹ.
Hành động này dường như chẳng có chút ý nghĩa nào, nhưng trong những tháng năm niên thiếu gắng gượng vượt qua áp lực buồn chán ở nước ngoài, Tô Ngôn vẫn sẽ nhớ đến con cá voi Alice kia.
Thật kỳ lạ, một năm trước khi chiếu phim “Lời cá voi”, một sở nghiên cứu ở ven biển Thái Bình Dương đã tìm được tín hiệu cá voi có tần số âm thanh giống hệt với Alice.
Alice có thể có đồng bạn.
Đã hai mươi năm rồi.
Con cá voi cô đơn hồi đó bỗng nhiên lại có thể có bạn, Tô Ngôn trưởng thành bỗng cảm thấy lòng mình đang rộn ràng một nỗi kích động như còn trẻ con.
Anh vội vàng thuê một đội mấy chục người chuyên hoạt động ngoài khơi chuyên nghiệp, nhân dịp đang rảnh rỗi trong năm để đi theo đoàn tàu nghiên cứu tới lui tuần tra hơn một tháng trên mặt biển Thái Bình Dương bao la.
Anh muốn tìm đồng bạn của Alice, dù đã qua hai mươi năm, anh cũng rất rất muốn biết liệu trên thế giới này thật sự có bạn của con cá voi kia không.
Khoảng thời gian ấy, bên cạnh anh là một cậu trai tên Chu Duẫn, cậu ta quấn quýt đòi đi theo, anh cũng đồng ý.
Chu Duẫn rất hợp với thẩm mỹ của anh, xinh đẹp, là con lai, giọng nói cũng êm tai.
Tô Ngôn chọn bạn giường luôn tuân theo nguyên tắc thực dụng, anh muốn những người da trắng mông cong, biết ngoan ngoãn nghe lời, trừ những phẩm chất bên ngoài này anh không quá để ý đến việc hợp tính cách này nọ.
Những ngày tìm kiếm trên biển rộng mênh mông thật ra rất khô khan.
Có đôi khi Tô Ngôn ngắm nhìn mặt biển tĩnh lặng trọn một ngày.
Mặt biển ban ngày trong vắt nhuốm màu xanh nhạt, khi màn đêm buông xuống, nó sẽ dần dần đậm hơn thành màu xanh sẫm, cuối cùng hoàn toàn hòa thành một thể với bóng tối đen kịt.
Gió biển mãi mãi mang vị mằn mặn tanh tanh.
Sau khi đưa Chu Duẫn lên tàu, cậu trai trẻ nhanh chóng cảm thấy chán. Vốn cậu ta hơi say tàu, nhưng lại len lén giấu không nói cho Tô Ngôn, kết quả khi biển dậy sóng, cậu ta nhanh chóng suy nhược.
Khi Chu Duẫn khó chịu, Tô Ngôn sẽ ôm cậu ta đến ngồi trên ghế sô pha đặt cuối boong tàu để hóng gió, sau đó dùng dầu bạc hà nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương Chu Duẫn.
Chu Duẫn núp trong lòng Tô Ngôn, nghe anh chậm rãi kể vể chuyện Alice, nói đến ý nghĩa của việc anh bôn ba trên đại dương để tìm kiếm.
Trời sao bao la bát ngát, giữa đất trời chỉ còn tiếng sóng biển rì rào, hai người họ lặng lẽ nhỏ nhẹ nói với nhau.
Chu Duẫn nhìn Tô Ngôn, vẻ mặt cậu ta đượm oán khí vì khó chịu: “Động vật có giống người đâu, nó không thể giao tiếp và suy nghĩ được. Hơn nữa, cho dù là người thì cũng có người câm mà, chẳng có gì đáng ngạc nhiên lắm.”
Nghe xong Tô Ngôn không nói gì, chỉ bình tĩnh cười cười: “Ngủ đi.”
Anh không giận Chu Duẫn, chỉ đột nhiên cảm thấy chán nản.
Cảm giác này hình như đã nằm trong dự liệu.
Tô Ngôn vẫn luôn là người đàn ông rất thương tiểu thụ của mình.
Nhưng kỳ lạ là hình như anh rất ít khi thực sự cảm nhận được cảm xúc yêu thương hoặc thích thú.
Nhiều khi chăm sóc người bên cạnh, anh bỗng cảm thấy nó giống như… Anh là con người, đối phương cũng là con người, vì thế mới nảy sinh chút quan tâm nhân đạo một cách tự nhiên.
Rất hời hợt, cũng rất trống vắng.
Đó là một thứ cảm giác rất quái dị, giống như bản thân mình cách biệt một tấm kính thủy tinh với tất cả mọi người chung quanh.
Anh cũng không muốn chạm vào một ai đó sâu hơn.
Có lúc anh cảm thấy mình tựa như Alice dưới đáy biển sâu, có Hz của riêng mình.
Một tháng sau, anh và đội nghiên cứu phía trước vẫn không truy lùng được con cá voi nhiều lần phát ra tiếng kêu kia, mà công việc bây giờ của anh không cho phép kéo dài nữa, nên chỉ có thể bất đắc dĩ quay về vị trí ban đầu.
Hôm trước khi đi, Tô Ngôn đứng một mình bên mạn tàu, nhìn mặt trời khổng lồ màu cam dần dần lặn xuống, dần dần chìm vào biển cả.
Đẹp quá…
Tô Ngôn bỗng nghĩ.
Có thể con cá voi kia cũng không thích mặt biển ồn ào náo động.
Có lẽ bây giờ nó đang chìm sâu trong đáy biển vạn trượng, thỏa thuê nhảy múa với làn sóng nhuộm đẫm ánh chiều tà mặt trời lặn để lại.
Trong phim Vẻ đẹp Mỹ, cậu bé nhìn chằm chằm vào chiếc túi nilon quay cuồng trong gió thu, đôi mắt lóe lên giọt lệ, nói: “Nhiều khi thế giới này có quá nhiều vẻ đẹp… Hình như tôi không thể chịu được nữa, tim tôi… Suýt nữa là đã vỡ tan.”
Vẻ đẹp Mỹ là một bộ phim chính kịch của Hoa Kỳ, do Alan Ball viết kịch bản và là tác phẩm đạo diễn đầu tay của Sam Mendes.
Trong nháy mắt ấy, Tô Ngôn run rẩy nhớ lại câu thoại tiếng Anh kia: “Sometimes there is so much beauty in the world. I feel like.... I can’t take it. And my heart.... is just going to cave in.”
…..
Sau khi về thành phố H, Tô Ngôn mua cho Chu Duẫn một chiếc xe thể thao mà cậu ta hằng mong muốn, nhưng dần dần cũng ít liên lạc hẳn.
Chu Duẫn có đến ồn ào mấy lần, Tô Ngôn bảo thư ký chuẩn bị ba tấm chi phiếu, mỗi lần đến cho một tấm, đến lần thứ tư thì trực tiếp đuổi người.
Sau đó, anh không còn nghe tin tức về Chu Duẫn nữa.
Anh không còn quá cố chấp tìm kiếm hành tung của con cá voi kia, nhưng vẫn quyên góp một số tiền lớn cho đội nghiên cứu sinh vật biển.
Người bên kia hỏi anh có muốn cân nhắc về việc sau khi tìm được con cá voi kia sẽ lấy tên anh đặt cho Hz thứ hai này không.
Tô Ngôn suy nghĩ một lúc rồi vẫn từ chối đề nghị này.
Anh vốn tưởng rằng chấp niệm tìm kiếm cá voi của mình đã từ biệt từ lúc này.
Nhưng một năm sau, bộ phim “Lời cá voi” của Hạ Đình Vãn được công chiếu.
Sau khi xem ở buổi triển lãm phim Cannes, từ hôm đó dường như Tô Ngôn lâm vào một giấc mơ đẹp lạ thường.
Khi đĩa Blu-ray vẫn chưa phát hành, dù đang bận rộn công việc, anh vẫn bôn ba đến khắp các buổi triển lãm phim, chỉ để xem Tiểu Hạ trên màn ảnh rộng thêm một lần.
Có nhà bình luận đã viết…
Hạ Đình Vãn là vẻ đẹp khác lạ đến từ biển sâu. Vẻ mặt ẩn chứa yếu đuối, tối tăm, nhưng vẫn có khát vọng yếu ớt của cậu ta khiến khán giả ở bất cứ quốc gia nào đều phải tan nát cõi lòng.
Đúng vậy, lần đầu tiên Tô Ngôn thấy Hạ Đình Vãn đã hiểu cảm giác ấy.
Anh như lần nữa quay trở lại cái ngày đứng trong nắng chiều ở Thái Bình Dương trông về chạng vạng phía xa xa.
Việc không thể giữ được cái đẹp ấy khiến lòng anh suýt nữa vỡ tan.
Đối với một người có địa vị như anh, tình huống này cực kỳ nguy hiểm, vốn nên cố gắng tránh đi.
Nhưng anh vẫn không tránh.
Anh biết, mình tuyệt đối chính là kẻ ngoại tộc trong tầng lớp của anh.
Thứ mà anh dành cả cuộc đời để theo đuổi đến bản thân anh cũng không nói rõ được, huống chi là người khác. Nhất định họ sẽ chẳng thể nào hiểu nổi.
….
Đêm tân hôn, Tô Ngôn tàn nhẫn chiếm giữ Hạ Đình Vãn.
Lần đầu tiên làm đến bước này, vốn dịu dàng thêm nữa cũng chẳng quá đáng.
Nhưng dù thế nào đi nữa Tô Ngôn cũng không thể khống chế được chính mình, anh liên tục đặt Hạ Đình Vãn dưới thân mình xâm nhập nhiều lần, sau đó lại tàn nhẫn đè y xuống để y quỳ sấp trên giường nhếch mông lên.
Anh cưỡi trên người Hạ Đình Vãn, chỉ dùng một bàn tay là có thể bóp chặt cần cổ thon dài của chàng trai trước mặt.
Anh cứ nắm cổ y như vậy, ép y phải ngẩng đầu lên quay lại nhìn mình.
Nước mắt Hạ Đình Vãn tuôn rơi rào rạt, tựa một đóa hồng vẫn còn đọng sương sớm đang run rẩy trong gió.
Anh cúi đầu hôn Hạ Đình Vãn, thấp giọng nói: “Tôi yêu em.”
Hạ Đình Vãn bướng bỉnh nghiêng đầu, chỉ từ từ nhắm mắt lại nức nở và rên rỉ.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh nói ra ba chữ này.
Từ đó về sau, tình yêu của anh tựa như biển cả được mở van.
Trong năm năm ấy, anh không nhớ mình đã từng nói bao nhiêu lần câu tôi yêu em với Hạ Đình Vãn.
Hạ Đình Vãn rất ít khi đáp lại, mà nếu anh nhớ không lầm thì quả thật Hạ Đình Vãn chưa bao giờ nghiêm túc nói ba chữ này với anh cả.
….
Mỗi sáng sớm Tô Ngôn đều đặt bên gối Hạ Đình Vãn một đóa hoa hồng vừa hái trong vườn. Ban đầu có lẽ Hạ Đình Vãn còn hơi giận anh nên vẫn hỏi khá là xoi mói: “Sao lần nào cũng chỉ có một bông vậy, thật là hẹp hòi.”
Tô Ngôn nắm tay Hạ Đình Vãn dẫn y xuống lầu cho y nhìn vườn hồng anh tự tay trồng, nghiêm túc nói: “Vì tự tay tôi trồng, tự tay cắt, nên không có nhiều lắm đâu.”
Hạ Đình Vãn nhìn vườn hồng nở rộ dưới ánh mặt trời, hơi hơi đỏ mặt, hỏi: “Thật sự đều do anh trồng ư?”
Tô Ngôn gật đầu. Anh đã từng kể chuyện Hoàng tử bé cho Hạ Đình Vãn nghe, nói đó là cuốn sách mình thích nhất khi còn bé.
Cho đến giờ Hạ Đình Vãn vẫn chưa đọc cuốn sách đó, nghe Tô Ngôn kể về hoàng tử bé trong truyện, về đóa hồng, về con cáo của hoàng tử, nghe rất say mê. Y không nói gì, nhưng lại lén lút lấy cuốn “Hoàng tử bé” trong thư phòng Tô Ngôn đi. Sau khi đọc xong, y vẫn đặt bên tủ đầu giường của mình, trước khi ngủ thi thoảng lại lật vài trang, không trả về thư phòng.
Những tháng ngày sống với Hạ Đình Vãn đã mang đến nỗi hạnh phúc lớn lao vô bờ cho Tô Ngôn.
Hạ Đình Vãn bốc đồng, nhưng cũng rất sống động. Trong mắt Tô Ngôn, nhất cử nhất động của y đều vô cùng đáng yêu.
Khoảng thời gian ấy anh đã hơi lớn tuổi rồi, ấy thế mà lại có khát khao sáng tác chưa từng có. Anh gửi một trăm ba mươi tám bức thư tình cho Hạ Đình Vãn, nhưng thật ra số thư mà anh viết rồi lén giấu đi còn nhiều hơn con số này.
Rất nhiều lời sến súa anh vẫn chôn giấu trong lòng.
Xét lại, những thứ anh đã gửi đi cũng rất kỳ cục, nhưng còn cách nào nữa đâu.
Có lẽ đó chính là cảm giác khi kết hôn với người mình yêu.
Từ nay về sau cuộc sống có một mặt sinh động hơn, sẽ càng lãng mạn, dồi dào sung túc, giống như cắn một miếng bánh ga tô đầy ắp, bụng mình sẽ cảm thấy ngọt ngào và thỏa mãn.
Hai người họ cũng đến xem phim cũ, sau đó nắm tay trên đường cùng trò chuyện về tình tiết phim, về nhân vật.
Lúc không có người, họ sẽ không ngại gì mà thân thiết với nhau. Mùa hè, họ sẽ cùng nhau trần truồng nằm trong bồn tắm mát-xa trên ban công. Hạ Đình Vãn ngồi giữa hai chân Tô Ngôn tựa người vào lòng anh ngắm sao, Tô Ngôn thì bóc quýt đút từng múi cho y ăn.
Mùa đông, nửa đêm hai người sẽ ra ngoài ăn lẩu dê. Hạ Đình Vãn sợ lạnh, Tô Ngôn mua cho y một cái chụp tai bằng lông thỏ màu trắng, nom đáng yêu như một chú thỏ con.
Có một lần bị chụp ảnh, Tô Ngôn thấy hai paparazi lạnh đến run rẩy trong gió rét, còn mời bọn họ ngồi bàn bên cạnh cùng ăn một bữa lẩu.
Hạ Đình Vãn hơi mất vui không thèm để ý đến Tô Ngôn. Tô Ngôn cũng không gấp, chỉ từ từ thả từng xâu thịt dê nướng cho y.ti
Hạ Đình Vãn ăn một hồi, bỗng không nhịn được mà cười rộ lên nhìn Tô Ngôn, nói: “Tô Ngôn, anh thật tốt tính.”
Đúng là tính anh rất tốt, đa số thời gian anh đều rất dịu dàng.
Nhưng Tô Ngôn biết, từ sâu trong lòng anh vẫn luôn có một chính anh hoàn toàn khác —
Bệnh hoạn, lúc nào cũng muốn hoàn toàn chiếm giữ Hạ Đình Vãn.
Có lẽ trong năm năm qua, anh vẫn cảm thấy mình là một người theo đuổi, dù có ôm ấp trăm lần ngàn lần, anh vẫn thấy chưa đủ.
Anh muốn mỗi một tấc da thịt trên người Hạ Đình Vãn đều thuộc về mình. Có đôi khi anh hận không thể từng miếng từng miếng nuốt trọn y vào bụng, như vậy mới cảm thấy tuyệt đối không có sơ sót.
Lúc nào anh cũng phải đè nén, chỉ khi lên giường mới thi thoảng để lộ một chút.
Gần như lần nào làm với anh Hạ Đình Vãn cuối cùng cũng phải tội nghiệp rơi nước mắt. Lúc ở trên giường, chú chim công nhỏ xinh đẹp vốn không phải là đối thủ của anh, lần nào cũng phải hoàn toàn tước vũ khí đầu hàng.
Anh thích Hạ Đình Vãn thần phục nằm dưới thân mình nức nở cầu xin: “Không được, thực sự không được.”
Hạ Đình Vãn là người dễ uất ức dễ khóc nhất mà anh biết.
Lúc đôi mắt đào hoa ngập ngụa ánh nước long lanh ấy nhìn qua, anh biết y tủi thân đấy, cũng biết trong cái tủi thân này vẫn ẩn chứa ý làm nũng. Y không khó chịu như vậy, chỉ là muốn anh yêu thương mình nhiều hơn.
Tô Ngôn cúi người ôm Hạ Đình Vãn vào lòng, gọi từng tiếng bảo bối bảo bối dỗ dành, rồi lại không nhịn được mà cúi đầu cắn vành tai trắng như vỏ sò của người dưới thân, thấp giọng hỏi: “Chim công nhỏ, em biết không — Em thuộc về tôi.”
Thường Hạ Đình Vãn sẽ phản kháng một chút, có lúc anh nói như vậy y sẽ khăng khăng không đáp lời.
Tô Ngôn không thể chịu được việc Hạ Đình Vãn phản nghịch vào lúc này. Anh sẽ ấn Hạ Đình Vãn nằm dưới thân mình, dùng răng cắn lấy hầu kết của y để uy hiếp, kiên nhẫn chờ đợi.
Mãi đến khi Hạ Đình Vãn khóc nức nở đẩy anh ra rồi kéo tay anh xoa xoa chiếc nhẫn phỉ thúy nằm trên ngón áp út của mình: “Em là của anh, là của anh.”
Có lúc Tô Ngôn nghĩ, thật ra anh không dịu dàng.
Trong lòng anh dường như đang cất giấu một con rồng ác.
Giống như trong truyện cổ tích, nó thích những đồ vật sáng lấp lánh, vì thế mới cướp hết vàng bạc châu báu mang về giấu trong sơn động của mình.
Anh cũng thế, cũng muốn ngậm lấy hoàng tử bé của mình đến vách đá thật cao nhốt vào sào huyệt của anh, sau đó canh giữ lối vào. Anh không cho bất cứ kẻ nào vào ra, không cho bất cứ ai thương tổn, cũng chẳng chịu cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy quang cảnh đẹp đẽ bên trong.
Tình yêu của anh chẳng hề vĩ đại và ôn hòa.
Tình yêu của anh hẹp hòi, điên cuồng, giống như muốn chất chứa tất cả sinh mệnh ở một điểm cực hạn.
Nhưng khi đó anh chưa từng nghĩ đến, nếu có một ngày rồng già nua rồi, còn có ai có thể bảo vệ sơn động cất giấu báu vật kia, ai có thể mang hoàng tử bé ra khỏi vách núi.
….
Sau khi ly dị, Tô Ngôn luôn mơ đến tình cảnh cái đêm họ kết hôn.
Khuya hôm đó, Hạ Đình Vãn bị giày vò đến nỗi mất hết sức, chỉ biết nằm nhoài trên giường thở hổn hển.
Tô Ngôn đi rót cho y một ly rượu vang. Lúc về phòng, Hạ Đình Vãn đang đưa lưng nằm nghiêng về phía anh, đôi chân thon dài cuộn lại trong chăn, chỉ để lộ nửa thân trên lõa lồ.
Y có hai bên xương bướm xinh đẹp, chỉ cần hơi cử động, bóng mờ sẽ như đang nhảy nhót trên da thịt.
Ga giường màu xanh đen, chăn màu xanh đen, tất cả tựa như sóng biển dịu dàng ôm lấy Hạ Đình Vãn.
Ánh trăng bàng bạc đổ xuống, chiếu vào sống lưng nõn nà của chàng trai nằm trên giường.
Hạ Đình Vãn quay đầu lại để lộ nửa bên mặt khiến lòng người rung động, nhẹ nói: “Anh đã về rồi.”
Tô Ngôn nín thở.
Khoảnh khắc ấy, hình như anh đã thấy biển cả trong màn đêm thăm thẳm, tiếng sóng và tiếng gió đang va vào ghềnh đá.
Dưới ánh trăng, một con cá voi nhỏ trắng tinh nghịch ngợm nhảy lên khỏi mặt biển, để lộ một góc vây lưng sinh động.
Anh thoáng cái bừng tỉnh.
Sau đó, anh gọi điện thoại cho đội nghiên cứu kia, nói, Tôi đã thay đổi chủ ý rồi —
Nếu như các anh còn có thể tìm được tung tích của con cá voi kia, hãy cân nhắc đến cái tên TW.
“TW, Đình Vãn của tôi.
Cá voi nhỏ xinh đẹp của tôi, Hz độc nhất vô nhị trên cuộc đời.”
Đình Vãn: Ting Wan.