Trường An Kinh Mộng- Mĩ Bảo
Tô Thác- Phần
- -----------
Sau này huynh ấy thật sự quay trở về biên ngoại. Tân hoàng đế đã giành lại được thành Trường An, phản quân bị đánh bại. Tô Thác đã sớm chuẩn bị, rời đi từ sớm.
Lúc ấy ta mới bước vào Thanh Tịnh Quan, bắt đầu chính thức tu luyện pháp thuật. Bá tánh chúng sinh trong mắt ta đều mang một tầng ý tứ khác.
Trước khi đi, Tô Thác có gửi cho ta một phong thư, hẹn ta gặp mặt. Nhưng ta đã không gặp huynh ấy.
Ta đề khí nhảy lên cành cây trên đỉnh đầu, đứng nhìn huynh ấy chờ từ trưa cho tới lúc mặt trời khuất dần về phía Tây, ẩn mình sau những tán lá rừng. Sau nhiều lần bị thuộc hạ thúc giục, cuối cùng huynh ấy cũng lên ngựa rồi miễn cưỡng rời đi. Điều duy nhất đọng lại trong ký ức của ta đó chính là bóng lưng đầy cô đơn và tiếc nuối ấy.
Đêm đó, ta đã mơ một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, Tô Thác mặc một thân y phục trang trọng, đầu đội kim quan, áo choàng quý giá, phục sức lộng lẫy nhưng lời nói lại vô cùng dịu dàng.
Huynh ấy hỏi ta: “Muội còn nhớ ta không?”
Ta thành thật mà lắc đầu: “Huynh là ai?”
Hiển nhiên huynh ấy không phải là Tô Thác.
Huynh ấy buồn bã, bất lực: “Tịnh Sơ, muội đúng là đồ không tim không phổi.”
Ta không vui đáp: “Gì mà vừa mở miệng liền mắng người?’
Huynh ấy lại chẳng để ý: “Muội trước nay vẫn luôn hiếu thắng, tính cách kỳ quái, muội chán ghét Tiên giới thanh cao mà đầy giả dối này, thà ở một mình trên đỉnh Tử Vi để gieo trồng thảo dược. Muội luôn miệng bảo ta là người không có cảm tình, chỉ biết tổn thương kẻ khác. Ha, nhưng mà ta là Hắc Đế, trách nhiệm của ta là diệt yêu trừ ma, ta làm sao có thể để cảm tình lấn át lý trí?”
Ta nhịn không nổi mà cắt lời huynh ấy: “Rốt cuộc là ta đã đắc tội huynh lúc nào?”
Huynh ấy tiếp tục nói: “Lấy lòng muội thật chẳng dễ dàng. Ta đã hao tổn biết bao tâm tư để giúp muội có chỗ đứng trong Tư Dược Sử, thế mà muội còn chẳng cảm kích. Ngược lại, tên Huyền Minh kia cùng lắm là giúp muội tưới nước vài lần, muội lại bỏ chạy theo hắn.”
Biểu tình của huynh ấy vô cùng cô đơn, ta nhìn cũng hơi cảm động.
“Huynh là...” Ta cố gắng nhớ lại.
Huynh ấy quay đầu lại cười với ta: “Mỗi một kiếp, hai người đều không thể ở bên nhau, nhưng mà mỗi một kiếp, muội đều yêu hắn. Thứ tình cảm ấy sâu đậm đến thế sao?”
Ta nhìn huynh ấy không nói nên lời.
Huynh ấy cười tự giễu:” Ta yêu muội, vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương muội. Nhưng trách nhiệm khiến ta không thể hạ phàm nhìn muội đau khổ dưới nhân gian. Nhưng cho dù ta có xuống đó chiếu cố muội, muội cũng chẳng cần.”
Lời nói của huynh ấy vừa kiên cường lại xen lẫn ưu thương, lòng ta nghe mà buồn bã.
Nam nhân tuấn mỹ mang trên mình khí chất vương giả, nhưng lại nở một nụ cười vô cùng lạc lõng.
Ta tỉnh dậy, lòng vẫn còn bàng hoàng, đem truyện trong mơ kể lại cho Thanh Tâm sư thái nghe.
Bà ấy nghe, rồi cười nói: “Đứa trẻ ngốc, đó là duyên phận kiếp trước của con.” Sau đó bà lại lẩm bẩm, “Khó trách có tuệ căn hiếm có, ra là có tiên căn.”
Lúc ấy ta hoàn toàn không để chuyện này ở trong lòng. Sư thái còn nói: “Nghe con nói như thế, vậy thì vị bằng hữu kia của con sợ là sẽ sớm phải về chỗ nên về rồi.”
Ta lại nghe thành ý khác, nói: “Huynh ấy đã sớm quay trở về rồi."
Tuy rằng lớn lên ở Trường An, nhưng thảo nguyên mới chính là nhà của huynh ấy.
Nhưng mà chẳng qua bao lâu, ta nghe được tin tức, rằng sau khi trở về nhà, Thất Hoàng tử đã bỏ mạng vì bạo bệnh.
Lúc nghe được tin ấy, ta đã vô cùng đau đớn, nước mắt lăn dài trên má. Lúc ấy ta mới nghe hiểu ý tứ của việc trở về mà sư thái nói. Trong lòng bỗng nhẹ nhõm.
Đỗ Thiếu Lăng đã viết: “ Cảm thời thế, hoa đầm nước mắt- Đau biệt li, chim khắc khoải lòng.”
Nửa đời sau của ta, dường như được xâu chuỗi lại bởi hết cuộc chia ly này tới cuộc chia ly khác.
- -------------