QUYỂN 5: TRƯỜNG GIANG CUỒN CUỘN CHẢY VỀ ĐÔNG
Sớm mùng một có đại triều hội, quan viên từ ngũ phẩm trở lên trong kinh đều phải đến điện Hàm Nguyên mừng năm mới thánh thượng.
Tô Sầm vác khuôn mặt ngái ngủ núp giữa quần thần, vái lạy cùng mọi người, tiếng hô vạn tuế rần rần, vừa gục đầu xuống đã suýt ngủ luôn.
Cậu chỉ nhớ tối qua mình bị trút rượu luôn, ban đầu còn có ý thức nhớ kĩ từng người để sau này còn tính sổ. Nhưng sau bấm tay tính lại, cậu mà ra tay thật e là phải “tàn sát” cả nửa cung Hưng Khánh, chỉ đành thôi.
Hiện Tô Sầm đã thăng lên Đại Lý Thiếu Khanh, quan tòng tứ phẩm, người đứng cạnh cậu là Trung ty Thị lang đã hơn trăm tuổi bẻ đôi, từ sáng sớm nhìn thấy Tô Sầm lão đã nhe hàm răng vàng ra cười trộm. Ban đầu Tô Sầm còn chẳng hiểu làm sao, đến khi hạ triều lão mới huých Tô Sầm: “Tô đại nhân trẻ trung khỏe mạnh, dồi dào khí huyết, nhưng cũng phải chú ý sức khỏe đấy, ha ha ha!”
Tô Sầm mờ mịt nhìn hàm răng vàng kia một lát, thấy mắt lão sáng quắc nhìn cổ mình cậu nghĩ đến gì đó, vội vàng che lại.
Ông cụ cười một tràng dài rồi mới sâu xa vỗ vai Tô Sầm, nghênh ngang bỏ đi, để lại Tô Sầm đứng đó che cổ, nhìn sao cũng thấy giấu đầu hở đuôi.
Tô Sầm vừa tức giận nghiến răng vừa bỏ về, đêm qua cậu đã say đến vậy rồi Lý Thích còn xuống tay được nữa! Cộng thêm bản mặt buông thả quá mức này, người ta nghĩ nhiều cũng chẳng lạ.
Tô Sầm chạy về cung Hưng Khánh như muốn trốn, định bụng trốn tiệt luôn ở nhà mấy hôm, không ngờ lại quên mất lời hẹn của Trịnh Dương, vừa bước vào cổng cung cậu đã giật thót.
Chỉ thấy cung Hưng Khánh luôn yên tĩnh nay rộn ràng hết sức, dưới các hiên nhà hành lang nơi nơi đều là người, túm năm tụm ba vui như trẩy hội.
Suy nghĩ đầu tiên của Tô Sầm khi thấy đám người này là… Trịnh Dương muốn chết.
Hôm đó Trịnh Dương chỉ đọc cho Lý Thích vài ba cái tên, giờ thì nhìn qua đã thấy không dưới mười mấy người, còn có một đám người vào cung liên tục, thị vệ ngoài cổng tái cả mặt.
Một người bước từ sau lên vỗ vai Tô Sầm, đợi cậu nhìn sang người kia mới cười, chắp tay: “Huynh đây cũng mới vào cung Hưng Khánh lần đầu đúng không? Tôi là Trâu Minh Kính, con nhà Bình Viễn Hầu, cung Hưng Khánh này quả là khí phách, huynh đây có muốn dạo chơi cùng tôi không?”
Tô Sầm đáp lễ, nêu tên họ, sau đó không muốn vướng víu nữa định bước đi, người kia lại bám theo cậu.
“Huynh là Tô Sầm đấy ư? Là Tô Sầm mới phá vụ án tế trời? Không ngờ huynh còn trẻ như vậy? Thế tử đúng thật tài ba, không ngờ lại mời được cả huynh đến, không uổng tôi đưa bao nhiêu quà cáp đến phủ Anh Quốc công.”
Tô Sầm khẽ cười, đúng là tài ba thật, dám lấy cả cung Hưng Khánh ra để vơ vét, chẳng sợ có số nhận cũng chẳng có số tiêu.
Trâu Minh Kính bám rịt lấy Tô Sầm, cảm thán cung Hưng Khánh nguy nga tráng lệ, ngó nghiêng khắp nơi như chưa từng trải sự đời. Bất chợt Tô Sầm dừng lại, Trâu Minh Kính đâm sầm vào sau lưng.
Mà Tô Sầm đột ngột dừng bước là bởi gặp một người quen: “Ninh Tam Thông?”
Vừa khéo Ninh Tam Thông cũng chú ý đến Tô Sầm, hắn đuổi mấy người xung quanh đi và bước lên: “Tô huynh cũng đến à? Hôm nay thật là đông đủ.”
Tô Sầm ngạc nhiên không phải vì một ngỗ tác như Ninh Tam Thông lại xuất hiện ở chỗ này, mà vì hôm nay người nọ xỏ đôi giày lục hợp hoa văn quỳ thêu chỉ vàng, khoác áo gấm tuyết hạc ca loan hót, xuất sắc hơn người, thoắt cái đã trở nên quý phái hơn nhiều. Người luôn bám theo cậu lúc trước thì lúc nào cũng cung kính khép nép, chỉ riêng khí chất thôi đã chẳng thấy giống người cậu quen chút nào.
Lúc này Trâu Minh Kính cũng ôm mũi bước ra, thấy Ninh Tam Thông thì hắn sáng mắt lên, vội chào: “Chào cậu Ba Ninh.”
Trâu Minh Kính thấy Tô Sầm không hành lễ theo mình, còn tưởng cậu không biết nhân vật lớn kia, hắn vội giới thiệu với Tô Sầm: “Đây là cậu Ba bên phủ Thái phó.” Và ghé vào tai Tô Sầm nói nhỏ: “Ninh Nghệ là ông hắn.”
“Ninh Tam…” Tô Sầm nhìn Ninh Tam Thông một lúc vẫn không biết xưng hô thế nào, cuối cùng đành cười: “Nói đi, cậu ghi thù tôi bao nhiêu rồi?”
Ninh Tam Thông cười, thân thiết khoác vai Tô Sầm kéo cậu đi: “Cuối cùng Tô huynh cũng ngã dưới tay tôi một lần rồi, tôi mà về kể cho ông cụ nghe thì cụ vui phải biết.”
Tô Sầm: “Thế rốt cuộc huynh tên là gì?”
Ninh Tam Thông cười bảo: “Tên Từ tự Thông, huynh gọi sao xuôi miệng cứ gọi.”
Tô Sầm nhướng mày: “Tôi không dám, nhỡ đâu đụng chạm đến cậu Ba thì tôi biết làm sao.”
Ninh Tam Thông cười phá lên: “Tô huynh thẹn quá hóa giận à?”
Trâu Minh Kính nhìn hai người càng đi càng xa: “…”
…
Đi đến Trầm Hương Đình bên Long Trì Tô Sầm mới thấy Trịnh Dương và Phong Nhất Minh. Trịnh Dương khoác áo choàng đen kín người, chỉ lộ mỗi một đôi mắt, nếu không phải thấy Phong Nhất Minh nhàn nhã uống trà bên cạnh, Tô Sầm suýt không nhận ra.
Chào hỏi đôi ba câu xong, Tô Sầm mới hỏi: “Huynh định hát tuồng gì đấy?”
Phong Nhất Minh cười khẩy: “Chắc là sợ Vương gia nhận ra rồi đánh chết.”
Trịnh Dương kéo tay Tô Sầm: “Tô huynh, huynh phải cứu ta đấy, cậu ta thích huynh nhất, huynh phải nói đỡ cho ta.”
Tô Sầm ho nhẹ, lén nhìn Ninh Tam Thông, thấy người nọ không sinh nghi mới bảo: “Biết trước vậy sao ban đầu còn làm.”
“Ta cũng đâu có biết thành ra thế này đâu.” Trịnh Dương trùm áo khóc không ra nước mắt: “Ta chỉ nói cho vài người thôi, ngờ đâu họ nghe tin được vào cung Hưng Khánh xong mới một đồn mười, mười đồn trăm, tìm đến nhà hết. Đều là bạn cùng chơi từ bé cả, ta cũng không thể bên trọng bên khinh, kết quả là bóng tuyết càng lăn càng lớn, thành ra thế này đây.”
“Đây là huynh tự làm tự chịu.” Ninh Tam Thông ngồi kế Trịnh Dương: “Mà tôi cũng chưa thấy Vương gia tức giận bao giờ, nhờ phúc huynh hôm nay chúng tôi mới được mở mang, coi như huynh chết không uổng vậy.”
“Đồ vong ân phụ nghĩa, không có tôi huynh có vào được cung Hưng Khánh không?” Trịnh Dương trừng mắt với Ninh Tam Thông, sau đó lại nhìn Tô Sầm: “Sao các huynh lại đi với nhau? Ta còn đang định giới thiệu cho làm quen đây.”
“Khỏi phải nhọc lòng.” Tô Sầm cũng ngồi xuống cạnh Phong Nhất Minh, một bàn đá vuông vừa đủ kín chỗ: “Huynh cứ lo cho mình đi đã.”
Ninh Tam Thông và Phong Nhất Minh giới thiệu sơ qua, người ngồi đây coi như đã quen biết cả. Trong này chỉ có Tô Sầm và Phong Nhất Minh là quan trên ngũ phẩm, nhưng vì Phong Nhất Minh không phải quan trong kinh không cần dự triều hội, thành ra chỉ có mình Tô Sầm là đang mặc quan phục.
Trịnh Dương hỏi: “Cậu đâu? Cậu không về với huynh à?”
Tô Sầm đáp: “Thiên tử nhỏ giữ ngài ấy lại rồi, chắc phải ăn trưa xong mới về.”
Trịnh Dương lập tức hí hửng cởi áo: “Thế lát nữa ta sẽ đuổi hết cả đi, tới lúc cậu về không biết ta đã làm gì đâu.”
Ba người còn lại nhìn y như kẻ ngốc, thế ra bao nhiêu người trong cung Hưng Khánh đều mù hết hay sao?
Rảnh rỗi ngồi không bèn nói lại vụ án trước Tết, lúc đó Tô Sầm vội về cung Hưng Khánh nên không tham gia vào việc đằng sau, chỉ nghe nói Thẩm Vu Quy đã được Ninh Tam Thông đưa về nhà. Lúc đó cậu còn tưởng nhà Ninh Tam Thông có ai hành nghề y chứ, giờ hóa ra là phủ Thái phó, tất nhiên là thầy y, thuốc thang tốt nhất đều có cả.
Hỏi đến Thẩm Vu Quy, Ninh Tam Thông thở dài: “Đã nối lại gân mạch rồi, nhưng muốn thoải mái tự nhiên như trước thì không thể, cùng lắm rèn luyện cho tốt thì không ảnh hưởng đến cuộc sống thôi.”
“Không ngờ một cô gái lại đeo trên mình mối thù sâu nặng tới vậy.” Trịnh Dương không khỏi than: “May mà Thiên tử nhỏ nhân hậu, không truy cứu tội lỗi của cô ấy. Hôm khác tôi cũng muốn qua xem, rốt cuộc ấy là vị kỳ nữ thế nào.”
Tô Sầm tốt bụng nhắc nhở: “Vị kỳ nữ ấy vừa mới mười chín.”
“Hả?” Trịnh Dương nhăn mày: “Thế ra vẫn còn trẻ con à.”
Phong Nhất Minh hỏi: “Tên tội phạm bắt được lúc sau thì sao?”
Ninh Tam Thông nói: “Giờ vẫn nhốt trong Đại Lý Tự, gần đến cuối năm Hình bộ đã khép án hết rồi, phải đợi khai triều chép lại mới đưa sang Hình bộ xử phạt được. Nhưng Thiên tử nhỏ rất coi trọng vụ án này, chắc sẽ xử nặng, có lẽ cũng phải phán lăng trì hay gì đó.”
Tô Sầm gật đầu, cuối cùng cũng buông được một mối tâm sự, cũng coi như có thể an ủi linh hồn trên trời của hơn ba mươi người nhà họ Thẩm.
Năm mới diện mạo mới, hôm nay được ngày nắng đẹp hiếm có, tuyết từ trước Tết vẫn chưa tan, phủ trắng trên những núi giả cột nhà, ánh vàng chiếu xuống rực rỡ long lanh.
Vài cậu ấm tụm lại thong thả thưởng cảnh quanh Long Trì, trong đó có một nhóm người bàn đến tin đồn về cung Hưng Khánh đúng lúc đi ngang Trầm Hương Đình, bốn người bên trong cũng dỏng tai nghe.
Một người hỏi: “Các huynh có biết cung Hưng Khánh có ba bí ẩn lớn là gì không?”
Vòng vo mãi cho người ta sốt cả ruột, người kia mới ra vẻ nói tiếp: “Thứ nhất là, tại sao Kỳ Lâm mang họ Kỳ?”
Mọi người đều biết Ninh Vương dẫn theo một thị vệ Đột Quyết bên cạnh quanh năm, tên là Kỳ Lâm, nhưng lại không ai biết tại sao một người Đột Quyết lại mang tên của người Hán, người bên cạnh vội hỏi: “Tại sao thế?”
Người kia híp mắt cười: “Đã bảo là bí ẩn rồi, sao mà tôi biết được?”
Mọi người “xì” hắn, sau đó tụm vào thảo luận.
Ninh Tam Thông cũng hào hứng muốn biết, nghĩ bụng Trịnh Dương là cháu ngoại Ninh Vương chắc cũng phải biết chút gì, bèn hỏi Trịnh Dương.
Trịnh Dương lắc đầu, quay sang hỏi Tô Sầm: “Tại sao thế?”
Tô Sầm bình tĩnh bưng trà lên uống: “Sao ta biết được.”
“Thật ra cũng không khó.” Phong Nhất Minh cười: “Gọi Kỳ Lâm qua đây hỏi là biết.”
“Đây cũng là một ý hay.” Trịnh Dương vỗ tay: “Thế… ai đi đây?”
Tô Sầm tiếp tục uống trà, Phong Nhất Minh quay sang ngắm hồ, trái lại Ninh Tam Thông thì có trả lời: “Tôi không quen Kỳ Lâm mà.”
Trịnh Dương: “…” Kết bạn ẩu quá!
Thấy mọi người không thảo luận được gì, người kia nói tiếp: “Bí ẩn thứ hai là Long Trì đằng trước đây, đồn rằng người chết trong cung Hưng Khánh không cần chôn, cứ ném xuống Long Trì là được, dưới hồ này có nuôi mấy chục con rùa lông xanh chuyên ăn thịt người, ném một người xuống chẳng mấy tiếng đã chỉ còn mỗi bộ xương. Các huynh đoán xem dưới Long Trì có bao nhiêu xương cốt rồi?”
Bây giờ mặt hồ đóng băng không thấy rõ dưới đáy, nhưng ban ngày ban mặt kể chuyện này mọi người cũng phải rùng mình, lũ lượt tránh xa hồ nước.
Ninh Tam Thông hỏi Trịnh Dương: “Dưới đáy Long Trì có xương thật sao?”
Trịnh Dương lại hỏi Tô Sầm: “Tô huynh nghĩ sao?”
Tô Sầm chỉ nhớ lúc trước khi Ám Môn ám sát, có một thằng hầu nói máu tươi nhuộm đỏ mặt hồ, nhưng thi thể đi đâu rồi thì không nhắc đến, thế là cậu lại uống trà: “Không biết.”
“Thật ra cũng không khó.” Phong Nhất Minh lại cười: “Đợi sang năm tan băng rồi xuống xem là biết.”
“Đúng thế!” Trịnh Dương vui vẻ hỏi: “Thế… ai xuống?”
Tô Sầm lại tự rót một chén trà, Phong Nhất Minh không ngắm hồ nữa, chuyển sang nhìn cây hòe bên cạnh, Ninh Tam Thông thì cười với Trịnh Dương: “Tôi không biết bơi.”
Trịnh Dương: “…” Y muốn tuyệt giao với đám này!
Đợi chủ đề này qua đi, người ban đầu lại nói: “Bí ẩn cuối cùng… có nguồn gốc lớn lắm!”
Người nọ cố ra vẻ thần bí, nói nhỏ: “Chúng ta đều biết sau khi Ninh Vương phi qua đời, Vương gia không cưới thêm ai khác, thế các huynh có biết ai đang ở hậu viện cung Hưng Khánh không?”
Tô đại nhân vẫn mải uống trà: “Khụ… khụ khụ…”
Phong Nhất Minh và Trịnh Dương nhìn nhau, chuyện này thì họ biết thật.
Chỉ có Ninh Tam Thông là ù ù cạc cạc, ngẩng đầu hỏi Trịnh Dương: “Là ai thế?”
Trịnh Dương: “Tô huynh, huynh thấy sao?”
Tô Sầm: “Khụ khụ khụ khụ khụ…”
“Thật ra cũng dễ thôi.” Phong Nhất Minh hả hê nhìn Tô Sầm: “Chúng ta qua xem là biết.”
Trịnh Dương: “Thế… ai đi đây?”
Ninh Tam Thông và Phong Nhất Minh vỗ bàn đứng dậy.
Tô Sầm: Xin lỗi, tự dưng ta muốn về nhà thăm A Phúc.