Trường An Thái Bình

chương 137: lẩn trốn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Người đâu, đi bắt Lương Phương lại!”

Vừa đi mấy bước, lại nói: “Kỳ Lâm, bảo vệ hai đứa bé này, không được để ai làm chúng nó bị thương.”

Kỳ Lâm nhận mệnh, Tô Sầm vội vàng quay về, thấy dân chúng tò mò hai bên đường, cậu dần bước chậm lại, thở dài nói: “Bắt người xong đừng rêu rao vội, đưa đến tẩm cung của Vương gia là được.”

Khi Tô Sầm đến tìm, Lý Thích đang cho cá ăn.

Phía sau tẩm cung có một hồ cá lớn nuôi mấy con cá bảy màu, thân hình bé nhỏ kéo theo cái đuôi lớn màu xanh sẫm, chúng không sợ người, liên tục thò đầu đuổi theo thức ăn trong tay Lý Thích.

Kỳ Lâm nói không con ruồi nào vào được tẩm cung cũng thực không ngoa, mỗi lối ra vào, góc rẽ đều có người canh gác, cả trên mấy gốc cây ngoài hành lang cũng có, nhưng họ đều nấp trong chỗ tối, không chú ý tìm kiếm thì không nhận ra được, không hề ảnh hưởng đến thú ngắm hoa chơi cá của Ninh Vương.

Thấy cậu đi tới, Lý Thích hỏi: “Ồn ào thế, có chuyện gì à?”

“Nhân chứng kia chết rồi.” Tô Sầm bảo: “Lương Phương giết.”

Tay Lý Thích khựng lại, làm mấy con cá nhỏ cũng phải há miệng nhìn theo, một lúc sau thức ăn mới lại rơi xuống: “Bằng chứng xác thực chưa?”

“Có người nhìn thấy.” Tô Sầm mím môi: “Hổ Tử với cái Hai thấy Lương Phương và Tống Phàm cùng giết sai nha áp tải bạc kia.”

Lý Thích cau mày ném hết thức ăn xuống, sau đó rút khăn tay ra lau, nói: “Có chứng cứ xác thực thì cứ bắt đi.”

“Đã sai người đi bắt rồi.”

Lý Thích mỉm cười, vừa lau tay vừa nói: “Thế còn đến tìm ta làm gì?”

Tô Sầm lấy khăn tay của Lý Thích cẩn thận lau khô lòng bàn tay và kẽ ngón tay giúp hắn, đoạn cười: “Không phải Vương gia bảo sẽ làm chủ cho em à?”

“Tô đại nhân tài giỏi đến vậy còn cần ta làm gì?”

Tô Sầm đỏ mặt: “Trước đây em không biết ông ta là người của ngài.”

Dồn người ta từng bước trước mặt Lý Thích, đúng là cậu hơi vượt quyền.

Lý Thích nhướng mày: “Sao lại là người của ta?”

“Không phải ngài phái ông ta đến Từ Châu sao? Ngài với ông ta có ơn tri ngộ, đương nhiên là người của ngài.”

Lý Thích khẽ “hừ” một tiếng: “Ta không “hạ miệng” được với lão già đó đâu.”

Tô Sầm: “…”

Cậu quên mất, cách hiểu của Ninh Vương với “người của mình” vô cùng kỳ lạ, muốn làm người của hắn thì phải lên được giường hắn trước, còn đâu cũng chỉ là tiện tay cả.

Lý Thích nâng cằm Tô Sầm: “Muốn ta làm gì cho em?”

Cảnh chiều đương đẹp, tiếng xe xa xôi, cá bơi tung tăng, mắt Tô Sầm cong cong, cười cực kỳ quyến rũ: “Em phụ trách hỏi cung, ngài phụ trách yên lòng dân chúng Từ Châu.”

Lý Thích nhíu mày như đang suy nghĩ, bàn tay siết chặt, nâng cằm cậu lên: “Thế ta phải kiểm tra trước đã.”

Một bàn tay đã sờ đến eo, lại bị người dưới không biết điều phá hỏng, bẩm có người có việc gấp xin gặp Tô đại nhân.

Lý Thích nhíu mày, lời nói không cho ai cắt ngang: “Bảo đợi đi.”

Nhưng Tô Sầm đã nhân cơ hội thoát ra được, cậu chỉnh lại y phục, oán trách trừng mắt: “Đã bảo có việc gấp rồi.”

Rồi hắng giọng nói với hạ nhân: “Bảo vào đây.”

Thấy Vương gia nhà mình gật đầu, người kia mới dám lui xuống, không lâu sau thì dẫn một quan sai vào, lại không thấy người họ nên bắt đâu.

Tô Sầm bỗng có dự cảm không lành.

Quan sai kia nói ngay: “Lương Phương chạy rồi.”

Tô Sầm hỏi liền ba câu: “Ông ta biết tin bằng cách nào? Chạy thế nào? Chạy từ cửa nào?”

Quan sai hỏi đâu không biết đấy: “Tôi không rõ, tôi không hay, tôi không biết. Khi đến bắt thì đã không thấy đầu rồi, bọn tiểu nhân cũng không biết sao lại biến mất.”

Tô Sầm đi qua đi lại hai vòng: “Trong thời gian ngắn như vậy ông ta không chạy xa được, phong tỏa các cổng của hành cung, có thể người vẫn chưa chạy ra ngoài, tăng cường phái người lục soát từng cung từng viện, nhất định phải bảo đảm an toàn cho dân chúng.” Nghĩ xong lại nói: “Không được làm ầm lên, âm thầm điều tra, cứ nói ngự miêu của Ninh Vương đi mất, đừng làm dân chúng sợ.”

Quan sai nhận lệnh lui xuống.

Vừa quay lại thì đụng phải nụ cười sâu xa của Lý Thích: “Bản vương lấy đâu ra ngự miêu?”

Tô đại nhân quyết định xả thân vì xã tắc: “Meo.”

Hoàng hôn dần buông, quan sai ra ngoài tìm người lần lượt quay về, đều không có thu hoạch gì. Từ khi Lương Phương vào hành cung đến khi Tô Sầm phái người đi bắt không đến một nén hương, Tô Sầm không sao hiểu nổi tại sao người lại tự dưng mất tích ly kỳ như thế. Vả lại khi Lương Phương đi hai đứa bé vẫn chưa ra khỏi rừng, vẫn chưa có bằng chứng chứng tỏ Lương Phương là hung thủ, vậy tại sao lão lại biết trước Tô Sầm định bắt mình?

Chuyện bên này còn chưa có manh mối đã có người bẩm báo: Cái Hai ngất xỉu rồi.

Khi Tô Sầm tới nơi thì đã có một toán người vây quanh trong căn phòng nhỏ, thầy lang đang bắt mạch, Hổ Tử thì đứng sau thò đầu ra, chú Tào ngồi hút thuốc bên cạnh.

“Có chuyện gì thế?” Tô Sầm hỏi.

Mọi người thấy Tô Sầm thì toan hành lễ, Tô Sầm khoát tay bảo họ không cần, Hổ Tử thì túm lấy tay áo cậu, ngửa khuôn mặt ướt đẫm lên: “Anh ơi, anh nhất định phải cứu em Hai! Nó… nó… nó mà chết thì em không có vợ nữa…”

Tô Sầm kéo nó vào lòng: “Không sao, nghe thầy thuốc bảo gì trước đã.”

Thầy lang thu tay về, đứng dậy hành lễ với Tô Sầm, đáp: “Không có việc gì, con bé bị sợ thôi, nghỉ ngơi hai ngày là khỏe.”

Mọi người nghe thế mới yên tâm lại.

Tô Sầm xoa cái đầu tròn vo của Hổ Tử: “Yên tâm đi, vợ em vẫn còn, anh sai người sắc mấy thang thuốc mang qua, uống xong là khỏe.”

Vừa định quay đi cậu lại phát hiện Hổ Tử vẫn túm chặt lấy mình, không định bỏ ra. Tô Sầm nhìn sang, thì thấy Hổ Tử bối rối nhìn con Hai, rồi lại nhìn chú Tào, cuối cùng nó dè dặt nói: “Anh ơi, tối nay bọn em ngủ cùng anh được không?”

Tô Sầm chưa kịp nói gì đã nghe chú Tào nện mạnh điếu thuốc lên tường: “Vớ vẩn! Đại nhân biết bao nhiêu việc, hơi đâu mà trông nom mấy đứa.”

Hổ Tử lập tức rụt tay, lùi lại mấy bước không dám nói gì nữa.

Tô Sầm mỉm cười ôn hòa: “Không sao, muốn thì cứ đến, cũng chỉ thêm giường thêm chăn thôi mà.”

“Hai đứa bé bị sợ thôi.” Chú Tào lườm Hổ Tử, xong quay lại nói: “Tối nay ta ở cùng chúng nó, đại nhân không cần lo.”

Tô Sầm nhìn Hổ Tử rồi lại nhìn chú Tào, thấy Hổ Tử cúi đầu không dám nói gì cũng đành gật đầu: “Thế xin phiền chú.”

Đêm đến, hai người mặc áo lên giường, Tô Sầm bị cuộc mây mưa trước giờ ngủ vần vò nhũn người, vừa thiu thiu buồn ngủ thì bỗng dưng trợn mắt.

“Không đúng.”

Ninh Vương bị đánh thức nhíu mày, kéo người vào lòng: “Ngủ đi.”

Tô Sầm hoàn toàn tỉnh hẳn, ngồi bật dậy: “Em cứ cảm giác ánh mắt của thằng bé như muốn nói gì với em vậy.”

Lý Thích híp mắt, hiển nhiên là sắp nổi giận, thế nhưng Tô Sầm lại không hề nhận ra, vừa khoác áo vừa xuống sạp gọi với ra ngoài: “Bảo Kỳ Lâm dẫn hai đứa trẻ con đến phòng ta.”

Rồi quay lại mổ lên môi Lý Thích: “Ngài ngủ đi, em còn chút việc.” Sau đó hùng hổ bỏ đi.

Lý Thích ngẩn ngơ nhìn bên giường trống trải hồi lâu, cuối cùng tức đến phì cười, to gan thật, dám để Ninh Vương phòng không gối chiếc một mình.

Khi Tô Sầm về phòng thì Kỳ Lâm đã dẫn người đến.

Con Hai vẫn còn hôn mê được đặt trên giường, Hổ Tử thì canh bên cạnh không chịu tách ra. “Đừng lo, không sao rồi.” Tô Sầm vỗ vai nó, đến khi dừng tay lại mới phát hiện người Hổ Tử đang run khe khẽ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio