Trường An Thái Bình

chương 82: về kinh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mùa đông mau tối trời, Khúc Linh Nhi tựa lên cửa sổ ngẩn ngơ nhìn gốc ngọc lan trụi lá trong sân, nắng chiều hắt lên tô điểm cho khuôn mặt tái nhợt của y.

Y nằm trên giường nửa tháng, suýt nữa Tô Sầm đã chôn hết đống dược liệu quý giá kia, chỉ riêng cặn thuốc y từng uống đã chất đến nửa thước dưới gốc ngọc lan, có thể đoán được sang năm chắc chắn cây hoa này sẽ sum suê lắm.

Mãi đến giờ mới được ân chuẩn xuống giường, y chỉ muốn cách chiếc giường kia càng xa càng tốt.

Nửa tháng này y đã gặp hết tất cả những người ở nhà họ Tô rồi, thậm chí cả Ninh Vương tôn quý cũng đến đây một lần… dù là người ta đến tìm Tô ca ca, thế nhưng người kia lại không qua thăm y một lần nào.

Có lẽ… suy cho cùng vẫn không phải người chung đường.

Trong sân có một con chim không biết đáp xuống từ lúc nào, đang đậu trên cành ngọc lan, lông của nó xám trắng lẫn lộn, trên đỉnh đầu còn có một nhúm đỏ, trông dễ thương vô cùng.

Khúc Linh Nhi về phòng lấy một chiếc bánh hạnh nhân ra, cấu một ít vụn đặt lên bệ cửa sổ. Giờ là tháng Chạp lạnh lẽo, ngũ cốc chẳng còn, con chim này trôi dạt bên ngoài cũng không dễ dàng gì.

Con chim kia chần chừ trên cây một lát, cuối cùng vẫn vỗ cách đáp xuống mổ vụn bánh.

Con chim này không sợ người chút nào, thấy Khúc Linh Nhi đặt miếng bánh lên tay, nó cũng chỉ nghiêng đầu nhìn một chốc rồi quả quyết nhảy lên theo.

Một người một chim đang chơi hăng say, Khúc Linh Nhi bỗng cảm thấy có người đang nhìn mình, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một bóng người cao ngất đứng sau tường hoa, thấy y nhìn qua thì quay người rời đi.

Khúc Linh Nhi vội vàng phủi vụn bánh, đứng dậy đẩy cửa chạy ra.

Thế nhưng sương mù u tối, sân viện trống trơn, bóng người sau tường hoa đã mất tung mất tích.

Tối đó không được ăn canh phù vân bạch lộ, nhị thiếu gia nhà họ Tô không vui ra mặt, đến lúc mài mực bèn trút hết lửa giận vào nghiên mực, lòng bực bội, tay di mạnh, Lý Thích chấm mực viết mấy chữ đều đậm nhạt khác nhau.

“Được rồi.” Lý Thích nói: “Không muốn mài mực thì không cần mài nữa, đừng trút giận vào nó.”

Tô Sầm nhìn thỏi mực trong tay, chất mực tuyệt hảo, là loại mực Đình Khuê xứng danh “Ngàn vàng khó có, mực Lý khó cầu”. Không nỡ làm hại nó nữa, cậu buông tay oán trách: “Không lập quy củ không thành khuôn phép, nhà nhỏ đã vậy hoàng gia càng phải lấy mình làm gương, có người phạm lỗi sao Vương gia không phạt?”

Từ khi Lý Thích đến Dương Châu, tấu sớ khắp nơi cũng bắt đầu đổ về đây, ngày nào hắn cũng phải phê duyệt đến khuya. Lý Thích chấm mực tiếp tục phê tấu sớ, bình tĩnh nói: “Không phải phạt rồi sao.”

Chỉ phạt nhịn bữa cơm sao nguôi được cơn tức trong lòng Tô Sầm, cậu tức tối nói: “Thế Linh Nhi thì sao? Hắn đâm Khúc Linh Nhi một phát phải xử thế nào?”

Lý Thích hỏi: “Khúc Linh Nhi bảo em nói?”

Tô Sầm im lặng, không biết Khúc Linh Nhi bị chuốc bùa mê thuốc lú gì mà hỏi ai làm y bị thương y cũng không chịu nhận, càng khỏi trông mong y tự mình tố cáo.

Lý Thích không buồn ngẩng đầu: “Người trong cuộc còn chưa lên tiếng, em quýnh quáng làm gì?”

Tô Sầm một lòng muốn đòi lại thể diện cho Khúc Linh Nhi, không thèm suy nghĩ mà nói: “Khúc Linh Nhi là người của em, em…”

Thiên tuế gia nhíu mày, hẳn cũng đã mất kiên nhẫn, hắn ngẩng đầu nhìn cậu: “Kỳ Lâm cũng là người của ta.”

Tô Sầm lập tức toát mồ hôi, không dám lỗ m ãng nữa. Đúng là sung sướng dễ bỏ mình, nhiều ngày qua cậy sủng sinh kiêu, cậu lại quên mất mà ép Lý Thích xử lý người bên cạnh.

“Ta không phạt Kỳ Lâm là vì không thấy hắn làm gì sai. Ta bảo hắn mang người về, hắn làm được rồi, ta phải trách tội gì? Lúc xảy ra chuyện em không có mặt, sao em biết không phải Khúc Linh Nhi muốn quay về Ám Môn? Hay nếu Khúc Linh Nhi bắt tay với Ám Môn làm phản tấn công Kỳ Lâm thì sao? Bây giờ Khúc Linh Nhi bị thương em đến lý sự với ta, vậy nếu người bị thương là Kỳ Lâm ta nên xử thế nào?”

Lưng Tô Sầm lạnh toát, lâu ngày chưa đối nghịch với người này, cậu cũng sắp quên đi sự lạnh lùng của hắn. Nếu hắn thật sự muốn lấy mạng cậu thì cũng dễ như trở bàn tay.

“Phàm chuyện gì quan trọng nhất vẫn là tự nguyện, nếu Khúc Linh Nhi đã im lặng tức là tự nguyện chấp nhận, không cần em đứng ra hộ y.”

“Mực của ta khô rồi.” Lý Thích vẫy tay: “Em lui xuống đi, bảo Kỳ Lâm vào.”

Tô Sầm đứng mãi không chịu nhúc nhích, xoắn xuýt tới lui, cuối cùng cậu vẫn thu mình chịu thua, cầm thỏi mực lên dè dặt hỏi: “Để em làm tiếp, được không?”

Lý Thích không ngẩng đầu, Tô Sầm coi như hắn ngầm đồng ý bèn xắn tay áo lên tập trung mài mực, không nói gì nữa.

Lần này chất mực đều đặn đen mượt, bút không dính giấy, đến tận canh ba Lý Thích phê duyệt xong cũng không có chuyện gì xảy ra.

Lý Thích thu bút, ngước mắt nhìn người phía trước. Người nọ ngoan ngoãn kính cẩn, chân chưa khỏi hẳn lại đứng suốt cả đêm, tay cũng chưa từng ngừng lại, e là cổ tay cũng ê ẩm cả rồi.

Thấy người nọ ngoan ngoãn mềm mại vậy thôi, hắn lại biết rõ tâm tư của cậu thế nào.

Giải quyết xong việc nước thì đến vun vén việc nhà, Lý Thích dang tay gọi cậu: “Lại đây.”

Tô Sầm quen thói ngồi trước người người kia, không nịnh nọt không trách móc, cúi đầu làm bộ mặc người tùy ý.

Lý Thích thở dài, làm minh hoàng thì dễ minh quân thì khó, hắn miết khuôn cằm hơi nhọn, nói: “Phạt bổng lộc một tháng, được chưa?”

Tô Sầm ngước mắt, cậu cũng biết Lý Thích đang bắc thang cho cậu xuống, đáng ra lúc này cậu nên cảm động lĩnh chỉ tạ ơn mới phải, nhưng Tô đại nhân bướng bỉnh quen thân lại giơ hai ngón tay ra, được nước làm tới: “Hai tháng.”

Lý Thích mỉm cười thỏa hiệp. Gọi là phạt bổng lộc, nhưng Kỳ Lâm ở trong cung Hưng Khánh, không có sở thích cũng không có họ hàng gì, không phải mới một hai tháng không nhận bổng lộc, hoàn toàn không đáng kể.

Nhưng mỹ nhân thì phải chiều, một quả táo ngọt dỗ người trong lòng vui vẻ nguôi giận. Tô Sầm hoạt bát trở lại, ánh mắt sáng ngời, lại biến thành con cáo con mau miệng ban ngày.

Lúc thì bảo đám thương muối hồi sáng gian xảo, lúc lại kể thư lại trong nha môn viết xấu. Lý Thích biết người này cứ sợ sẽ nói không ngừng được, gần vua như gần hổ, vừa nãy vẫn làm cậu sợ mất rồi.

Lý Thích nhẹ nhàng bóp tay cho Tô Sầm, Tô Sầm sung sướng hưởng thụ. Mài mực cũng cần kỹ xảo, thỏi mực phải thẳng, cánh tay giơ cao, lực tay phải đều, nhanh không được chậm không được. Ban đầu cậu đòi hỏi nhiều, chê tiểu tư mài không tốt bèn tự tay làm, vừa mài vừa thử lại luyện ra được ngón nghề mới. Nhưng nếu phải đứng mài mực cả tối thì có vừa làm vừa chơi cũng vẫn mỏi tay.

Lý Thích tìm mấy huyệt đạo trên tay cậu, nhẹ nhàng x0a nắn, vừa tê vừa xót thoải mái vô cùng.

Tô Sầm rướn người hôn lên khóe miệng hắn, mắt chứa tình nồng mang theo chút lấy lòng, vừa thu gai lại đã hóa thành một bể nước xuân.

Lão cáo già híp mắt, thoắt cái ánh mắt đã thay đổi.

Hắn bế ngang người lên, chưa mấy bước đã lên đến giường.

Ngày đầu tiên Lý Thích tới đây cậu đã bị thương, Ninh Vương đến hơn nửa tháng, cũng ăn chay hơn nửa tháng, giờ cậu chủ động dâng đến miệng, tất nhiên càng không thể cứu vãn.

Nhanh tay trút hết quần áo trên người, Lý Thích không còn chút kiên nhẫn nào, trực tiếp tóm lấy chân cậu.

Tô Sầm cúi đầu khẽ kêu một tiếng, trán toát mồ hôi.

Cậu đánh giá cao khả năng tự lành của mình quá rồi, giờ đầu gối cậu vẫn đang đóng vảy, động đậy một chút là đụng vào vết thương bong da tróc vảy, lại bắt đầu rỉ ra tơ máu.

Cậu thấy được vết thương ắt Lý Thích cũng thấy.

Chỉ thấy người nọ híp mắt nhìn hồi lâu, Tô Sầm cắn răng, thầm nghĩ cũng chỉ chảy máu rồi kết vảy lần nữa thôi. Hôm nay cậu chịu ơn Lý Thích cũng nên cho hắn một lần, nhưng cậu còn chưa mở miệng Lý Thích đã dừng lại.

Cung đã kéo rồi người này còn dừng lại sao?

Tô Sầm sửng sốt, tim cậu ấm lên, song cũng biết mình làm cả hai cụt hứng.

Lâu ngày chưa làm, bắt người ta nhịn như vậy nghĩ cũng thấy khó chịu. Tô Sầm kéo tay áo Lý Thích, dè dặt nói: “Hay là em gọi Phong Nhất Minh đến cho ngài nhé?”

Thấy người kia im lặng, Tô Sầm vừa định mặc đồ xuống giường đã bị người nọ đè lại.

Lý Thích nhìn vào mắt cậu, gằn từng chữ: “Không cần y, muốn em.”

Ngón tay hắn quyến luyến trên môi Tô Sầm, “Dùng miệng.”

Tô đại nhân mỏi miệng.

Cậu vừa cảm thán sao lại có thứ như thế này chứ, vừa bấm ngón tay tính cũng nửa canh giờ rồi đúng không, sao không có chút động tĩnh nào hết vậy?

Trước đây lên giường vẫn là có qua có lại, cậu cũng tham gia, cũng cảm nhận được thú vui trong đó, nhưng bây giờ ngoài mỏi miệng ra thì chỉ có khóc không ra nước mắt thôi.

Lần đầu tiên trong đời Tô đại nhân đau miệng không phải vì tranh cãi biện luận trên công đường mà là ở bên dưới Ninh Vương.

“Nghiêm túc nào.” Lý Thích đè gáy kéo cậu lại gần, Tô Sầm rướn cổ nức nở, suýt trào nước mắt.

Đợi khi người kia tước vũ khí Tô Sầm cũng sặc gần chết, ho sù sụ mãi, cảm giác trong cổ còn lẫn cả vị rỉ sắt.

Thà cưỡng luôn từ đầu còn hơn.

Lý Thích từ từ lau vết bẩn trên mặt người kia, kéo cậu vào lòng, trêu: “Mùi vị thế nào?”

Giọng Tô Sầm hơi khàn, nụ cười lại như anh túc tẩm độc: “Vương gia thưởng cho đương nhiên là tốt.”

Lý Thích miết cằm cậu, cười: “Muốn nữa à?”

Tô Sầm: “…Khụ khụ khụ.”

Lý Thích cười ầm lên, quay người vuốt lưng cho cậu. Đợi cậu ngừng ho rồi hắn mới hỏi: “Ở Dương Châu đủ chưa?”

Tô Sầm ngẩng đầu: “Phải về Trường An rồi ạ?”

“Chuyện bên Dương Châu cũng tạm rồi, không về nữa e là trong kinh sẽ loạn.” Lý Thích thong thả vỗ lưng Tô Sầm: “Lại có kẻ rắp tâm muốn Thiên tử tự chấp chính rồi.”

Tuy Lý Thích đang ở Dương Châu nhưng cũng không lơ là việc ở Trường An, hắn nói có người muốn giở trò ắt là đã có thông tin chính xác. Tô Sầm gật đầu: “Vậy thì về thôi.”

Lý Thích nói: “Trường An lạnh lắm.”

Tô Sầm nằm trong lòng hắn, cười đáp: “Có ngài, em không sợ.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio