Trường An Thái Bình

chương 90: bóng ma

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khóe miệng quản gia giần giật, cười còn khó coi hơn cả khóc: “Đại nhân khéo đùa, đồ ở đây toàn là lão gia nhà tôi vào Nam ra Bắc mang về, sao lại ở trong mộ được chứ?”

Tô Sầm chỉ vào đống chai lọ bên cạnh: “Ta từng có duyên được xem danh sách vật bồi táng của Hoàng đế Khai Nguyên Nam Triều khắc trên đá, kệ đèn ba chân huyền văn này là một trong số đó. Cả chiếc bình miệng dẹt cánh sen sứ xanh kia cũng là đồ trong mộ quan tiền triều, những vật phẩm được truyền lại từ xa xưa đều đã tổn hại rất nhiều, màu sắc nhạt đi, nhưng chiếc này màu vẫn rất tươi, có thể thấy là vừa đào lên không lâu.”

Tô Sầm lại chỉ ra phía sau: “Bức Vu Sơn Phù Vân Đồ này sử dụng lối vẽ cao cổ du ti đã thất truyền từ thời Ngụy Tấn. Bức tranh có lối vẽ này cả trong cung cũng chẳng có bao nhiêu, vậy mà ông lại tùy tiện thu mua được từ mấy cửa tiệm dưới nông thôn sao?”

Luật Đại Chu ghi rõ cấm trộm mộ đào mộ, nhất là mộ của hoàng thất tiền triều, có lẽ là sợ trăm năm sau mồ mả của mình bị thằng ranh nào đó đào lên bê đi hết nên mới ra luật như vậy, trái luật phải luận tội.

May mà Từ Hữu Hoài này chết rồi, không thì cũng phải lôi ra cho chết lần nữa.

“Vậy nên đây không phải kho hàng gì hết.” Tô Sầm nói: “Mà là nơi các ông lén giao dịch đồ bồi táng.”

Quản gia nghe Tô Sầm nói mà toát mồ hôi lạnh, lão lùi lại hai bước, tựa vào tường nói: “Tôi… tôi không biết, đồ đạc là lão gia mang về… tôi không biết gì hết.”

“Ông không biết?” Tô Sầm cười: “Vậy ta hỏi ông, ngoài ông ra, trong phủ còn ai biết chỗ này nữa?”

Quản gia lắp bắp nói: “Bà… bà cả cũng biết…”

“Lão gia và bà cả nhà ông cũng tin tưởng ông lắm.” Tô Sầm suy nghĩ một lát, hỏi: “Câu cuối cùng, vào ngày xảy ra vụ án – cũng tức là hôm qua, ông ở đâu?”

“Tôi…” Quản gia ngập ngừng một lát, sau đó chợt nhận ra gì đó, vội phản bác: “Không phải tôi! Không phải tôi giết lão gia, tôi không giết lão gia!”

“Ban đầu tôi thấy thắc mắc, vụ hành thích Hoàng thượng hôm qua ầm ĩ đến cả thành đều biết, lại có chứng cứ rõ ràng như ngọc bội tùy thân, lý ra phải tìm được thân phận người chết ngay từ hôm qua mới phải. Vậy mà tại sao đến hôm nay các ông mới báo quan.” Tô Sầm ngước mắt nhìn quản gia: “Vậy là ông cấu kết với bà cả giết hại lão gia nhà ông, đồng thời kìm kẹp không cho hạ nhân báo quan, mục đích là để nuốt chửng lô đồ bồi táng này, đúng không? Ông cản trở ta không muốn ta phát hiện chỗ này là vì ông biết đây đều là đồ trong mộ, bị phát hiện sẽ bị tịch thu, nếu không thì ông đã thoải mái lấy ra rồi. Từ Hữu Hoài đã chết, tài sản của hắn ta sẽ thuộc về mấy bà trong nhà, đến lúc đó có khi ông lại được chia chác.”

Quản gia bị Tô Sầm dồn ép từng bước, lão nghiến răng, khuôn mặt co giật dữ tợn. Lão ngẩng phắt đầu, đôi mắt lóe lên vẻ hung tàn.

Lão đẩy cơ quan sau lưng, cửa ngầm khép lại, một con dao sắc lẹm thò ra dưới tay áo lão. Dù sao ở đây cũng chỉ có hai người, giết người này rồi đóng cửa lại, không ai tìm được tới đây hết.

“Nếu là ta ta sẽ không làm việc ngu ngốc thế này đâu.” Tô Sầm thong thả cười: “Ta nhắc ông một câu, bây giờ trong phủ này toàn là người của Đại Lý Tự, ta là mệnh quan triều đình được Ninh Vương khẩm điểm điều tra vụ này, nếu lát nữa họ không thấy ta ra ngoài, ông đoán xem ta có đáng để họ quật tung chỗ này lên không?”

Như hưởng ứng với lời nói của Tô Sầm, đúng lúc này có tiếng gọi vang lên ngoài sân, hẳn là thư lại kia thấy cậu mãi chưa quay lại nên qua đây tìm.

Quản gia nhũn cả chân, lập tức quỳ phịch xuống. Nhất thời lão cũng không kìm nén được nữa, nước mắt nước mũi giàn dụa: “Đúng là… đúng là tôi có biết lão gia chết từ hôm qua… Tôi đi xem đoàn nghi trượng tế trời cùng lão gia, lúc đó đông người quá nên chúng tôi bị tách khỏi nhau, sau đó tôi thấy lão gia bốc cháy… Không phải tôi phóng hỏa đâu, tôi cũng không biết tại sao lão gia lại cháy, tôi chỉ… chỉ nghĩ lão gia chết rồi, khế bán thân vào tay bà cả, chuyện đồ bồi táng trong phủ bà hai bà ba không biết, nếu tôi lấy lòng bà cả, biết đâu lại được trả khế bán thân cho tôi tự do.”

“Đại nhân, đại nhân điều tra cho, không phải tôi giết lão gia thật mà.” Quản gia lê gối qua ôm chân Tô Sầm, nước mắt nước mũi chùi hết lên áo cậu.

Tô Sầm nhíu mày, thư lại kia đã tìm đến ngoài cửa, tiếng gọi “đại nhân” nghe rõ một một qua tấm vách.

Tô Sầm gõ lên tường: “Ta ở đây.”

Thư lại mở cơ quan từ bên ngoài, thấy cảnh tượng trong phòng, y cũng sửng sốt: “Đại… đại nhân, có chuyện gì vậy?”

Tô Sầm giải thích vài câu đơn giản, sau đó bảo: “Bắt cả Từ Lâm thị luôn đi.”

Vẻ tôn sùng ngưỡng mộ trên mặt thư lại không nói nên lời, tuy trước đây y cũng kính trọng Tô Sầm, song vẫn luôn cảm thấy người trẻ tuổi mỏng manh này cũng chẳng có mấy bản lĩnh ngoài bản mặt đẹp đẽ, cùng lắm là thăng quan tiến chức nhanh hơn nhờ người kia chăm sóc thôi. Y không ngờ mới từng đó thời gian mà một mình người này đã tóm được người quan trọng trong vụ án.

Xác nhận chắc chắn Tô Sầm không thiếu sợi lông nào rồi thư lại mới ra đằng trước gọi người theo ý cậu, họ hùng hổ bắt người kiểm tra tang vật, Từ Lâm thị vẫn ôm chân Tô Sầm khóc lóc như trước, chẳng qua lúc trước là giả vờ vì Từ Hữu Hoài, giờ lại là vì chính mình.

Đợi xử lý xong xuôi thì đã quá trưa.

Chỉ trong một buổi sáng mà lão gia qua đời, bà cả và quản gia bị bắt, những người còn lại của nhà họ Từ đều cúi đầu, linh đường mới bố trí được một nửa mà người dẫn họ khóc tang đã không còn. Mọi người đều ủ rũ, không biết nên làm gì.

Tô Sầm hỏi thư lại: “Hỏi được gì không?

Thư lại đưa xấp giấy cho Tô Sầm: “Đúng như đại nhân nói, hôm qua Từ Lâm thị lấy cớ chuẩn bị cho lễ tế cuối năm nhốt những người này ở nhà, không ai lên phố cả, thế nên cũng không biết Từ Hữu Hoài gặp chuyện. E là họ cũng không ngờ Từ Lâm thị gan to bằng trời, dám cấu kết với quản gia hại chết Từ Hữu Hoài, chiếm đoạt tài sản nhà họ Từ.”

Tô Sầm lật từng tờ khẩu cung, không ngẩng đầu, nói: “Không phải họ giết đâu.”

“Hả?” Thư lại sững người.

Tô Sầm nói tiếp: “Nếu họ thật sự muốn giết Từ Hữu Hoài thì hoàn toàn có thể tìm một cách bí mật giết hắn, sau đó lặng lẽ đưa đống tài sản kia khỏi phòng kín, không cần phải làm ầm ĩ lên vào lễ tế trời như vậy. Làm vậy sẽ chỉ dẫn quan binh đến nhà, không có lợi cho họ.”

“Vả lại…” Tô Sầm đưa xấp giấy cho thư lại: “Họ còn không biết rõ Từ Hữu Hoài chết thế nào, sao mà giết được?”

Thư lại ngẩn ra: “Không phải Từ Hữu Hoài chết cháy sao?”

Tô Sầm nhớ lại sáng nay Ninh Tam Thông nói trên người Từ Hữu Hoài có vấn đề, nhưng xem phản ứng của quản gia và Từ Lâm thị thì hẳn là họ không biết. Tô Sầm lắc đầu, không giải thích.

“Đại nhân.” Thư lại tránh khỏi mọi người, kéo tay áo Tô Sầm: “Sang kia nói chuyện một lát.”

Tô Sầm ngước mắt nhìn thư lại, sau đó đi theo y ra chỗ vắng người, chỉ nghe thư lại kia nói nhỏ: “Chúc mừng đại nhân, có thể kết án được rồi.”

Tô Sầm nhíu mày, thư lại kia lập tức nói: “Giờ họ có động cơ, có cả chứng cứ, chỉ cần đẩy hết tội danh cho họ là đại nhân có thể phá cả vụ án lớn trong một ngày, chắc chắn sẽ vang danh khắp kinh thành. Nếu ngài lo họ lật lọng trước mặt Hoàng thượng thì chẳng giấu đại nhân, hạ quan có vài cách, sẵn lòng cống hiến cho đại nhân.”

“Ồ?” Tô Sầm nhướng mày đầy hứng thú: “Anh có cách gì?”

Thư lại tức thì hớn hở nói: “Tra tấn khổ hình cũng chỉ có mấy cách là không để lại dấu vết. Đại nhân đã từng nghe cây sắt nở hoa nữa, ý đó là cắm ống sắt vào cổ nghi phạm rồi trút nước sôi vào, nước sôi thiêu bỏng thực quản, nhìn từ bên ngoài không thấy gì hết, bảo đảm cả đời không dám mở miệng lại lần nữa. Còn thủy hình nữa, là dìm đầu xuống nước trộn đá, nước đá xộc vào phổi, khó chịu hơn cả lăng trì, cứ dìm xuống tám lần chục lần, tôi không tin chúng dám lật lọng.”

Tô Sầm không phải người ưa dùng hình, không hiểu rõ về tư hình trong Đại Lý Tự, thường thấy nhất cũng chỉ có Tiết Thành Trinh phạt roi, bây giờ nghe người này hớn hở kể lại mới thấy dạ dày siết lại từng hồi.

Thư lại nói xong mới nhìn Tô Sầm, khuôn mặt nịnh bợ không thèm che giấu, thế nhưng Tô Sầm lại lạnh mặt, không nhận ý tốt của y.

“Sáng sớm mai đưa đơn từ chức cho Trương đại nhân.” Tô Sầm rủ mắt không thèm nhìn y: “Đừng để ta thấy anh ở Đại Lý Tự nữa, nếu không cho anh đi thử nước trước đấy.”

Thư lại đần mặt, thấy Tô Sầm dứt khoát quay người đi, y tức khắc quỳ phịch xuống dập đầu, diễn lại động tác giống hệt Từ Lâm thị và tên hạ nhân kia – ôm chặt đùi Tô Sầm.

Tô Sầm: “…”

Hôm nay chân cậu thơm hơn mọi ngày hay sao đấy?

Cuối cùng Tô Sầm phải gọi mấy nha dịch ngoài cửa vào kéo người đi mới giải phóng được bắp chân của mình, cậu cúi đầu nhìn xuống vạt áo trắng ngà đã nhăn nhúm.

Lần sau ra ngoài điều tra phải mặc đồ gì chịu bẩn chút mới được, trang phục xộc xệch thế này khiến Tô đại nhân thấy rất ảnh hưởng đến hình tượng trăng thanh gió mát của mình.

Người của nhà họ Từ ngồi quây lại với nhau, cả đám người im như thóc, hiển nhiên là không hiểu tại sao tự dưng lại bị tóm vào đây.

“Các ngươi có nhớ ra chuyện gì khác thường không?” Tô Sầm thong thả đi lại trước mặt họ: “Không nhất thiết phải vào ngày xảy ra vụ án, thường ngày có chỗ nào kỳ lạ đều có thể nói ra.”

Người của nhà họ Từ đều bị Tô Sầm hù dọa, người nào người nấy lắc đầu như trống bỏi, chỉ sợ mình lắc chậm sẽ bị bắt về nha môn.

Tô Sầm dở khóc dở cười, thả lỏng ra an ủi họ: “Các ngươi không cần sợ, nếu các ngươi vô tội tất nhiên ta sẽ không làm khó các ngươi. Thế này đi, cung cấp chứng cứ là có công, nếu chủ nhân nhà này đã người chết người bị bắt rồi thì ta đành quyết định thay họ, ai đưa ra được bằng chứng có ích ta sẽ cho giải trừ nô tịch.”

Hiển nhiên đây là thứ cám dỗ khổng lồ, đám hạ nhân vừa nghe cậu nói đã bắt đầu rục rịch, nhưng không ai muốn là người đi đầu, họ nhìn ngó lẫn nhau đợi một người đứng ra trước.

Cuối cùng là một a hoàn không chống nổi cám dỗ… chủ yếu là không địch nổi khuôn mặt của Tô đại nhân đứng ra, đỏ mặt hỏi: “Đại nhân nói thật chứ?”

Tô Sầm mỉm cười: “Đương nhiên là thật.”

A hoàn kia đỏ mặt, tay vò chiếc khăn, nói nhỏ: “Tôi cũng không biết đây có phải chứng cứ theo lời đại nhân không, nhưng hình như tôi biết lão gia nhà chúng tôi chết như thế nào.”

Tô Sầm trừng mắt, lập tức hỏi: “Chết như thế nào?”

“Đại nhân mới nói lão gia nhà tôi giấu đồ mang ra từ mộ người chết trong phòng ngủ đúng không?”

Tô Sầm gật đầu.

A hoàn nói: “Lão gia nhà tôi bị mấy thứ kia hại chết, bị ma giết đấy!”

Tô Sầm: “…”

“Ngài đừng không tin vội.” A hoàn nọ thấy Tô Sầm thất vọng mới vội ngẩng đầu, khuôn mặt chưa hết trẻ con đỏ ửng, cô nói từng chữ: “Tôi tận mắt thấy mà, mới tối qua thôi, tuy lão gia không về nhưng trong phòng lão gia lại có một bóng ma màu xanh lục, còn phát sáng nữa cơ!”

Tất nhiên Tô Sầm không tin chuyện ma quỷ giết người, song vẫn hỏi một câu theo lệ: “Bóng ma gì?” A hoàn kia chưa kịp nói tiếp đã có một hạ nhân khác giơ tay: “Tôi… tôi cũng thấy rồi, nhưng không phải hôm qua mà là ba hôm trước…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio