Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ở trước mặt người ngoài, Lâm Cạnh luôn có thói quen phải biểu hiện thật ôn nhu khiêm tốn, giống như chuyện gì cũng có thể thương lượng. Nhưng chỉ có những người thân mới biết, bên trong cậu còn ngoan cố hơn bất kì ai khác, muốn cái gì thì nhất định phải có cái đó, thích gì nhất định phải có bên cạnh mình, đứng nhất lớp cũng vậy, bạn bè cũng vậy, hoặc là cái gì khác, có khi thậm chí cường thế đến cố chấp —— tính cách thật sự ckhông khiến cho người khác thấy thích.
Lâm Cạnh cũng rõ điểm này, cho nên sau khi nói ra câu “Tôi muốn cùng cậu đi Bắc Kinh”, thật ra trong nháy mắt cậu có mờ mịt cùng hoảng loạn. Những lời này đại biểu cái gì, cất giấu cái gì cả bản thân cậu cũng không rõ, hiện tại lại còn đột ngột áp đặt lên trên đầu đối phương, mặc kệ nghĩ như thế nào cũng không hợp lý.
Mà Quý Tinh Lăng cũng thật sự không trả lời, chỉ là tiếp tục nhìn cậu không chớp mắt.
Lâm Cạnh bị nhìn chằm chằm có chút chịu không được, chuyển tầm mắt: “Vậy cậu ngồi đi, tôi đi về trước.”
“Này!” Quý Tinh Lăng nắm lấy ống tay áo cậu, “Sao cậu có thể như vậy, đầu óc tôi bây giờ có điểm ngốc, cậu phải để tôi chậm rãi.”
“Vì sao phải bình tĩnh, lời nói của tôi rất phức tạp sao?”
Lại là buột miệng thốt ra, rồi lập tức hối hận.
Lâm Cạnh rất muốn vỗ lên đầu mình vài cái, vì tránh cho càng nhiều sự lúng túng, cậu đơn giản không nói nữa.
Tay trái Quý Tinh Lăng nắm lấy ống tay áo khẽ trượt xuống, ngón cái khẽ chạm đến lòng bàn tay của đối phương.
Chỉ có một chút, độ ấm lại nóng đến đòi mạng, Lâm Cạnh không tự giác lui về phía sau.
“Tôi cảm thấy lần này tôi có thể thi được .” Quý Tinh Lăng không buông tay.
Lâm Cạnh nói: “Ừ.”
“Bắc Kinh cũng không phải chỉ có Bắc đại, đúng không.” Quý Tinh Lăng tiếp tục nói, “Vậy, tôi cố gắng một chút.”
“…… Được.”
Gió thổi qua phố.
Đèn đường rọi lên hai thiếu niên trên ghế dài.
Mặc bộ đồng phục, độ tuổi thanh xuân ngây thơ, như muốn nắm chặt nhiệt độ của trái tim.
Vừa mơ hồ, vừa tốt đẹp.
Trên xe đi về nhà, Quý Tinh Lăng đắp trên người hai cái áo đồng phục, đầu thoáng nghiêng sang bên trái, đáy mắt mang ý cười phản chiếu ánh đèn bên đường.
Lâm Cạnh quát hắn: “Ngủ.”
“Không ngủ.”
“Nhưng đôi mắt của cậu đã buồn ngủ đến mức không mở ra được.”
“Tôi là choáng.”
Lâm Cạnh dùng hộp sữa chua lạnh băng còn lại đụng vào mặt hắn.
Quý Tinh Lăng “Thôi, tôi không nên chờ mong năng lực chăm sóc người khác của cậu.”
Lâm Cạnh cười, duỗi tay giúp hắn nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương.
Tài xế lần này rất ít lời, cũng không có lảnh lót chen vào một câu “Quan hệ bạn học mấy đứa thật tốt”.
Cho nên không khí trong xe cũng rất tốt, giống như ánh sáng lưu động đưa tình.
———–
Giang Ngạn Thư Uyển tầng mười ba.
Lâm Cạnh nhận lấy áo đồng phục từ trong tay hắn: “Cậu mang theo mùi rượu về nhà không sao chứ?”
“Không sao.” Quý Tinh Lăng nói, “Không uống nôn ra là được, yêu cầu của mẹ tôi trên phương diện này tương đối thấp.”
“Vậy cậu đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”
“Này, ngày mai là cuối tuần.” Quý Tinh Lăng gọi cậu lại.
“Cho nên cậu muốn đi học bài với tôi sao, nhanh chóng thi được .”
“……”
Nhớ tới đèn đường với Bắc Kinh nửa tiếng trước, Quý Tinh Lăng nói: “Ừ.”
“Vậy sáng mai giờ, tôi ở nhà chờ cậu.”
Cũng không có mặc cả.
Hồ Mị Mị đang ở phòng khách xem TV, bà đã xem được WeChat từ Vu Nhất Chu, cho nên không tỏ vẻ kinh ngạc đối với cả thân đầy mùi bia của con trai, chỉ thúc giục hắn nhanh chóng đi tắm.
“Thi cử thế nào?”
“Bình thường ạ”
Dựa theo kinh nghiệm, “Bình thường” này tám chín phần mười đại biểu cho , Hồ Mị Mị khó tránh khỏi tức giận, vì thế ôm tâm trạng “Trách nhiệm rõ ràng cũng có một nửa của anh” gọi điện thoại cho Quý tiên sinh triển khai phê bình dài đến năm phút.
“Phải phải phải, đúng đúng đúng, em nói cái gì cũng đúng.”
Kỳ Lân thành niên phải sống sót qua ba kiếp liên tiếp.
Nói xong lại dặn dò: “Đưa cho tiểu Tinh ly sữa, miễn cho ngày mai thằng bé tỉnh lại không thoải mái.”
“Con trai như vậy là bởi vì anh chiều hư có biết hay không!” Hồ Mị Mị dùng cái muỗng quậy ly sữa, tỏ vẻ hợp lý trốn tránh trách nhiệm.
Quý Tinh Lăng đã tắm xong, buổi tối này của hắn tương đối hỗn loạn, các loại cảm xúc hỗn loạn trộn vào, cũng lười duy trì hình người.
Giữa chăn phồng lên một cục nho nhỏ.
Kỳ Lân Vị thành niên nhãi con chỉ lớn bằng một con sư tử nhỏ.
Hồ Mị Mị bị đáng yêu tới, xoa xoa đầu nó, ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy?”
Tiểu Kỳ Lân lười nhác mà mở to mắt, lại vùi đầu về gối đầu, từ cổ họng phát ra một âm thanh mơ hồ không rõ.
“Trước tiên uống cái này đã.” Hồ Mị Mị kéo con trai mình qua, “Bên trong có thuốc giải rượu.”
Tiểu Kỳ Lân bị mẹ ruột xách nách lên, bốn chân treo không, trông rất không ngầu.
Hồ Mị Mị nhìn nó uống xong một ly sữa, giám sát: “Đi đánh răng.”
Tiểu Kỳ Lân: “……”
Vị thành niên không có quyền yêu quái.
Thẳng đến lúc con trai mình ngủ ngon, Hồ Mị Mị mới rời khỏi phòng ngủ, hơn nữa còn gọi điện thoại cho chồng thêm lần nữa.
Quý tiên sinh: “Anh biết, chúng ta ngày mai liền đem thằng bé đưa cho cô hoạch điểu.”
“Quý Minh Lãng anh đang nói bậy bạ gì đó, anh có phải muốn ly hôn với tôi hay không!”
Quý tiên sinh:?
Quý tiên sinh: anh không muốn ly hôn, anh muốn xin một cơ hội trả lời lại lần nữa.
Hồ Mị Mị dựa vào bên cửa sổ: “Thằng bé thật đáng yêu.”
Quý Minh Lãng cười “Ừ.”
……
cách vách, Lâm Cạnh cũng đã tắm xong.
Hai người vừa rồi không kiểm tra cẩn thận, cầm lộn áo đồng phục rồi.
Cậu nằm xuống bàn, dùng đầu ngón tay cọ cọ cổ tay áo hơi lạnh.
Say khi ý thức được mình đang làm cái gì, tai khẽ đỏ lên.
Tuổi dậy thì nha, mỗi một tâm tư đều được bọc bởi chanh và đường, cắn một ngụm là chua, sau khi tan lại ngọt.
……
Thuốc giải men rất tốt, ngày hôm sau Quý Tinh Lăng cũng không vì say rượu mà đau đầu, giờ sáng sớm ôm cặp đúng giờ tới cửa.
Hắn mặc một bộ quần áo thể thao màu xám nhạt, mái tóc mới vừa tắm xong thơm mát nhẹ nhàng, hỗn độn rũ xuống trán, cả người thoạt nhìn càng ôn nhu hiểu chuyện hơn so với lúc ở trường một chút.
“Cô Khương, cháu tới tìm Lâm Cạnh học.”
Khương Phân Phương để hắn đi vào:“Sớm như vậy sao, Tiểu Cạnh còn đang ngủ.”
Quý Tinh Lăng: “Dạ?”
Khương Phân Phương gõ cửa: “Tiểu Cạnh, rời giường chưa? Bạn học tới tìm cháu làm bài tập.”
Ba bốn tiếng liên tiếp, phòng ngủ mới truyền đến tiếng binh hoang mã loạn “Rầm rầm”!
Quý Tinh Lăng:“……”
“Lập tức ra ạ!” Lâm Cạnh vọt vào toilet. Sáng nay đồng hồ báo thức vang lên, cậu còn đang mơ mơ màng màng ngủ ngon lành, cho nên liền tùy tiện tắt đi, thẳng đến lúc nghe thấy tiếng đập cửa mới đột nhiên thanh tỉnh. Dòng nước “Ào ào” xối xuống, mang theo khí lạnh của buổi sáng, xua tan cảnh tượng cuối cùng trong mơ.
Sau khi kéo tấm màn, ánh mặt trời rọi vào một mảng lớn, gió cũng từ cửa sổ thổi vào.
Một hàng hoa hồng kim cương mở ra trên phía cửa sổ.
Mái tóc Lâm Cạnh mang theo hơi ẩm ra mở cửa: “Sớm.”
“Tôi vừa gõ cửa, bảo cậu đừng vội.” Quý Tinh Lăng đứng ở cửa, bất đắc dĩ mà nói, “Nhưng cậu hình như không nghe thấy.”
“…… Tôi không nghe được đồng hồ báo thức.” Lâm Cạnh nghiêng người, “Thực xin lỗi.”
“Cậu đi ăn bữa sáng trước đi.” Quý Tinh Lăng quen cửa quen nẻo kéo ghế ra, “Tôi đã ăn rồi, một mình đọc sách là được.”
“Vậy cậu chờ tôi một chút.” Lâm Cạnh tính lấy hai miếng bánh mì liền trở về.
Có thể là bởi vì chủ nhân phòng mới vừa tỉnh dậy, gian phòng ngủ này vẫn rất ấm, mang theo một mùi hương của hoa.
Chăn lộn xộn, bên gối đầu có một cái bịt mắt, một chiếc túi vải nhỏ được treo bên thành giường —— là sản phẩm của bộ tộc heo vòi, nghe nói có thể cắn nuốt được ác mộng, thường được bán trong những điểm du lịch của con người, thường được gọi là “Túi ban phước lành”, đặt ở một nơi khác gọi là “Phúc túi kinh thành”, cùng “Ký ức XX” như một kịch bản đủ nổi tiếng như các hộp sữa chua, xuất hiện ở nơi nào chính là đặc sản ở nơi đó, dù sao cũng có nhiều du khách nguyện ý mua nó.
Về phần có thể thật sự cắn nuốt ác mộng hay không…… Chỉ bằng một phần linh lực loãng như nước, nếu mà có thể, nhiều nhất cũng chỉ được một ít.
Nếu không phải tộc Tì Hưu phụ trách công nghiệp và thương mại quá nghiêm khắc, yêu cầu sản phẩm khi đưa ra thị trường con người phải phù hợp với hiệu quả quảng bá, Quý Tinh Lăng cảm thấy dựa theo trình độ keo kiệt của heo vòi, tám phần sẽ nhét vào một vào đống rơm giá rẻ đưa ra thị trường để lừa tiền.
Lâm Cạnh trong miệng ngậm một miếng bánh mì, bưng một ly sữa cùng một ly cà phê trở về: “Cậu đang nhìn gì vậy?”
“Không có gì.” Quý Tinh Lăng xoay người, “Cái túi này, cậu hay mơ ác mộng?”
“Trước kia ngẫu nhiên sẽ nửa đêm bừng tỉnh, sau đó dì đưa tôi cái này.” Lâm Cạnh nói, “Dùng cũng được, chắc cũng bởi vì mùi của nó, cho nên tôi vẫn treo.”
“Đã cũ rồi, hay hai ngày sau tôi đưa cậu cái khác” Quý Tinh Lăng ngồi trở lại, lại giấu đầu lòi đuôi bổ sung, “Vừa lúc có tôi có một người bạn đi Jinli.”
“Được.” Lâm Cạnh ngồi xuống bên cạnh hắn, “Tôi đọc để giúp cậu nghe tiếng Anh?”
“…… Chúng ta có thể đi từng bước một hay không, không cần vừa học đã quyết liệt như vậy.”
Lâm Cạnh cong mắt: “Vậy cậu học từ đơn, tôi đi làm toán.”
Quý Tinh Lăng ngoan ngoãn mở sách bài tập ra.
Thời tiết ngoài cửa sổ rất tốt.
Trong phòng tràn ngập mùi của ly cà phê, Lâm Cạnh uống một hớp lớn, lại để nó xuống.
Qua một lát, Quý Tinh Lăng cũng bưng lên uống một ngụm.
Tư thế phi thường đương nhiên.
Có khả năng là bởi vì quá chuyên tâm học từ đơn, cho nên không để ý.
Cũng có khả năng là bởi vì cuộc đối thoại dưới đèn đường tối hôm qua, vì vậy cũng có ít sự hung hăng và kiêu ngạo không giải thích được.
Đôi mắt Lâm Cạnh lóe lên, ngòi bút chọc bài thi thành một lỗ nhỏ.
Cà phê espresso được phủ lên bởi kem đánh bông và rắc những mảnh hạnh nhân, tư vị vừa đắng lại vừa ngọt.
Mỗi người một nửa vừa vặn tốt.
……
Buổi chiều chủ nhật, ô thành (乌城) (?).
Đây là một trung tâm buôn bán nhỏ có tiếng trong nước, xưởng nhà heo vòi cũng ở chỗ này, người phụ trách tên là Thạch Thái, là một thương nhân khôn khéo có hai râu bên mép.
“Túi mơ đẹp” không lo về nguồn tiêu thụ, cho nên tâm tình của ông ta đương nhiên rất tốt, hiện tại đang nằm trên một chiếc ghế bập bênh thưởng thức trà vui vẻ.
Sau đó bị đám mây đen ánh lôi điện đột nhiên xuất hiện “Ầm” một tiêng đâm cho bay lên sô pha.
“A!” Ông ta kinh hoảng mà kêu ra tiếng.
Kỳ Lân nhãi con: “……”
Thực xin lỗi, chạy quá nhanh, không dừng kịp.
Tóc Thạch Thái bị điện làm cho dựng thẳng lên, đầy mặt một màu đen, ông ta nhìn vào cái lỗ bị cháy sém trên ghế bập bênh da, run run rẩy rẩy hỏi: “Nhóc con, mi muốn làm gì?”
“Cháu muốn một cái túi mơ đẹp, loại hàng thật giá thật.”
Thạch Thái lập tức nghiêm nghị: “Nói cái gì vậy, mỗi một sản phẩn chúng tôi sản xuất đều là hàng thật giá thật, tất cả đều thông qua chứng nhận từ hệ thống quản lý chất lượng và không bao giờ lừa dối người tiêu dùng.”
“Được rồi, cháu không tới giúp chú Tì Hưu đi câu cá nhấm nháp.” Quý Tinh Lăng lấy ra túi cùng kéo đã chuẩn bị xong, “Cho cháu xin tí tóc, râu cũng được.”
Thạch Thái:?
Nhưng mà tiểu Kỳ Lân cũng không phải là rất nguyện ý tiếp thu hai cái thứ kia, tất cả đều là xem trên mặt mũi của linh lực, mới quyết định đưa cho thầy giáo Tiểu Lâm một chút râu của người khác. Hắn còn tìm cô Thanh Loan xin một nhánh hoa khô xinh đẹp cùng lông tơ, tận lực đem nhúm râu kia giấu vào giữa.
Con heo vòi lọt vào sự ghét bỏ của Kỳ Lân nhãi con:“……”
Thạch Thái:“Trông mặt mà bắt hình dong là không đúng.”
Tiểu Kỳ Lân:“Hẹn gặp lại chú, cái ghế bị cháu đốt kia hôm nào cháu bảo ba cháu bồi thường cho chú”
Thạch Thái…… Chưa nghe người lớn nói xong, đã biến thành lôi điện kiêu ngạo lăn đi cũng là không đúng.
Buổi tối hôm đó, thầy giáo Tiểu Lâm liền nhận được túi từ khu danh lam thắng cảnh mới
Cậu nói: “Cái này hình như không thơm.”
Quý Tinh Lăng mặt không đổi sắc: “Nhưng cái này là nguồn tiêu thụ tốt nhất, nghe nói rất linh nghiệm.” Chính là không thơm, cố ý không thơm, bằng không lỡ may quá dễ ngửi, cậu vẫn luôn cầm mà ngửi thì làm sao bây giờ, người khác…… Tuyệt đối không thể để cho râu heo vòi có được đãi ngộ này!
Lâm Cạnh thay thế cái cũ kia:“Cảm ơn.”
Quý Tinh Lăng dựa vào tủ, thuận miệng hỏi cậu: “Hôm nay còn muốn học không?”
Lâm Cạnh rõ ràng muốn nói lại thôi.
Quý Tinh Lăng thực hiểu biết nói: “Cậu có phải lại muốn trào phúng tôi, học bài còn phải chọn ngày hoàng đạo?”
Lâm Cạnh bình tĩnh phủ nhận: “Tôi không phải, tôi không có, đừng nói bừa.”
Quý Tinh Lăng tự mình nói cũng tự mình vui vẻ: “Này, tôi bây giờ có phải rất hiểu cậu không.”
“Giống nhau mà.” Lâm Cạnh ngồi xuống mép giường, “Tôi tính đi ra ngoài mua quyển sách, cậu thì sao?”
Thầy giáo Tiểu Lâm cũng đã hỏi như vậy, đại thiếu gia đương nhiên sẽ không trở về ngủ.
Hiệu sách tuy rằng nhàm chán, nhưng dạo một vòng cũng không phải không được.
Lâm Cạnh ở nhà cả ngày, vẫn luôn mặc quần áo ở nhà. Cậu mở tủ quần áo ra tìm quần áo, người nào đó ăn không ngồi rồi đứng ở phía sau đánh giá: “Cái này khó coi, quá thất bại cậu có biết hay không.”
“Màu xanh trắng giống hành.”
“Tại sao cậu còn có hoodie màu hồng, này không phải là màu sắc của nữ sinh sao.”
“Buổi tối đừng mặc màu đen ra cửa”
“Cái này đẹp, mặc cái này, màu xanh đặc biệt ưu nhã”
Lâm Cạnh quay đầu lại nhìn hắn.
Quý đại thiếu gia mặc một cái áo khoác màu xanh, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, biểu tình chính trực.
Thầy giáo Tiểu Lâm đuổi người đi ra ngoài.
Bất quá cuối cùng cậu vẵn mặc cái hoodie màu xanh kia.
Một cô trên thang máy không nhịn được hỏi: “Hai thanh niên mấy đứa nhìn gọn gàng sạch sẽ như vậy, trời cũng tối rồi còn muốn đi đâu?”
Quý Tinh Lăng mặt dày vô sỉ mà trả lời: “Cảm ơn cô, bọn cháu đi hiệu sách học tập.”
Lâm Cạnh:“……”
Người cô kia nghe xong quả nhiên cao hứng, từ túi mua đồ của mình lấy một bịch đường. Lâm Cạnh không từ chối được, vì thế Quý Tinh Lăng đại biệu cầm dùm, hẳn là đồ của siêu thị tăng, giấy đóng gói quá khó coi, nhưng hương vị rất được, vị ngọt nồng đậm.
Trên đường tiểu khu, Quý Tinh Lăng giáo dục: “Về sau đừng có ăn đồ của người xa lạ, có biết chưa?”
Lâm Cạnh liếc hắn một cái: “Vậy cậu hiện tại đang làm gì?”
“Tôi không ăn đồ của người lạ, tôi ăn từ trong tay cậu” Đại thiếu gia từ trước đến nay đều ngụy biện rất nhiều, “Cho nên cậu phải phụ trách.”
“Nằm mơ đi.” Lâm Cạnh đá cục đá bên chân, “Nếu cậu ăn đường mà hôn mê, tôi lập tức gia nhập vào đội ngũ buôn người bán đi lấy tiền.”
Quý Tinh Lăng phối hợp mà “Hôn mê” một chút.
Bản thân hắn đã cao, vào lúc này, rất có ý tứ áp đỉnh thái sơn một chút. Lâm Cạnh căn bản không nghĩ người này diễn để ý như vậy, còn tưởng rằng bị đâm cho một dao, kết quả lúc đỡ lấy hắn bị nghiêng người, bị hắn ép tới lảo đảo muốn ngã vào trong hồ. Quý Tinh Lăng thấy thế sợ hết hồn, không rảnh lo nghĩ nhiều, một tay vòng lấy bờ vai của cậu dùng một chút lực, thuận thế mang theo một luồng gió lên, để cho hai người ngã vào bãi cỏ.
“Cậu không sao chứ?”
“……”
Lâm Cạnh nghi hoặc hỏi: “Gió mới đến từ chỗ này vậy?”
Quý Tinh Lăng nói sang chuyện khác: “Cậu có phải trước tiên nên rời khỏi trên người tôi trước có đúng không.”
Lâm Cạnh: “……”
Thảm cỏ hai ngày này đã được cắt sửa, còn chứa mùi hương thơm mát và thanh, mềm như bông.
Lâm Cạnh bình tĩnh mà nói: “Cậu nếu trực tiếp ném tôi xuống bãi cỏ, nói không chừng cũng không đau như bây giờ, cậu quá cứng.”
“Có chút lương tâm được không, cậu thì có chỗ nào mềm.”
Lâm Cạnh kéo hắn đứng lên, vỗ vỗ cỏ trên người nhau.
Bởi vì câu “Mọi người đều rất cứng” làm phiền, thuận lợi để cậu xem nhẹ ngọn gió không thể hiểu được vừa rồi, nghĩ có thể là thiết bị mới trên thảm cỏ. Quý Tinh Lăng lặng lẽ thở ra nhẹ nhàng, hai bước đuổi theo, giơ tay xoa xoa đầu cậu:“Tôi cứng chỗ nào?”
Lâm Cạnh: “Cậu câm miệng cho tôi.”
Hiệu sách hai người đi ở gần tiểu khu, nằm ở lầu hai trong một trung tâm mua sắm lớn, đi bộ là có thể tới.
Đầu năm nay, ngoại trừ hiệu sách trợ giảng ở trường, đại bộ phận hiệu sách còn lại đều có xu hướng đến gần quán cả phê, hiệu sách này cũng không ngoại lệ. Lâm Cạnh ở kệ sách chọn sách, Quý Tinh Lăng đi gọi đồ uống.
Người phục vụ nhiệt tình đề cử: “ Cà phê trong cửa hàng của chúng tôi rất nổi tiếng, bạn có muốn thử không?”
“Hai ly mật ong milkshake là được” Quý Tinh Lăng còn nhớ chuyện giấc ngủ của thầy giáo Tiểu Lâm, không muốn gọi cà phê, chẳng lo mật ong milkshake nghe tới phi thường nữ sinh, cũng nguyện ý cùng uống với cậu.
Người phục vụ cười nói: “Săn sóc như vậy, tiểu soái ca đi với bạn gái sao?”
Lâm Cạnh ôm một chồng sách đi tới: “Không phải, là đi với em.”
Người phục vụ hơi hơi lúng túng lại cười đến càng sáng lạn: “Đây là biên lai của hai người, xin cầm lấy.”
Sô pha rất thoải mái, Quý Tinh Lăng lật hai trang sách cậu chọn: “Tôi còn tưởng rằng cậu tới mua sách bài tập.”
“Ở nhà làm một ngày đề, choáng váng đầu, ra ngoài hít thở không khí.” Lâm Cạnh cắm ống hút.
Quý Tinh Lăng giơ ngón cái: “Không hổ là thầy giáo Tiểu Lâm, thả lỏng còn phải tới hiệu sách đọc thơ cổ.”
Lâm Cạnh biểu tình một lời khó nói hết “Cũng đúng, nhưng là của Percy Bysshe Shelley”
Quý Tinh Lăng “…… Không phải, là do tôi không thấy rõ, không phải không biết chữ này.”
“Không có gì khác nhau cả.”
“Khác nhau chứ!” Quý Tinh Lăng cường điệu, “Người trước nhiều lắm sơ ý, người sau mới là nhược trí.”
Tinh ca của cậu mới không có bị nhược trí!
Hắn ngậm ống hút uống một ngụm milkshake, ngoài ý muốn cảm thấy uống khá ngon, vì thế mình cũng từ chồng sách kia rút ra một quyển.
Lúc này đến phiên Lâm Cạnh giơ ngón cái: “Tinh chuẩn.”
Quý Tinh Lăng: “……”
Đó là một quyển bách khoa toàn thư về những bài thơ cổ cho thiếu nhi, thích hợp cho trẻ em ba tuổi trở lên, bao gồm bài thơ cần thiết cho học sinh tiểu học, còn có ảnh minh họa, để trẻ bướng bỉnh thích học tập.
Quý Tinh Lăng: “Cậu tại sao lại mượn cơ hội trào phúng tôi.”
“Bởi vì cậu thật sự không học thuộc” Lâm Cạnh cầm lấy quyển kia, tùy tay mở ra một trang, “Bằng không thì cái này, 《 tặng Lưu Cảnh Văn 》 câu đầu tiên là gì?”
Quý Tinh Lăng thừa nhận: “Thật không dám dấu diếm, người này tôi không biết.”
Lâm Cạnh cười nói “Vậy sách cho nhi đồng cậu biết sao, đây là tôi giúp cô Trương, ngày đó cậu đã gặp cô ấy rồi.”
“Cô Trương với với cái lô uốn tóc trên đầu quanh năm?” Quý Tinh Lăng nhe răng, “Cháu gái cô ấy mới có bao tuổi? Có cần phải biết Lưu Cảnh Văn không? Cậu có thể giơ cao đánh khẽ hay không, để đứa nhóc an tâm hưởng thụ thời thơ ấu xinh đẹp của nó?”
“Có thể.” Lâm Cạnh từ phía cuối rút ra hai tờ tạp chí thể dục, “Tôi đã mua hóa đơn rồi, hủy cũng không được, cậu có thể hưởng thụ thời gian vui sướng ngắn ngủi đêm này, sau đó ngày mai tiếp tục học bài.”
Thầy giáo Tiểu Lâm đã tri kỷ tùy theo thực lực mà dạy, Quý đại thiếu gia tâm tình vui sướng, nằm xuống sô pha tìm tư thế thoại mái, quy củ đọc tạp chí.
Hiệu sách này là ông Li Long mở, tuổi tác đã rất lớn, cho nên thường xuyên chỉnh độ ấm của điều hòa lên cao.
Quý Tinh Lăng ngồi một lát, liền cởi áo khoác để sang một bên, chỉ mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu đen, gầy, làn da rất trắng.
Lâm Cạnh không tự giác nhìn nhiều hai lần.
Tầm mắt Quý Tinh Lăng còn dừng trong tạp chí, chỉ hơi hơi ngẩng đầu, ngậm ống hút hỏi cậu: “Làm sao vậy?”
“…… Không.” Lâm Cạnh nói, “Cậu hình như uống cả hai ly nước.”
Quý Tinh Lăng lấy lại tinh thần: “Phải không?”
Hắn vốn muốn đứng lên đi mua ly khác, nhưng không biết nghĩ đến cái gì, không nhúc nhích, chỉ hỏi: ” Cậu để ý?”
Lâm Cạnh cúi đầu đọc sách “Không ngại, không có việc gì.”
Quý Tinh Lăng khóe miệng cong lên: “Ồ.”
Hắn có hơi chút muốn khoe khoang, tiếp tục quơ quơ ly milkshake trong tay, kem tươi sau khi tan từ bên cạnh chảy ra một chút, dính dính khó chịu.
Còn chưa kịp đứng lên đi rửa tay, đối diện đã đưa ra một bịch khăn ướt.
Càng khoe khoang.
Hắn cười hề hề lại gần hỏi: “Này, cậu rốt cuộc là đang nhìn sách hay là nhìn tôi?”
Biểu tình Lâm Cạnh cứng đờ, lại để khăn ướt vào trong túi: “Tự đi rửa đi!”
“Đừng a, tôi lười đi.” Quý Tinh Lăng duỗi tay tới đoạt, “Cậu nhìn Shelly lâu như vậy, có câu thơ gì tuyệt đẹp hay không, đến lúc thi ngữ văn có thể viết câu gì khiến tôi đặc biệt có văn hóa hay không, cái kiểu mà sẽ làm giáo viên chấm bài thi tại chỗ rơi lệ? Tới chia sẻ một chút.”
“Có, Lưu Cảnh Văn viết thơ cho trẻ em ba bốn tuổi bị cậu diss thật lâu kia, hai câu cuối cùng ‘ Nhất niên hảo cảnh quân tu ký, tối thị tranh hoàng quất lục thì.’, chỉ cần cậu ghi đúng chỗ, khẳng định có thể thêm được vào điểm.”
[Cảnh đẹp trong một năm xin anh hãy nhớ,
(Đẹp) nhất là khi cam vàng và quất xanh. ]
“Chúng ta đêm nay có thể buông tha người già hay không.” Quý Tinh Lăng xin tha, lau khô tay lại đến bên cạnh cậu ngồi, “Cậu đang nhìn cái gì?”
Đối phương tràn đầy lòng hiếu học, Lâm Cạnh đành phải trả lời: “《 giải phóng Prometheus 》.”
Quý Tinh Lăng: “Ha ha ha ha ha ha ha ha.”
Lâm Cạnh khó hiểu hỏi:“Cậu cười cái gì?”
Quý Tinh Lăng: “Đợi chút, tôi có phải không nên cười hay không, tôi chỉ là cảm thấy tên quyển sách có chút buồn cười, giải phóng Prometheus, nó nói cái gì?”
“Thần thoại Cổ Hy Lạp La Mã.” Lâm Cạnh khép sách lại, duỗi tay qua bóp cằm hắn, “Quý Tinh Lăng, tuy rằng cậu có đôi khi rất không có văn hóa, nhưng thật sự siêu đáng yêu.”
“……”
Chuyện liên quan đến tôn nghiêm, Tinh ca lãnh khốc không thể không lần thứ hai cường điệu: “Tôi không có đáng yêu, tôi một chút cũng không đáng yêu, cậu mới đáng yêu, cậu chỗ nào cũng đáng yêu.”
Ông cụ Li Long nằm ngủ trên xà nhà bị Kỳ Lân nhãi con đánh thức, dùng phong ảnh hư ảo vỗ lên đầu của hắn.
Nơi công cộng, giữ yên lặng!
Lâm Cạnh uống sạch sẽ ly milkshake còn lại:“Cậu xoa đầu làm gì?”
“Không, chỉ đột nhiên đau một chút.” Quý Tinh Lăng nhìn hắn, “Cậu có tin trên thế giới có yêu quái hay không?”
Lâm Cạnh gật đầu: “Tin.”
Trả lời đến quá sảng khoái, Quý Tinh Lăng ngược lại có điểm giật mình: “Vì sao?”
“Bởi vì tôi không có biện pháp chứng minh không có.” Lâm Cạnh nói, “Đừng dễ dàng phủ định những chuyện không biết rõ, ba tôi từ nhỏ đã dạy tôi như vậy.”
Phương châm giáo dục của chú Lâm thật đỉnh! Quý Tinh Lăng không ngừng cố gắng hỏi: “Vậy cậu thích yêu quái gì?”
Lâm Cạnh suy nghĩ trong chốc lát: “Cửu vĩ hồ đi, lông xù xù thực đáng yêu, hai ngày trước tôi mới xem nửa tập phim thần thoại với dì Khương, muốn véo cái đuôi.”
Tiểu Kỳ Lân: không, cậu không thể sinh ra loại ý tưởng như vậy với mẹ tôi.
“Vậy Kỳ Lân thì sao?”
“Ở trong phim truyền hình là vai ác siêu cấp, ra vẻ đạo mạo, không chuyện ác nào không làm.”
“……”
Đây là kiểu phim truyền hình gì mà không thể hiểu được!
Quý Tinh Lăng lấy điện thoại của cậu, muốn tìm phim cậu vừa nói.
Nhà sản xuất, Hồ Liệt?
Người cậu này không thể chịu được.
Li Long [骊龙]: là một loại rồng đen trong truyền thuyết. ( trích từ baidu )
Thanh Loan [青鸾] : Từ thời xa xưa đến nay, Thanh Loan đã được ban cho nhiều ý nghĩa. Câu nói phổ biến nhất là: Thanh Loan là con chim thần thường đi cùng với Nữ hoàng phương Tây và sứ giả của Nữ hoàng phương Tây. Với thân hình gần giống con công và gần giống như một con gà, với bộ lông tuyệt đẹp. Con đực có lông đuôi nhọn đặc biệt dài, có nhiều vết màu vàng và trắng giống như mắt trên cánh. Loài chim giống như thần huyền thoại là một loại dấu hiệu hòa bình và lễ hội. ( trích từ baidu )
Percy Bysshe Shelley : nhà triết học Anh, một trong những nhà thơ lớn nhất của thế kỷ XIX.