Một lát sau, một người đàn bà tuổi trung tuần bước vào công đường, bà ta quỳ xuống dàn dụa nước mắt: “Cầu xin thanh thiên đại lão gia làm chủ cho, cái thằng Trương Bình này đã giết chồng con, dân phụ suýt chút nữa là thành góa phụ mất rồi hu hu hu… Đại nhân nhất định phải bắt hắn nợ máu trả bằng máu đi hu hu hu…”
Đào đại nhân nhẹ nhàng nói: “Kim Lý à, giết người không phải tội nhỏ đâu, nếu như ta xét xử nhầm, chẳng phải hai rường cột quốc gia tương lai của triều đình đây sẽ bị vặn gãy trên công đường hay sao? Chồng bà Kim Lễ Phát ban đêm bị hành hung, tại sao bà cứ khăng khăng kẻ giết người là Trương Bình thế? Có nhân chứng vật chứng gì không? Đêm hôm tối mù, nhân chứng có nhìn thấy rõ ràng không đấy?”
Bà Kim Lý khụt khịt mũi: “Bẩm ông lớn, chồng con trước giờ là người lương thiện hiền lành, chưa từng gây thù với ai, mọi người trong đoàn kịch, hàng xóm sống cạnh có thể làm chứng. Chỉ đến mấy ngày trước, có cái thằng Trần Trù này giới thiệu Trương Bình viết một vở kịch cho đoàn chúng con, vở kịch không thể diễn được, không trả đủ tiền như đã hứa với hắn ta. Kiểu gì hắn cũng ghim rồi, mới ra tay độc ác như thế…”
Bà Kim Lý nắm chặt khăn tay, vừa khóc vừa nói, đêm hôm trước ông Kim Lễ Phát ăn đồ bị đau bụng nên chạy miết vào nhà xí, hình như vào khoảng canh ba, Kim Lễ Phát lại đi nhà xí lần nữa, bà ta ở trong phòng nghe thấy một tiếng hét thất thanh, lúc chạy tới nơi thì nhìn thấy Kim Lễ Phát rơi tõm vào hố xí rồi, lúc vớt lên thì đã hôn mê bất tỉnh, cũng chỉ nghĩ là do ngạt thở, nhưng sau khi tắm rửa xong mới phát hiện trên ngực của ông ta có một vết thương, hình như là ở chỗ hõm vai ấy, không đến nỗi mất mạng. Nhưng vết thương bị nhiễm trùng, lại cộng thêm mất máu, nên đến giờ vẫn còn hôn mê, đã bước nửa bước đến điện Diêm Vương rồi.
Đào đại nhân cảm thán: “Xem ra hung thủ đã mai phục trước trong nhà xí, đợi Kim Lễ Phát bước vào thì ra tay. Ẩn nấp náu mình ở nơi hôi thối bẩn thỉu như thế, tên hung thủ này thật nhẫn nại quá đi mà.”
Nha sai lại dẫn một học trò của đoàn kịch tên Tiểu Ngũ lên đối chứng, Tiểu Ngũ nói lúc đó nó đang bị sư phụ phạt buộc ngựa dưới gốc cây, sau khi nghe Kim Lễ Phát hét lên thì thoáng nhìn thấy một bóng người vụt qua, dưới ánh trăng không nhìn rõ lắm, chỉ nhớ vóc dáng cao gầy.
Đầu mục dưới sảnh đường bẩm báo, nói đã sai người kiểm tra vết thương của Kim Lễ Phát, hung khí là một con dao sắc bén dáng dài. Bà Kim Lý nói, hiện giờ chỉ có mâu thuẫn với thư sinh Trương Bình, đám sai nha đi tra xét bên phía Trương Bình cũng phát hiện trong tiệm mì của hắn mới đổi một con dao mới, dựa theo lời nói của khách đến ăn mì thì đúng là lúc trước hắn có một con dao phay dài bén nhọn dùng để xắt rau gọt trái cây.
Đám sai nha lại đi khám xét nhà Trương Bình, phát hiện trong nhà có một cái áo lót, một cái quần cũ, bốc mùi hôi gớm lắm.
Đào đại nhân khép hờ hai mắt: “Cũng có thể nói, nghi phạm Trương Bình sau khi hành hung xong liền đem vứt hung khí và áo ngoài có dính máu đi, nhưng còn cái áo trong không dính máu, do hắn mai phục quá lâu trong nhà vệ sinh nên đã bị ám mùi rồi trở thành manh mối… Ừm, Trương Bình, nhân chứng vật chứng đều có, ngươi có gì để nói không hử?”
Trương Bình giương mắt, từ tốn nói: “Đại nhân, học sinh cho rằng, mấy cái này không thể xem là chứng cứ. Thêm nữa, lời nói của Kim phu nhân cũng không hoàn toàn là đúng sự thật. Không phải bọn họ không đưa đủ số tiền đã định cho tôi mà là hoàn toàn không đưa tiền. Còn về vở kịch kia không phải là không thể diễn, mà là đoàn kịch của Kim lão gia đã diễn rồi.”
Đào đại nhân híp mắt: “Nếu như lời ngươi nói, chẳng phải ngươi sẽ càng có thêm lý do chính đáng để giết Kim Lễ Phát sao?”
Trương Bình nói: “Bẩm đại nhân, trước khi vụ án xảy ra hai ngày thì con dao phay của học sinh đã mất rồi, có người có thể làm chứng.”
Trần Trù kế bên gật đầu: “Đúng đúng, khách quen đến ăn mì đều biết, con dao mới là do Trương Bình nhờ tôi đến chỗ thợ rèn Hoàng mua giúp, ông ấy có thể làm chứng. Trương Bình có bán một rổ trứng gà vịt bị thối vài quả nên đã tự mình ăn, tôi cũng ăn hai trứng, bọn Đặng, Nhạc, Tào, Cầm ở cùng viện với chúng tôi cũng có ăn, đều có thể làm chứng cả. Trương Bình ăn xong còn bán rổ trứng đó, rồi còn có hũ tỏi ngâm đường, quần áo hôi là chuyện thường thôi… Hơn nữa, Trương Bình chưa từng đến nhà Kim lão gia, mọi người đều biết, Kim lão gia ở chung với đoàn kịch, đoàn kịch Lai Hỉ diễn tập thâu đêm suốt sáng, Trương Bình làm sao có thể dễ dàng đột nhập vào viện, sát hại Kim lão gia ở nhà xí rồi lại chuồn đi thuận lợi như thế chứ?”
Tên Tiểu Ngũ kia rống to họng nói: “Bởi vì có ngươi làm tòng phạm cho tên Trương Bình! Hồi bẩm Thượng thư đại lão gia, tên Trần Trù này thường lảng vảng đến chỗ bọn tôi, hắn còn từng thích chị Hương Hà của đoàn chúng tôi nữa, nhất định là hắn chỉ đường cho Trương Bình rồi!”
Trần Trù cũng đột ngột to tiếng: “Ngươi ngậm máu phun người nhé…”
Tiểu Ngũ gào lại: “Chính là ngươi! Chính là ngươi!” Thêm vào đó là tiếng khóc than của Bà Kim Lý, cộng thêm tiếng gầm bảo im lặng của nha sai, thành ra công đường ỏm tỏi như cái chợ.
Lan Giác đứng sau bình phong xoa xoa hai bên thái dương.
Màu vàng, trước mắt chỉ có một màu vàng…
Trong cơn hôn mê, Kim Lễ Phát vùng vẫy dữ dội.
Màu vàng dần tan đi, phảng phất ngang mũi là một mùi hương dịu nhẹ. Mùa xuân, lúc này cả ngọn núi nở đầy hoa, hoa rừng trải đầy đất, trong làn gió thổi đến luôn quanh quẩn mãi mùi hương này.
Ông bước đi trong núi hoang, bùn sình trên mặt đất bị sương làm ẩm, mũi giày gót giày lấm đầy bùn bẩn.
Ông đi một cách vội vã, bởi vì đang gấp…
Ánh mặt trời chiếu rọi vào mắt, ông khép mắt lại, trong mơ hồ, ông nhìn thấy…
Ông ta nâng tay áo che ánh sáng đi, vì muốn nhìn rõ hơn, ông há hốc miệng…
Đó là…đó là…
Dù ông ta có muốn nói cũng không thể thốt ra nổi…
Ầm! Đào đại nhân đập bàn một cái: “Trật tự, trên công đường không được ồn ào.” Y nhìn hai người thanh niên vốn tiền đồ vô hạn dưới sảnh đường, lắc đầu đầy tiếc nuối: “Bản bộ đường cũng muốn tin lời các ngươi nói, nhưng thật quá khiêng cưỡng, mấy bằng chứng lời khai này nhìn một cách đơn thuần quả thực có vẻ như không đủ, nhưng tại sao cứ một mực chỉ vào ngươi, khăng khăng ngươi và vợ chồng Kim Lễ Phát có mâu thuẫn, bản bộ đường không thể không…”
Từ bên hông, một tiểu lại vội vàng xuất hiện từ bình phong phía sau, thì thầm vào tai Khổng lang trung, lang trung họ Khổng hối hả bước lên một bước nói: “Thượng thư đại nhân xin đợi chút đã, ti chức có tình tiết mới muốn bẩm báo, ông Kim Lễ Phát kia vừa mới nói sảng trong cơn hôn mê, có thể là manh mối của vụ án này.”
Đào đại nhân nói: “Ô? Ông ta nói gì?”
Sắc mặt của lang trung họ Khổng có chút kỳ quặc: “Kim Lễ Phát không ngừng lặp lại ba chữ… Hoàng Đại Tiên.”
Đào đại nhân nhíu mày: “Hoàng đại tiên, là con chồn thành tinh trong truyền thuyết dân gian phải không? Con đó thì có liên quan gì đến cái vụ này?”
Dưới công đường, Trương Bình trầm giọng: “Đại nhân, Hoàng Đại Tiên và vở kịch mà ông chủ Kim muốn tôi viết có liên quan đến nhau. Kim phu nhân nói, mười hai mươi năm trước, biểu muội của bà ta đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, lúc đó mọi người đều cho rằng nguyên nhân cô ta chết là bởi vì bị một con chồn thành tinh hút hết hồn phách. Kim phu nhân muốn học sinh sửa câu chuyện này thành một vở kịch, nhưng nói con chồn nghe có hơi dở nên muốn học sinh đổi thành hồ ly đấy mà.”