Trương Công Án

chương 56

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đao kiếm đâm xuyên vào trong xe ngựa, kiếm vung lên thành xe nổ tung, màu đỏ sẫm toé ra, men theo lưỡi dao chảy xuống.

Giữa trời tuyết, một người đàn ông to lớn đột nhiên nhào đến, trên tay cầm một thanh chuỳ lớn, nện thẳng xuống xe ngựa. Cỗ xe ầm ầm vỡ tan tành, một làn khói thổi thốc ra.

Đám bạch y nhân lại vung tay lên, lưỡi dao mang hàn quang sáng loá đâm thẳng tới, phập phập phập, thịt đỏ bắn ra.

Sương khói dần tan đi, ngay chính giữa tấm ván gỗ đã bị phá nát tan tành là một bao vải lớn phồng phồng, từ bao vải một thứ nước đỏ chảy ra ồng ọc, rồi thì chẳng nhìn thấy bất cứ ai cả.

Trong lòng bạch y nhân chỉ vừa thấy kinh hãi thì chân đã thấy man mát, chưa kịp cảm nhận cơn đau ập đến đã lần lượt ngã gục xuống đất.

Thứ bắn ra lần này, mới chính là máu thật.

Gã đàn ông to cao đã gãy hai chân, nhưng vẫn còn quỳ dưới đất ưỡn ngực lên, từ cổ họng gầm lên thanh âm giận dữ. Cây chuỳ khổng lồ trong tay xoay vùn vụt như cối xay gió. Đám thị vệ nằm ngất trên đất bật dậy nhảy lên, đao kiếm sáng loá cài vào nhau chằng chịt như mạng nhện.

Một tên thị vệ rút một ống trúc từ trong ngực ra, đốt quyển sổ gấp, huýt một tiếng lanh lảnh rồi phun lên trời cao.

Đùng, phía trên cao một luồng sáng đỏ nổ tung.

Những người đi đường nghe thấy tiếng động, lần lượt ngẩng đầu lên nhìn.

“Ban ngày ban mặt mà nhà ai còn đốt pháo thế?”

Đặng Tự và Liễu Đồng Ỷ buông đũa trong tay xuống, đẩy tô mì ra rồi kêu tiểu nhị tính tiền, sau đó ra khỏi lều.

Khi đã đi tới vùng hoang vu, Liễu Đồng Ỷ gỡ cái túi vẫn đeo bên mình xuống, rồi lục tìm bên trong. Đặng Tự nói: “Kiểm tra cẩn thận một chút, lấy cái màu xanh ấy, bảo bọn họ bắt sống con tin.”

Liễu Đồng Ỷ rút ra một ống trúc màu lục, Đặng Tự xem qua rồi gật đầu. Liễu Đồng Ỷ châm ngòi pháo, vèo một cái liền bay lên trời xanh.

Đặng Tự chậm rãi vuốt vuốt bộ râu ngắn, Liễu Đồng Ỷ nói: “Sao đại nhân biết bọn họ sẽ ra tay ở đây?”

Đặng Tự nhàn nhạt đáp: “Là kinh nghiệm thôi, ngươi cứ từ từ mà học.”

Lời vừa dứt, phía trời xa vang lên tiếng động, phảng phất trên cao là sắc đỏ.

Thần sắc Đặng Tự nghiêm nghị nói: “Quả nhiên đều chết cả rồi. Quả đúng là tráng sĩ.”

Đường Thư lại sau một hồi ngẩn người thì lúc này trên mặt hiện ra vẻ kinh hỉ: “Trương đại nhân? Sao….”

Chữ “lại” chỉ vừa mới nói ra được một nửa thì hai hắc y nhân đã nhảy ra từ cái tủ dưới giường, lao đến chế ngự Đường Thư lại. Đường Thư lại không kịp phản kháng gì, cũng không biết bị đánh trúng vào huyệt đạo nào mà không thể nói năng được nữa. Hai tên hắc y lục soát trong ống tay áo của ông ta, móc ra một vòng hương, giống hệt như hương trong lư hương. Rồi lại cạy khớp hàm ông ta ra, dùng móc câu quặc vào cái răng vàng, giật một cái, một viên hắc đan từ trong răng rớt ra.

Trương Bình lấy vòng hương trong lư hương ra, lật qua lại xem xét. Sắc mặt Đường Thư lại cũng chẳng thay đổi gì, chỉ ung dung nhắm mắt lại, giống như đang tịnh tâm vậy. Trương Bình đưa vòng hương đến mũi, một tên hắc y nhét giẻ vào trong miệng Đường Thư lại, cười nói: “Trương đại nhân, cái này không dùng được rồi.”

Trương Bình lấy ra một cái hộp nhỏ, để vòng hương vào bên trong. Hắc y nhân tống Đường Thư lại vào trong bao tải rồi khiêng ra khỏi phòng.

“Ly Quán….”

Bao lời muốn nói của Trần Trù giờ biến thành sóng lớn cuộn trào trong lòng gã, miệng chỉ có thể thốt ra hai chữ này mà thôi.

Cô vẫn cứ cúi gằm mặt xuống, vô cùng hốt hoảng mà run rẩy: “Công tử, sao cứ vô cớ mà cản đường nô gia…” Cô lui về sau một bước, chỉ muốn thoát ra khỏi vòng tay của Trần Trù.

Trần Trù siết chặt tay lại, thà chết chứ không buông cô ra: “Ly Quán, đừng như thế, ta biết là muội mà. Trần Trù ta, Trần Trù ta tuy không phải là người thông minh gì nhưng trên thế gian này, chỉ có muội là ta tuyệt đối không bao giờ nhầm!”

Vai của cô càng run rẩy dữ dội hơn: “Công tử quả thật…”

Trần Trù cắn răng, kéo cô ôm chặt vào lòng: “Muội muốn chống cự cứ chống cự, muội muốn la lên vô lễ thì cứ la, muội muốn báo quan cũng được luôn! Ta không quan tâm muội vì cái gì, ta cũng chẳng hỏi rốt cuộc chuyện là làm sao, càng không muốn nghĩ nhiều nói nhiều nữa…”

Ly Quán, Ly Quán, Ly Quán, chỉ cần muội ở trước mặt ta, chỉ cần ta nhìn thấy được muội, chạm đến được muội!

“Ly Quán, ta ….ta…dù có chuyện gì đi nữa, ta đều muốn ở bên cạnh muội.”

Cô vùng vẫy vài cái, lẩy bẩy như lá khô trước gió, đột nhiên úp mặt vào vai Trần Trù khóc không thành tiếng. Trần Trù vội vàng ôm lấy cô, thật lâu sau tựa như trải qua mấy ngàn năm cô mới nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của Trần Trù, lùi về sau hai bước. Trong lòng Trần Trù trống rỗng, gió lạnh ập đến, mắt nhìn người con gái vẫn cúi đầu trước mặt, bỗng nhiên chẳng biết nên nói gì mới phải. Không còn cơn sốc nổi nên tay cũng không dám vươn đến ôm lần nữa, rối bời một lúc lâu mới lắp bắp nói: “Muội…muội ăn gì chưa? Có đói không?”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, Trần Trù lúc này thật muốn vả vào mồm mình một cái thật đau, nhưng bụng gã rất biết thời thế mà ọc một cái.

Mặt Trần Trù bất ngờ nóng lên, gã ra sức đánh vào bụng mình: “Đồ không biết xấu hổ nhà ngươi, ta có hỏi ngươi đâu!”

Ly Quán phì cười một tiếng, gương mặt vẫn còn nước mắt ngẩng lên, nụ cười như hoa hạnh đọng sương: “Nếu đói rồi thì đi ăn gì vậy.”

Thiệu Tri huyện đứng ở cửa công đường, cảm thấy mình chắc vẫn còn chưa tỉnh ngủ, nếu không thì sao kẻ đang ngồi dưới tấm hoành phi “Minh kính cao huyền” trên kia lại là tên điên không biết bị nhập hồn lần thứ mấy rồi.

Còn Tri phủ đại nhân thì giống như một đứa học sinh tiểu học, khép na khép nép đứng bên cạnh ông ta.

Thằng cháu của tên điên đó cũng có mặt, cạnh bên còn có Trương Bình, kẻ đáng lẽ lúc này nên ngồi trong ngục tối mới phải. Cao Tri phủ lại khẽ cười ngóng nhìn Trương Bình, trong ánh mắt chứa đầy sự yêu mến: “Mấy việc trước đây của bản phủ cũng là do bất đắc dĩ cả, hoàn toàn không có ý làm khó dễ ngươi. Ngươi cũng đừng trách ta, đều là do Đặng đại nhân dặn dò cả, muốn trách thì hãy trách Đặng đại nhân.”

Tên điên kia nói: “Nói ra thì ông thật giỏi đùn đẩy trách nhiệm đấy nhỉ, bản tự lúc nào nói ông bắt chẹt hắn hả?” rồi cười nhìn sang Trương Bình, “Chốc nữa nhất định phải đòi Cao Tri phủ thưởng cho tờ khen thưởng đấy, ngươi xứng đáng được.”

Cao Tri phủ nói: “Chắc chắn có, chắc chắn có mà, việc này không cần phiền đại nhân nhắc nhở đâu, cũng không cần hắn phải mở miệng đòi.”

Tên điên vuốt vuốt chòm râu ngắn: “Tốt, sau khi bản tự trở về Kinh, phải luôn luôn chú ý đấy.”

Cao Tri phủ than: “Lời nói này của Đặng đại nhân thật áp lực, bản tự tối không ngủ cũng phải viết cho xong sổ con.”

Đứa cháu kế bên cũng bật cười, riêng Trương Bình vẫn im lặng đứng nãy giờ.

Khà khà, giấc mơ này cũng thật tuyệt vời quá. Thiệu Tri huyện âm thầm nhéo vào đùi mình một cái.

Lý Chủ bộ đứng phía sau lén kéo tay áo ông, nhỏ giọng nói: “Đại nhân, đại nhân, mau quỳ xuống! Sắp gặp Tự Khanh đại nhân rồi!”

Tự….Khanh….? Thiệu Tri phủ nhất thời mơ hồ.

Lý Chủ bộ lại lắc lắc tay áo ông: “Đại nhân của tôi ơi, người phía trên kia đích thực chính là Đặng đại nhân của Đại lý Tự khanh đấy!”

Đại lý Tự khanh….Đặng đại nhân….

Đặng ……Đặng Tự!

Đặng Tự đại nhân của Đại lý Tự khanh!!!

Thịêu Tri phủ đột nhiên bừng tỉnh, như bị thiên lôi bổ xuống đầu, trong giây lát đã hồi tỉnh, hai đầu gối run rẩy mềm nhũn, quên mất cạnh bên chân là bậc cửa, quỳ xuống đất như tư thế diều hâu vồ mồi, vật vã bò qua ngưỡng cửa.

“Hạ…hạ quan…Tri huyện Nghi bình Thiệu Chí Thông tham kiến Đặng đại nhân! Hạ quan có mắt không thấy thái sơn, đại nhân tha tội! Hạ quan có mắt không thấy thái sơn, đại nhân tha tội! Hạ quan có mắt không thấy thái sơn, đại nhân tha mạng! Hạ quan có mắt không thấy thái sơn, đại nhân tha mạng!…”

Đặng Tự phất tay: “Được rồi, được rồi, bản tự phụng chỉ tra án, vi phục đến huyện này, đã khiến ngươi gặp nhiều phiền phức, lẽ ra phải là bản tự chịu tội với ngươi mới đúng. Hai người bọn ta vào trong huyện nha, ngược lại tạo thêm không ít cơ hội cho bản tự tra án, tính ra thì ngươi có công, chứ sao lại nói chuyện tội lỗi này? Mau đứng dậy, mau đứng dậy…”

Một dòng nước ấm từ trong lòng xộc thẳng đến hốc mắt của Thiệu Tri huyện.

Đặng đại nhân! Đặng đại nhân trong lời đồn! Quả nhiên anh minh, khoan hồng, cơ trí hệt như lời đồn đại! Đặng đại nhân!!!

“Hạ quan cảm tạ đại nhân yêu mến! Hạ quan cảm tạ đại nhân yêu mến! Hạ quan cảm tạ đại nhân yêu mến!!!….”

Đặng Tự phải tốn một hơi một hồi nữa mới trấn an được Thiệu Tri huyện đang ràn rụa nước mắt trên mặt, rồi lại quay sang Cao Tri phủ: “Ngươi thẩm tra hay bản tự thẩm tra?”

Cao Tri phủ nói: “Đại nhân ngồi đây, hạ quan nào dám múa rìu qua mắt thợ, vụ án này hạ quan quả thật vẫn chưa tường tỏ, nhân lúc đại nhân thăng đường để mở rộng tầm mắt, tăng thêm kiến thức, mời đại nhân.”

Đặng Tự lại cười: “Vậy thì thăng đường! Là nói như thế này nhỉ? Cách thức của Đại lý tự sợ rằng không giống với của công đường địa phương.”

Cao Tri phủ vội nói phải, nụ cười trên mặt Đặng Tự tắt đi: “Không cần mấy nghi thức phiền thức, giải nghi phạm lên.”

Vài người phục trang huyền y, đầu đội tiểu sa quan, trường dao dắt bên hông, chân mang giày quan áp giải một người đầu đội bao bố đen vào công đường. Lúc kéo túi đen lên, để lộ ra gương mặt của Đường Thư lại.

Trong lòng Thiệu Tri huyện vô cùng căng thẳng, lòng bàn chân đổ đầy mồ hôi. Sao lại bắt được một nghi phạm trong huyện nha, chẳng lẽ đây là điềm báo chạy không thoát hay sao?

Gương mặt của Đường Thư lại rất bình tĩnh, đến mức có thể nói là ung dung, từ tốn mở đôi mắt đang nhắm nghiền ra.

Đặng Tự hỏi: “Bắt được ngươi thật không dễ dàng gì, có thể nói cho bản tự biết, rốt cuộc ngươi là ai?”

Đường Thư lại nói: “Các hạ lại là vị nào đây? Vốn cũng giống như ta cả, đều là hạ khách nơi công đường này sao lại ngồi trên đó rồi? Đến là ai cũng không biết mà đã áp giải hỏi tội, thử hỏi có hoang đường không?”

Đặng Tự gật đầu: “Quả nhiên là miệng lưỡi lợi hại, không hổ danh là nhân vật chủ chốt tung tin mưu phản.”

Đầu Thiệu Tri huyện ù ù, mưu…mưu phản!

Huyện Nghi Bình! Đường Thư lại! Mưu phản!!!

Ặc….!

Lý Chủ bộ đỡ lấy Thiệu Tri huyện: “Đại nhân, bình tĩnh đã.”

Hai chân Thiệu Tri huyện lạnh cóng, bất tri bất giác chỉ thấy mấy ngôi sao nhỏ đủ sắc màu bay lượn đầy trời. Trong khi đó biểu tình của Đường Thư lại vẫn thản nhiên từ tốn như thường.

Đặng Tự liếc nhìn mấy huyền y nhân: “Đồng bọn phản tặc đều đã bắt hết rồi chứ?”

Một tên trong đám huyền y nhân hành lễ nói: “Bẩm báo đại nhân, cả đám phản tặc đều đã sa vào lưới, nhưng do thuộc hạ chậm chạp nên đã để hai tên tự sát, xin đại nhân trừng phạt. Còn lại đều đã bị bắt giữ.”

Đặng Tự phất phất tay, bảo huyền y nhân đứng dậy, rồi lại quay sang nhìn Đường Thư lại, trong ánh mắt bỗng có tia xót thương: “Từ ông bà cho đến con cháu, cả một gia đình, tổng cộng có bốn đời, cư ngụ ở huyện này nhưng chỉ vì tội mưu phản mà đến đứa con thơ chưa đầy mười tuổi của ngươi cũng bị liên luỵ. Hà tất gì phải như thế. Trẻ con không có tội, lúc này chịu hối cải thì tội ngươi tuy không thể tránh nhưng người nhà có thể được ân xá. Kẻ đứng sau sai khiến rốt cuộc là bè đảng xấu xa nào, giáo phái nào, mau mau nói thật ra đi.”

Đường Thư lại vẫn giữ nét mặt bình tĩnh: “Tiểu nhân nghe không hiểu đại nhân đang nói gì, nhân vật như đại nhân đây muốn định tội cho kẻ rác rưởi như tiểu nhân thì chỉ cần tuỳ ý gom đại mấy cái tên là được, cần gì phải nói nhiều thế làm gì?”

Đặng Tự nhướng mày: “Không phải ngươi không biết bản tự là ai sao? Sao bây giờ lại gọi ta là đại nhân rồi.”

Đường Thư lại thế mà lại cười khẽ một cái: “Ngồi ngay ngắn trên công đường, lại có khí phách như thế, cả cái tác phong đổi trắng thay đen thế này, tuy tiểu nhân không biết danh tính của các hạ, nhưng nhất định là một vị đại nhân nào rồi. Triều đình hiện nay đã sản sinh ra một vị quan tốt đấy.”

Đặng Tự nói: “Ngữ khí phẫn uất như vậy, nếu tiện thì ngươi có thể góp ý một chút về triều đình hiện nay không?”

Đường Thư lại thong thả nói: “Đại nhân nghe nhầm rồi đấy, tiểu nhân nói có ý kiến với triều đình chỗ nào chứ? Bắt bóng bắt gió, tăng thêm tội thật khiến tiểu nhân hoảng sợ không thôi.”

Đặng Tự cười thầm một tiếng, nhưng lại nhìn sang phía mấy người Thiệu Tri huyện: “Đều nhìn thấy cả rồi chứ? Hắn đã ở cùng các ngươi lâu như vậy, có bao giờ tưởng tượng ra hắn lại là loại người thế này chưa?” Ông thu lại nụ cười, đảo ánh mắt trở ngược lại chỗ Đường Thư lại, “Bản tự không đấu võ mồm với ngươi nữa, vụ án này trắng đen đã rõ, cũng không có ẩn khuất gì, chỉ là phải tốn chút công sức mới bắt được ngươi mà thôi.”

Thiệu Tri huyện chống đỡ cơn chuột rút ở chân, lắng nghe Đặng đại nhân tường thuật lại ngọn nguồn vụ án “dễ như ăn bánh”.

Đặng đại nhân nói, trên thực tế có một nhóm người luôn ẩn nấp trong Huyện Nghi Bình để gây chuyện, tiến hành việc mưu phản. Thủ đoạn thường dùng là chế ra mấy bài ca dao ngắn mang ý bịa đặt xuyên tạc rồi truyền ra khắp nơi. Người lớn chế, trẻ nhỏ hát. Lúc thiên tai bão lũ người gặp nạn thì lại làm thường xuyên hơn, đầu độc tâm trí người ta.

Kẻ tung tin đồn ngoài Đường Thư lại là người cầm đầu, còn có sạp bán bánh nướng trên đường, trà trộn vào xã hội, phần nhiều là những kẻ buôn bán hoặc cầu thần thỉnh phật. Ở đầu đường cuối xóm, tiếp xúc người dân rất dễ, vừa có thể tung tin đồn lại không bị lộ tung tích.

“Bản tự giả làm kẻ điên người ngốc, cốt chỉ để tóm được móng ngựa, nhưng có được chỉ toàn râu tôm càng cua. Kẻ đứng trên cao lại ẩn sau tấm màn, không lộ chân tướng. Nhưng may mà có Cao Tri phủ tương trợ, cố tình bứt dây động rừng mới có thể lôi ngươi ra khỏi hang.”

Thiệu Tri huyện rơi vào trạng thái ù ù cạc cạc nhưng vẫn còn còn chút tỉnh táo sót lại, suýt chút nữa nói với Cao Tri phủ: “Đại nhân cao minh!”

Đặng Tự tiếp tục nói: “Đối với vụ án này, bản tự vừa thương cảm vừa nghi hoặc. Thương cảm vì trẻ nhỏ vô tội, hổ dữ không nỡ ăn thịt con, thân sinh cốt nhục, rốt cuộc lại nghe theo kẻ khác làm bậy. Còn hai điểm nghi hoặc, một là, nhiều đời tiếp nối, toàn gia suy bại, tiến hành mưu phản rốt cuộc vì cái gì?”

Đường Thư lại vẫn giữ gương mặt bình tĩnh, từ tốn nhắm hai mắt lại.

Đặng Tự gõ nhẹ trên bàn: “Hai là, đám các ngươi đã nhọc công như thế, như ngươi chẳng hạn, một nhà bốn đời, mấy chục năm trời, mấy chục con người nhưng chỉ tạo tin đồn. Khoảng thời gian ngươi nhậm chức trong huyện nha cũng không gây ra chuyện gì khác, là vì tại sao? Tại sao lại không làm lớn hơn?”

Khoé môi Đường Thư lại phủ một nụ cười.

Đặng Tự nheo mắt: “Chẳng lẽ là đã gây ra chuỵên lớn hơn nhưng bản tự lại không phát hiện ra?”

Đường Thư lại vẫn bình thản mở mắt ra, mang theo ý cười nhưng không nói.

Đặng Tự chậm rãi nói: “Ngươi có thể nói cho bản tự biết, đám người các ngươi có liên quan gì đến Cô Gia Trang không?”

Biểu tình trên mặt Đường Thư lại trong một thoáng đanh lại, nhưng tiếp sau khoé miệng lại kéo lên trở về góc độ ban nãy, bất chợt một dòng đỏ tươi chảy xuống. Huyền y nhân ra tay nhanh như chớp, điểm mấy huyệt trên người Đường Thư lại, bóp miệng hắn ra.

“Đại nhân, nghi phạm đã cắn lưỡi rồi!”

Đặng Tự như đã dự liệu được trước, phẩy phẩy tay: “Đem xuống đi, cố hết sức cứu hắn, nếu cứu không được thì cứ khám nghiệm tử thi tỉ mỉ như mấy thi thể của mấy vụ liên quan.”

Một người trong đám huyền y nói: “Bẩm đại nhân, những thi thể của các vụ án khác đều kiểm nghiệm hết rồi, có vài chỗ bị che khuất trên cơ thể họ có in một hình vẽ, ty chức ngu muội vẫn chưa tra ra được lai lịch của nó.” Rồi móc ra một cuộn giấy, dâng lên cho Đặng Tự.

Đặng Tự mở ra xem. Trên giấy vẽ một cành cây dài có bốn phiến lá, trong đám lá có một quả hình dáng tựa như quả hạnh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio