Trương Công Án

chương 60

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng ngày hôm sau, Trần Trù vận một cái áo bào đẹp nhất rồi đem đồ và thư mà Trương Bình nhờ cậy đi vào trong Kinh Thành.

Gã may mắn gặp được xe la chở cải vào thành, chưa đến trưa đã vào đến chợ phía Đông Kinh Thành, rồi đi bộ đến cửa Lan phủ. Còn chưa đến gần cửa lớn đã có hai gia đinh tiến đến chặn lại: “Kẻ nào dám đến quấy rầy phủ đệ của Lễ bộ Thị lang đại nhân?”

Trần Trù vội đáp: “Tiểu sinh Trần Trù, là bạn hữu của Trương Bình, nhận được uỷ thác của Trương Bình đến cầu kiến Lan đại nhân, có thư hàm trình lên.” Hai tay dâng lên danh thiếp.

Gia đinh xua tay: “Rõ là, cút cút cút! Đùa gì vậy chứ! Đây không phải là nơi để cho hạng người như ngươi đến đâu! Mau cút đi!”

Trần Trù nín nhịn cơn giận, mặt dày cười hoà, móc một ít tiền từ trong tay áo ra, để dưới danh thiếp, rồi lại dâng lên: “Tiểu sinh…”

Gia đinh hất tay đẩy gã một cái: “Cút!”

Nếu không phải vì Lan Thị lang nhiều lần giúp đỡ Trương Bình, đối với Trần Trù gã cũng xem như có ơn thì Trần Trù đã mắng chửi một tiếng ‘đám cẩu quan đứng cửa ức hiếp người quá đáng’ rồi. Đúng lúc này, có một người tay để trong ống tay áo, bộ dạng như môn phòng ở cổng lớn nheo mắt nhìn gã: “Cái gì đó, mới nãy ngươi nói Trương Bình ấy hả? Trương nào? Bình nào thế?”

Trần Trù đáp: “Chính là Trương Bình mà Lan Thị lang các người quen biết, còn từng ở trong quý phủ nữa. Kỳ thi năm nay đậu tiến sĩ. Hiện tại làm quan ở Huyện Nghi Bình.”

Ánh mắt của người kia loé sáng, Trần Trù phát hiện có hy vọng, bèn nói tiếp: “Tôi là bạn tốt của ngài ấy, ngài ấy có chút đồ nhờ tôi chuyển tới cho Lan đại nhân.”

Người kia chà chà tay, nhếch miệng nói: “Ồ, thất lễ thất lễ quá. Cuối năm rồi, thường có mấy kẻ chẳng ra làm sao đến trước cửa làm càn, không thể mất cảnh giác được, công tử đừng trách móc nhé, thế công tử có danh thiếp không?”

Trần Trù dâng danh thiếp lên, bên dưới vẫn còn kẹp một chút tiền. Môn phòng của Lan Giác nào thèm mấy đồng lẻ này, nhưng vì Trương Bình là người Lan Giác xem trọng, nể tình cảm này nên mới tạm thời nhận lấy, hắn cười khoe hàm răng hỏi: “Công tử đang trọ ở đâu? Lão gia nhà tôi có thể đến tối mới trở về.”

Trần Trù ngừng một chút, nói: “Quán trọ Hồng Xương.”

Quán trọ Hồng Xương là quán trọ lớn cách phủ Lan Thị lang gần nhất, rất đắt. Trần Trù sợ làm Trương Bình mất mặt nên mới nói thế, chứ thực ra hiện tại tình hình kinh tế của gã đang eo hẹp, chỉ nội uống một buổi trà chiều rẻ nhất ở đại sảnh tầng một ở quán trọ Hồng Xương thôi cũng khiến gã nhức nhối túi tiền rồi. Thế là gã lanh trí nghĩ ra được một ý, rời khỏi cửa trước của phủ Lan Thị lang, trước tiên đi lòng vòng trên con đường mà từ Lễ bộ đến phủ Lan Thị lang bắt buộc phải đi qua, đi đến khi trời tối, hai bên đường dọn dẹp cũng là lúc Lan Thị lang về phủ. Trần Trù vội vàng chạy đến quán trọ Hồng Xương, rồi lại từ cửa quán trọ Hồng Xương đi tản bộ.

Hôm nay tuy là ngày đẹp trời, vẫn lạnh hơn so với hôm qua. Trời tối càng thêm lạnh, hàm răng Trần Trù đánh cầm cập, gã mua một cái bánh bao nóng, vừa để ủ tay vừa đợi, vì luyến tiếc hơi ấm nên không nỡ cắn ăn, thế là bánh bao nguội rồi mới bắt đầu ăn, nghẹn đến nỗi ợ hai cái. Một mặt dạo bước để làm ấm người, một mặt lại thấp thỏm Ly Quán ở nhà, không biết nàng ấy có phải đang sốt ruột ngóng trông hay không.

Đến nửa đêm, Trần Trù thiếu chút nữa lạnh đến đóng băng thành cây cột cũng chẳng thấy người của phủ Thị lang đến quán trọ gọi. Gã cắn răng chống đỡ qua canh ba, thiếu chút nữa dựa vào góc tường mà ngủ luôn rồi, bèn nhéo đùi miệng lẩm nhẩm, không được ngủ, không được ngủ, nếu mà ngủ là ngươi tiêu luôn đó.

Sắp đến canh tư, biết rằng người của phủ Lan Thị lang tuyệt đối sẽ không đến vào lúc này nên Trần Trù mới đi vào một con ngõ nhỏ, tìm một tiệm cơm nhỏ mở suốt đêm, gọi một bình rượu nóng, một tô mì nóng, hơi nóng ấm áp tỏa ra khiến gã như được sống lại.

Đến rạng sáng, gã lại đến trước cửa phủ Lan Thị lang, lần này đã đổi sang mấy gia đinh khác, lại một trận đuổi đi không nể mặt nhau, may mà có một gia đinh biết Trương Bình, nghe gã nói xong, cuối cùng đáp: “Nếu lão gia đã xem qua danh thiếp, muốn gặp ngươi nhất định sẽ phái người đi gọi ngươi, cứ đợi đi.”

Trần Trù một trận buồn phiền. Phải chờ đến khi nào đây hả? Nghĩ đến Ly Quán ở nhà thấy gã cả đêm không về không biết sẽ thế nào, vì thế lại càng thêm khó chịu.

Muốn về nhà lại do dự. Vẫn là tiếp tục cắn răng, tiếp tục lượn qua lượn lại trong thành.

Cứ thế đến tối, Trần Trù khiễng chân ngồi đối diện với quán trọ Hồng Xương, run rẩy đợi đến tối khuya, cuối cùng cũng nhìn thấy một cỗ xe ngựa chừng như là của phủ Lan Thị lang, vài người ăn vận như gia đinh bước vào quán trọ. Trần Trù vội vã nhào tới, chỉ nghe một người trong đám nói: “Xin hỏi có người khách nào họ Trần ở quán trọ này không?”

Trần Trù vội vã chạy đến gần, rồi giả bộ như vô ý nghe thấy, dừng bước nghiêng người chắp tay: “Tại hạ Trần Trù, các vị là…?”

Dẫn đầu là môn phòng ngày hôm qua, hắn nhếch miệng nói: “A, Trần công tử, lão gia của chúng tôi sai tiểu nhân đến mời công tử vào phủ nói chuyện.”

Trần Trù bước lên xe ngựa, đến phủ Lan Thị lang. Xe chạy đến cửa hông phía sau, môn phòng và hộ vệ giữ cửa nói với nhau vài câu rồi xe ngựa chạy vào trong, dừng lại ở trong sân. Trần Trù xuống ngựa, lần này lại đổi sang một đầy tớ nam và hai nữ tì cầm đèn dẫn gã đi qua tầng tầng lớp lớp ngõ ngách, bước lên những hành lang quanh co uốn lượn.

Rõ ràng đương đông nhưng Trần Trù lại ngửi thấy mùi hương ngào ngạt của hoa. Đi được hồi lâu, gã bước vào nhã sảnh, cảm giác ấm áp xông vào mặt, Trần Trù liền chảy nước mũi, vội vàng giả vờ ho vài cái rồi lau đi dấu tích.

Đầy tớ nói Trần Trù ngồi đợi ở đây rồi lui ra. Trên bàn bày đủ loại điểm tâm tinh xảo và hoa quả tươi, bụng Trần Trù kêu ục ục. Dưới ánh đèn sáng chói, gã bất động, dửng dưng không để ý đến.

Qua một hồi lại có một đầy tớ vào sảnh: “Trần công tử, đã để chờ lâu rồi, mời.” Rồi dẫn Trần Trù ra khỏi sảnh, tỳ nữ cầm đèn dẫn đường cũng đổi sang người khác, biến thành bốn người. Đi một hồi lại vào một căn phòng, đầy tớ nói: “Trần công tử xin chờ trong giây lát.” Rồi lui ra ngoài.

Một lúc sau lại đổi một đầy tớ khác vào phòng, so với hai người trước thanh tú hơn, ăn vận cũng đẹp đẽ hơn: “Đã để công tử chờ lâu.” Rồi lại dẫn Trần Trù ra khỏi phòng, bên ngoài cửa có sáu tỳ nữ xinh đẹp tay cầm đèn lồng, nhất tề cúi chào, dẫn Trần Trù tiếp tục đi vào sâu bên trong.

Trong lòng Trần Trù không nhịn được thầm nói, rốt cuộc Lan Thị lang đã vơ vét được bao nhiêu thứ béo bở mà cái phủ đệ này lại có nhiều người đến vậy, chỉ việc nuôi nhiêu đây người hầu chẳng biết đã tốn bao nhiêu tiền rồi!

Cuối cùng lại đến tiền sảnh, đầy tớ đi vào trước: “Lão gia, Trần công tử đến rồi.”

Trần Trù thở một cái nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không cần phải đi nữa rồi.

Vào trong sảnh, người ngồi ở ghế chủ nhà chính là Lan Giác, một thân cẩm bào sắc trầm hương, nhìn Trần Trù khẽ mỉm cười: “Xin lỗi, để ngươi phải chờ lâu, mới nãy không may lại có một vị khách đến trước nên phải lùi lại một chút.”

Chẳng biết tại sao, một bụng uất ức bực bội của Trần Trù bay biến đâu sạch rồi.

Thôi đi, người ta là quan to như thế, có thể chịu gặp một tên dân đen như ngươi, còn lịch sự như vậy, ngươi còn muốn sao nữa đây?

Trần Trù lập tức làm lễ chào hỏi, rồi lại nói rõ lý do đến đây, lấy ra bức thư và cái túi kia dâng lên.

Tuỳ tùng đón lấy thư và bao nải từ tay Trần Trù, Lan Giác khẽ phất tay, tỏ ý đem đồ ra sau bình phong trước rồi mỉm cười nói với Trần Trù: “Hiện giờ ngươi đang ở trong Kinh Thành à?”

Trần Trù đáp: “Tôi có thuê một tiểu viện ở ngoại thành, trong Kinh Thành rất đắt, hơn nữa ở nơi yên tĩnh có thể tập trung đọc sách học hành.”

Lan Giác nói: “Ngày xưa ta cũng từng ở ngoại thành, không khí tốt hơn nhiều so với trong kinh, quả thật yên tĩnh hơn nhỉ.”

Rồi cả hai lại nói dăm ba câu, sau đó Trần Trù đứng dậy cáo lui. Đầy tớ dẫn gã đi ra, đưa đến trước cổng nguyệt, rồi có một đầy tớ khác đón, tiếp tục dẫn gã ra ngoài, lại đến trước một đạo môn, lại đổi một đầy tớ khác, lần này chính là người đã đón Trần Trù, rồi dẫn gã đi xuyên qua sân đi dọc hành lang, đến trước cỗ xe ngựa.

Trần Trù vội nói: “Không cần nhọc công đưa tiễn, tự tôi đi về là được rồi.”

Đầy tớ cười bảo: “Công tử không cần khách sáo, công tử là khách quý, bọn tiểu nhân lỡ thất lễ thì lão gia nhất định sẽ trách phạt mất.”

Trần Trù thầm nói, tôi thế này làm sao có thể xem như là được đối xử như khách quý chứ? Rồi leo lên xe ngựa.

Lan Giác sai người đem thư và đồ mà Trần Trù đem đến đưa đến thư phòng, rồi bóc thư ra dưới ánh đèn.

Trên thư là nét chữ vuông vức của Trương Bình:

“Học trò ở Nghi Bình đã mấy tháng nhưng vẫn thường nhớ lời dạy bảo của đại nhân. Vào đông trời lạnh, mong đại nhân giữ gìn sức khoẻ…”

Lan Giác không nhịn được khẽ cười nói: “Tên Trương Bình này, xem như học được cách đối nhân xử thế rồi nhỉ.”

Rồi lại xem đồ được gửi đến, là một hộp bơ, còn có sáu loại như nhân hạt dẻ, nhân hạt thông…

Đầy tớ nói: “Lão gia, đã kiểm tra qua, không có độc.”

Lan Giác nói: “Đồ Trương Bình gửi đến, làm sao có thể có độc.”

Đầy tớ cúi người: “Tiểu nhân chỉ sợ trên đường đi…”

Lan Giác cười cười: “Các ngươi cũng đừng thần hồn nát thần tín như thế, giống như ta đã làm nhiều chuyện xấu lắm không bằng.” Rồi tiện tay bốc một miếng bơ bỏ vào miệng.

Xe ngựa dừng trước cửa quán trọ Hồng Xương, gã vừa xuống xe thì mấy tiểu nhị trong quán trọ đã cúi chào Trần Trù nói: “Công tử trở về rồi.”, “Công tử mời…”

Người đầy tớ kia nói với Trần Trù: “Tiểu nhân không làm phiền công tử nghỉ ngơi nữa, xin cáo lui trước.”

Trần Trù chắp tay tạm biệt hắn, làm tư thế đi vào quán trọ. Đang nghĩ chờ mấy người này đi rồi lại tìm cớ rời khỏi quán trọ. Thế nhưng tiểu nhị quán trọ lại cúi người chào gã nói: “Công tử muốn đi tắm trước hay dùng bữa trước?”

Trần Trù ngỡ ngàng: “Tôi chưa từng đặt phòng ở quý điếm, có phải…”

Tiểu nhị nói: “Mới nãy phủ Lan đại nhân vừa phái người đến dặn dò qua, phòng trọ đã sắp xếp qua cho công tử rồi, mời Trần công tử lên lầu.”

Trần Trù lơ mơ theo tiểu nhị lên lầu, hai tiểu nhị mở cửa phòng số một chữ Thiên, mời Trần Trù bước vào trong. Thảm hoa nỉ trải dưới đất, màn gấm bình phong xanh biếc, một cảm giác xa hoa ngập tràn khắp phòng. Trần Trù chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra khỏi lỗ chân lông.

Quán trọ đưa bồn nước ấm lên trước, phục vụ Trần Trù tắm rửa, thay sang y phục mới, rồi bài một bàn tiệc bên ngoài, sơn hào hải vị lũ lượt bưng lên như nước chảy. Còn hỏi Trần Trù có muốn ca cơ góp vui không, Trần Trù vội vàng khéo léo từ chối. Ban đêm ôm cái bụng tròn ũm nằm trên giường to, nhưng lại không ngủ được. Sáng ngày thứ hai, ăn uống xong xuôi, vừa ra khỏi cửa lớn đã thấy vài đầy tớ đứng ở cửa hành lễ với gã, rồi đưa gã lên xe ngựa.

Trần Trù xuống xe trước cửa nhà, lúc này mới phát hiện phía sau còn có một xe đi theo nữa. Từ trong xe đi xuống mấy nô bộc, nhấc xuống một đống rương hòm đưa vào trong nhà của Trần Trù, Trần Trù vội ngăn lại. Đầy tớ đứng đầu nói: “Đại nhân nhà tôi vô cùng cảm kích công tử, mấy thứ nhỏ nhặt này không đủ thành ý, mong công tử không chê chút tâm ý của đại nhân nhà tôi.”

Đã nói thế này rồi, Trần Trù cũng không thể từ chối được. Sau khi đợi người của Lan phủ rời đi, gã đứng giữa đống đồ hai mắt đăm đăm. Ly Quán từ nhà trong bước ra, ngỡ ngàng nói: “Trần lang, thế này là sao?”

Trần Trù lẩm bẩm nói: “Nàng cứ coi như từ trên trời rớt xuống cái bánh to đi.”

Ngày thứ hai vẫn là một ngày đẹp trời. Sau khi bãi triều, Lan Giác vịn lan can, một mình từ từ đi xuống bậc thềm bằng ngọc. Từ phía sau Vương Nghiên đi tới: “Bội Chi, huynh sao thế? Bước đi cà rề thế này có phải trong người khó chịu không?”

Lan Giác đáp: “Cảm tạ đã quan tâm, không phải khó chịu gì chỉ là có chút mệt mỏi. Cứ đến đông là tôi lại dễ mệt.” Vừa nói đến đây, không nhịn được nâng ống tay áo che miệng, ngáp một cái.

Vương Nghiên nhíu mày nhìn y: “Thật không sao chứ? Tôi thấy sắc mặt huynh không tốt chút nào.”

Lan Giác cười nói: “Thật sự không có gì đâu.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio