"Sơ Hạ, không thể vô lễ!"
Âm thanh rất quen thuộc và cũng là âm thanh Sơ Hạ quyến luyến nhất, hiện nay nó lại mang theo trách cứ.
Sơ Hạ biết vết thương lại bắt đầu chảy máu, nhưng bởi vì bên trong còn có một tầng băng gạc, vết máu còn chưa thấm ra.
Sơ Hạ nhìn Phỉ Kiếm, trên mặt hắn mang theo thần sắc có đắc ý, bên mép vẫn là nụ cười ôn hòa như trước, nhưng nó lại khiến mình cảm thấy một trận buồn nôn.
Nhưng mà Phỉ Kiếm làm sao biết được quan hệ giữa mình và Sở Sương Thiển....
Sở Sương Thiển đi tới, vùng xung quanh lông mày khẽ nhíu lại, nàng ở xa xa thấy Phỉ Kiếm và Sơ Hạ cùng một chỗ, trong lòng có chút lo lắng, đang muốn đi tới đã thấy Sơ Hạ đẩy Phỉ Kiếm ra.
"Tham kiến Trưởng công chúa."
Sơ Hạ biết bản thân nhất định phải nhẫn, nếu như hiện tại phát cáu, chắc chắn sẽ làm Sở Sương Thiển khó xử, cô chỉ giương mắt nhìn, Sở Sương Thiển tốt đẹp như vậy, tuy rằng nàng không thích Phỉ Kiếm, nhưng mà hắn đích thực oai hùng phi phàm, hai người đứng cạnh nhau thật là phi thường đẹp mắt.
Bỗng nhiên cảm thấy mắt có chút cay...
"Là nô tỳ vô lễ, xin tạ tội với Phỉ Thiếu tướng quân."
Sơ Hạ biết, vô luận là chuyện gì, ở chỗ này dưới chế độ giai cấp thì bản thân làm gì cũng đều sai, hơn nữa không muốn Sở Sương Thiển khó xử, nhẫn nại, nhận sai là phương pháp tốt nhất hiện tại.
"Ngươi trở về đi!"
Sở Sương Thiển cho Sơ Hạ về trước, Sơ Hạ cúi đầu không để Sở Sương Thiển nhìn thấy vẻ mặt của mình, chẳng qua là cảm thấy ủy khuất, cô đưa lưng về phía bọn họ càng lúc càng xa, ôm chặt bó củi trong tay, thậm chí cánh tay đều đỏ lên mà cô cũng không biết.
Hiện nay nàng càng lúc càng xa, giống với khoảng cách giữa cô và Sở Sương Thiển vậy, thân phận, địa vị...
Đứng ở bên cạnh nàng chính là người có năng lực giúp đỡ nàng leo lên đế vị... Cảnh vương, Vô Ưu Vương, Sở Tri Diêu, Sở Trung Nghiệp, còn có binh quyền trong tay Phỉ Kiếm nữa...
Cảm giác vô lực tức khắc tràn ra toàn thân, kỳ thực cô luôn tự nhủ với bản thân, hiện tại người Sở Sương Thiển thích là mình, thân phận địa vị gì gì đó đều không trọng yếu...
Nhưng mà hiện thực thủy chung là phải đối mặt...Mà chuyện cô đã từng lo lắng không biết có phát sinh hay không...
Bước trên con đường đế vương cần phải dứt bỏ... Nhưng mà cô sợ, thứ mà Sở Sương Thiển muốn dứt bỏ sẽ là mình.
"Mới vừa rồi..."
Phỉ Kiếm đang muốn mở miệng, Sở Sương Thiển mới từ bóng lưng Sơ Hạ hồi thần lại.
"Chuyện vừa rồi bổn cung không có hứng thú biết."
Sở Sương Thiển quay đầu lại muốn đi, tuy rằng nói không có hứng thú biết, nhưng mà tâm Sở Sương Thiển kỳ thực rõ ràng, nàng hiểu rõ Sơ Hạ.
"Chúng ta cùng đồng hành đi!"
Phỉ Kiếm tuy rằng bị thái độ băng lãnh của Sở Sương Thiển dọa lui một bước, nhưng mà rất nhanh liền khôi phục thái độ bình thường.
"Không, chúng ta không cùng đường."
Nói xong, Sở Sương Thiển không thèm quay đầu liền đi, Phỉ Kiếm nhìn bóng lưng Sở Sương Thiển thần... Vì sao ngươi luôn đối với ta không nóng không lạnh như vậy, vì sao chỉ độc một tên cung nữ kia...
- -------------------------------- đường phân cách hoa lệ -----------------------------------
Sơ Hạ về tới chỗ Mặc Tâm, rốt cục vô lực ngã ngồi dưới đất, vai trái cũng bắt đầu chảy máu, cô lại ngốc ngồi dưới đất, cái gì cũng không nói, dọa Mặc Tâm cùng Họa Bì nhảy dựng.
"Sơ Hạ, làm sao vậy?"
Sơ Hạ bày ra nụ cười tái nhợt, này so với khóc còn khó coi hơn.
"Ta không sao, do vết thương lại nứt ra rồi, có thể giúp ta băng bó lại không?"
Họa Bì nhìn cô, máu đã thấm ướt vai trái, nhưng vẻ mặt Sơ Hạ lại không lộ ra tia đau đớn nào, nụ cười miễn cưỡng kia cho thấy lòng của cô tựa hồ còn đau đớn hơn vết thương thể xác.
Họa Bì cùng Mặc Tâm ngầm nháy mắt với nhau, do đã có sự ăn ý nên chỉ cần nhìn sơ liền hiểu được ý mà đối phương muốn biểu đạt.
"Ta mang Sơ Hạ trở về băng bó, chuyện này nhờ ngươi."
Họa Bì nói xong liền đỡ Sơ Hạ đi, tới doanh trướng, Họa Bì giúp Sơ Hạ cới y phục ra để xem vết thương bị vỡ kia, vết thương này nếu không phải do cố ý thì tuyệt đối sẽ không nứt ra thành như vậy.
"Nói đi, phát sinh chuyện gì?"
Sơ Hạ nhìn Họa Bì, trong con ngươi trong suốt như đã nói rõ mọi chuyện, nhưng bản thân cô lại chỉ có thể ủy khuất không nói nên lời, đành phải cười gượng.
"Là Phỉ Kiếm."
Sơ Hạ phun ra ba chữ, mà Họa Bì đang mở băng quấn ra cũng ngừng tay lại, thật là đủ ngoan, bất quá chỉ là một tiểu cô nương, trong mắt nàng chợt lóe khinh thường cùng tức giận.
"Ta không sao, không thể bị loại người như vậy đánh bại được đúng không?"
Sơ Hạ hít sâu một hơi, trước đây cô một mình đến thế giới này, tự bản thân phấn đấu, cho nên đã luyện thành một trái tim rất cường đại, không gì có thể gây khó khăn cho bản thân cả.
Nhưng mà cô lại quên...
Bản thân chưa từng đi qua cánh cửa tình yêu...
Xét cho cùng nó khác với mọi thứ.
- --------------------------------- đường phân cách hoa lệ ------------------------------------
Hoàng hôn, ngày thi đấu săn bắn rốt cục kết thúc, lần này quán quân là Phỉ Kiếm, thực lực của vị tướng quân tuổi trẻ tài cao này không thể xem nhẹ, Sóc Đế liền ban cho Phỉ Kiếm một khối ngọc coi như phần thưởng, buổi săn bắn náo nhiệt cũng kết thúc.
Ban đêm, đám cung nhân ở trước doanh trướng nổi lửa trại, vui vẻ quây quần lại đùa giỡn nói chuyện phiếm với nhau, sinh nhật Sóc Đế lần này, khoái nhạc nhất chính là đám cung nhân này, ba ngày này cứ như ba ngày nghỉ, được ra ngoài chơi đùa vui vẻ vô cùng.
Mà Họa Bì cùng Thiên Sắc luôn luôn lầm lì cũng không có tham gia, Sơ Hạ đành một mình ra ngoài hóng mát, đến nơi an tĩnh ngồi một lát, như vậy sẽ giúp bản thân bớt áp lực hơn.
Nhưng mà cô sẽ hối hận với lần ra ngoài này, bởi vì dưới ánh trăng mỹ lệ, tiếng côn trùng kêu vang xung quanh, xa xa, cô thấy được thân ảnh làm say đắm lòng người của Sở Sương Thiển...
Nhưng mà nàng lại cùng một nam nhân ôm nhau, là Phỉ Kiếm...
Ánh trăng rọi vào hai người họ như một đôi bích nhân...
Lúc này trong thâm tâm Sơ Hạ truyền đến từng trận đau đớn... sau đó nước mắt không kìm được chảy xuống, cô chạy trốn, trốn tới một nơi không có Sở Sương Thiển...
Nhưng mà cô cũng hiểu được bản thân trốn không thoát, trong đầu đều là hình ảnh Phỉ Kiếm ôm Sở Sương Thiển, trong lòng đều là những lời ngọt ngào của Sở Sương Thiển!
Thẳng đến khi cô đâm vào ai đó, người nọ chặn cô lại, khiến cô không chỗ trốn, vừa ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Úc Phong!
Úc Phong thấy nước mắt chảy dài trên mặt cô, giữa đôi lông mày nhíu chặt lại, một tay túm lấy Sơ Hạ, sau đó dùng tư thế ôm công chúa bế cô lên, cố gắng không chạm phải vết thương trên vai trái.
"Ngươi buông ra ta!"
Nam nhân này lẽ nào thật sự lấy oán trả ơn, hắn muốn làm gì đây!
Nhưng mà đối với một người tập võ mà nói, điểm phản kháng ấy của Sơ Hạ căn bản không có một điểm hiệu dụng, còn Úc Phong thì tùy ý cô nện lên người mình, đầu ngón chân điểm một cái liền bay vào rừng.
Cái người này rốt cuộc muốn làm gì, vì sao lại đi vào rừng chứ!
"Chớ để lộn xộn, ngươi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đi."
Úc Phong lên tiếng, Sơ Hạ tựa hồ bị hình ảnh chói mắt kia của hắn hù dọa, theo lời Úc Phong nói đầu nhìn bầu trời, Úc Phong dùng khinh công, sự vật trước mắt Sơ Hạ vẫn chuyển động về phía sau, khi ngẩng đầu lên nhìn giữa các tán cây, sao trời dày đặc, đúng là một bức tranh mỹ lệ, tinh quang và ánh trăng xuyên thấu qua bóng cây, khi có khi không rọi lên người cô.
Cuối cùng Úc Phong đứng trên ngọn cây đại thụ, thả Sơ Hạ xuống, nhưng Sơ Hạ lại sợ đến sợ đến mức không chịu xuống, đây là ngọn cây, lỡ đang đứng thì cây gãy thì sao!
"Xuống đi không sao đâu."
Sơ Hạ tin lời Úc Phong, đi xuống đứng lên ngọn cây mới phát hiện ngọn cây này tương đối chắc chắn.
Sau khi đứng vững, Sơ Hạ vẫn không dám tới gần Úc Phong.
"Ngươi sao lại tự tiện như vậy, nếu chuyện hôm nay bị người khác thấy nhất định sẽ dẫn đến hiểu lầm, ngươi đây là muốn hại ta?"
Úc Phong tự nhiên hiểu ý Sơ Hạ, hắn ôm cô vào rừng như vậy sẽ dẫn đến Sơ Hạ bị suy đoán là đồng bọn của mình.
"Không ngại, ta vừa mới thấy có một vị công chúa đi tìm Thiên Sắc, nửa khắc này nàng sẽ không đi đâu, sẽ không nhìn thấy."
Ở phương diện này Úc Phong cũng coi như suy nghĩ thấu đáo, nhưng mà Sơ Hạ lại nhíu nhíu mày.
"Ngươi dẫn ta tới đây, đến tột cùng có dụng ý gì?"
Úc Phong cười cười, mở miệng nói: "Ngươi không phải muốn khóc sao? Vậy liền ở nơi này khóc cho đã đi!"
Sơ Hạ nghe thấy lời Úc Phong nói, hình ảnh vừa rồi lại hiện lên trong đầu, tốt đẹp cỡ nào, chói mắt cỡ nào a!
"Xen vào việc của người khác!"
Miệng thì nói vậy, nhưng mà Sơ Hạ xoay lưng qua liền dùng sức khóc, khóc lớn thành tiếng, phảng phất như muốn đem tất cả ủy khuất, lo lắng đều khóc hết ra, do ở sâu trong rừng cây căn bản không người biết được, Úc Phong ở sau lưng cô yên lặng nhìn, không nói lời nào...
Đêm nay, nước mắt nhiều lắm...
- --------------------------------------- đường phân cách hoa lệ ------------------------------------
Văn Mẫn ở trong doanh trướng đọc sách, Nhược Thủy ở một bên hầu hạ, trong doanh trướng một mảnh vắng vẻ, thẳng đến khi Sóc Đế vén rèm doanh trướng lên.
Sóc Đế tựa hồ uống chút rượu, gương mặt phiếm hồng, bước chân cũng có chút không vững, Nhược Thủy nhìn thấy Sóc Đế cả người đầy mùi rượu liền cảm thấy buồn nôn, huống chi là Văn Mẫn.
"Ái phi ~ "
Văn Mẫn nở nụ cười, bước đến đỡ lấy Sóc Đế, hiển nhiên tâm tình Sóc Đế đang lên cao, trực tiếp tiến đến bên tai Văn Mẫn, mặc kệ Nhược Thủy ở đây.
"Ái phi, trẫm đêm nay ngủ ở nơi này với ngươi."
Những lời này ý tứ thực rõ ràng, làm cho trong lòng Văn Mẫn cùng Nhược Thủy như bị tảng đá đè xuống, lâu rồi Sóc Đế không có đồng phòng với nàng, do đó nên bản thân cũng quên mất, bởi vì thân thể hắn hư nhược cho nên dần dần không ham thích với việc này.
Trong lòng Nhược Thủy chợt tràn ngập phiền muộn, hơn nữa lại có xúc động muốn một cước đá bay Sóc Đế, hiện nay thân phận của nàng, cái gì cũng không thể, nàng lựa chọn rời đi, yên lặng lui ra ngoài, nhưng mà tâm lại từng đợt nhói đau, nàng muốn kéo Văn Mẫn đi, lại không có cách nào.
Văn Mẫn thấy Nhược Thủy yên lặng lui ra ngoài, nhưng tay lại nắm chặc lại, ánh mắt tồn tại phẫn nộ vì bất lực, trong lòng cũng không khỏi phát đau.
"Hoàng thượng..."
Văn Mẫn kêu lên, Sóc Đế đang muốn ôm Văn Mẫn đến tháp thượng.
"Quỳ thủy của thần thiếp vừa tới."
Lúc này Sóc Đế ngừng động tác lại, sắc mặt cũng lập tức đen lại.
"Mất hứng!"
Sóc Đế phẩy tay áo bỏ đi, mà Nhược Thủy vốn dĩ đã đi đến cửa liền dừng lại, nhìn Văn Mẫn, cuối cùng thở dài một hơi.
Văn Mẫn không muốn đồng phòng với Sóc Đế, loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, Văn Mẫn biết hành động lần này là không nên, nhưng mà nàng khống chế không được.
"Ta nhớ rõ quỳ thủy của ngươi không phải lúc này..."
Âm thanh Nhược Thủy thanh truyền đến, Văn Mẫn hừ lạnh một tiếng.
"Xen vào việc của người khác."
- ----------------------------------- đường phân cách hoa lệ -----------------------------------------
Úc Phong nói có vị công chúa đi tìm Thiên Sắc, mà cái vị công chúa này chúa chính là Nhị công chúa Sở Tri Diêu...
"Nhị công chúa, ngài không nên tới nơi này."
Nơi này là doanh trướng của đám cung nhân, hoàng tử hoàng nữ không nên tới nơi này.
Sở Tri Diêu kéo Thiên Sắc đến chỗ không người, miệng cười tươi rói nhìn Thiên Sắc mặt đá cục lại không nói lời nào.
"Nhị công chúa..."
"Bổn cung thích tới chỗ nào liền tới chỗ đó, nhất là những chỗ có ngươi."
Kỳ thực Thiên Sắc không hiểu rõ gút mắt trong lúc đó với Sở Tri Diêu, đoạn thời gian ở Trích Tinh Cung là những ngày không khống chế được tâm tình, những tình huống kế tiếp cũng đều không khống chế được.
Mình có lẽ là có rung động với nàng...
"Trời lạnh, Nhị công chúa nên mau chóng về đi!"
Sở Tri Diêu nhìn Thiên Sắc, hai người mắt đối mắt.
"Phụ hoàng còn không xen vào việc của ta, ngươi lại dám xen vào việc của ta ư?"
Giọng nói Sở Tri Diêu Sở Tri Diêu lười biếng mà quyến luyến, khiến cho gió lạnh ban đêm cũng trở nên ấm áp lên.
"Nhưng mà bổn cung lại thích ngươi xen vào việc của ta..."
Vật này chế ngự vật khác, đây là quy luật thú vị trên đời này, một người tâm như chỉ thủy một người quyến rũ nhưng lại si tình.