"Trưởng công chúa, theo như mật thám bẩm báo thì Hoàng thượng đã ăn đan dược Sinh Vương tặng cho ."
Thiên Sắc chậm rãi lên tiếng Sở Sương Thiển tùy ý xỏa tóc xuống, hiếm thấy không có phê duyệt tấu chương mà lại đang đọc sách về ma quái mà Sơ Hạ ngày thường thích xem nhất.
"Ngày thường Sơ Hạ thích xem thứ này, không ngờ nội dung rất thú vị."
Tựa hồ bỏ ngoài tai những lời Thiên Sắc nói, nhưng Thiên Sắc biết Sở Sương Thiển thật sự nghe rất rõ ràng.
"Bên trong sách này có một loại yêu quái tên là mộng bà, có thể hóa thành mỹ lệ nữ tử đi câu dẫn nam tử, thức ăn ưa thích chính là tinh nguyên đầy mị hoặc của nam tử. Nàng sẽ dùng mị thuật để khiến cho nam tử không cách nào thoát được sự say mê đối với bản thân, dần dần thành nghiện, cuối cùng nam tử sẽ bị mộng bà hút hết tinh nguyên mà chết."
Sở Sương Thiển nhìn nội dung trong sách, ánh mắt lại có chút sâu xa, khóe miệng cười như không.
Thiên Sắc nghe xong chỗ hiểu chỗ không, nàng không biết Sở Sương Thiển lúc này thấy chuyện cổ ma quái cùng tình thế bây giờ có liên quan gì với nhau.
Sở Sương Thiển thấy Thiên Sắc không lên tiếng, buông cuốn truyện cổ ma quái kia xuống, quay đầu nhìn Thiên Sắc.
"Thứ mà mộng bà dùng để mê hoặc nhân tâm chính là mị thuật."
Sở Sương Thiển dừng một chút, rồi nói tiếp: "Thứ mà Sinh Vương dùng để mê hoặc phụ hoàng chính là viên đan dược kia."
Thiên Sắc nghe xong liền hiểu ra , tiếp tục nghe Sở Sương Thiển nói tiếp.
"Viên đan dược kia có chứa một thứ có thể làm con người bị nghiện."
Lúc này, Thiên Sắc cũng rốt cuộc minh bạch vì sao lúc Sơ Hạ hỏi Sở Sương Thiển viên đan dược kia có vấn đề gì, Sở Sương Thiển chỉ đáp lại một chữ 'nghiện'.
"Mộng bà mị hoặc nhân tâm là vì tràn ngập mê luyến với tinh nguyên nam tử, đương nhiên thứ Sinh Vương muốn vô cùng dễ đoán."
Sinh Vương biết Sóc Đế cũng không có hoàn toàn tín nhiệm mình, nhưng mà hắn lại muốn ở trong cuộc chiến này lấy được sự tin tưởng của Sóc Đế đồng thời cũng không thể loại bỏ hắn, có lẽ nước cờ này xác thật là diệu chiêu, hơn nữa một khi đã nghiện rồi thì dưới sự hành hạ của dược vật Sinh Vương muốn Sóc Đế làm gì mà không được, thậm chí không phí một binh một tốt, Sinh Vương liền có thể trở thành thần tử có thế lực nhất trong triều.
"Hoàng Thượng cũng không tín nhiệm Sinh Vương, trước khi dùng viên đan dược kia chắc chắn sẽ thỉnh ngự y Thần Nông Cung tới xem."
Thiên Sắc nói tới đây, tựa hồ nghĩ tới điều gì, quay qua chỉ thấy Sở Sương Thiển cười khẽ.
"Thần Nông Cung có người của Sinh Vương, hơn nữa người kia bổn cung cho rằng là Thủ Tịch ngự y Hồ Khôn."
Sóc Đế tín nhiệm ngự y, hơn nữa ngự y nổi tiếng nhất không phải là Hồ Khôn thì còn là ai nữa.
"Thần Nông Cung, Thao Thiết Cung, Hoàng Loan Cung, thậm chí còn Lãnh Nguyệt Cung đều có người của Sinh Vương, xem ra thế lực Sinh Vương đã đâm sâu vào mọi gốc rễ rồi."
Khóe miệng Sở Sương Thiển gợi lên một nụ cười, mà trong ánh mắt thoáng hiện lên một tia ngoan tuyệt.
"Trưởng công chúa có tính toán như thế nào?"
Thiên Sắc biết Sở Sương Thiển trong lòng nhất định đã có tính toán, bằng không sẽ không bình tĩnh mà ngồi ở chỗ này cùng nàng nói chuyện phiếm.
"Tổng vệ sinh."
Nói xong, Sở Sương Thiển đứng lên, mà ba chữ 'tổng vệ sinh ' kia làm Thiên Sắc cảm nhận sự sởn gai ốc chưa từng trải qua trước đây.
"Quá nhiều thứ râu ria lúc ẩn lúc hiện ở sau lưng Bổn cung, rất phiền não."
Sở Sương Thiển nói xong, đang muốn rời đi, lại thấy Họa Bì đi tới.
"Trưởng công chúa, Phỉ Thiếu tướng quân cầu kiến, muốn cùng Trưởng công chúa ôn chuyện."
Mà lúc này Sở Sương Thiển cả người đều là khí lạnh, phất phất ống tay áo, môi đỏ chỉ là phun ra hai chữ.
"Không gặp."
Sở Sương Thiển ra Thư Điện, ngẩng đầu, trời xanh mây trắng, tựa hồ như đang vẽ lại bộ dáng Sơ Hạ.
Sở Sương Thiển liền nghĩ đến Sơ Hạ, khóe miệng lơ đãng mà lộ ra một nụ cười ôn nhu...
----------------------------------- Đường phân cách hoa lệ -------------------------------------
Sơ Hạ cùng Mặc Tâm bận việc một ngày, đợi sau khi Tuyệt Ảnh xử lý thương thế tốt lên, hai người rốt cuộc chịu đựng không nổi, ở phòng khách hậu viện Túy Mộng Khinh Hoan Lâu ngã đầu liền ngủ.
Bạch Trần xử lý tốt việc của bản thân xong liền muốn nghỉ ngơi, nhưng trước khi ngủ vẫn ghe qua chỗ Bạch Diên cùng Tuyệt Ảnh xem tình hình, cuối cùng đi tới phòng của Mặc Tâm cùng Sơ Hạ.
Trong bóng đêm, Sơ Hạ ngủ thực an ổn, Bạch Trần ngồi xổm xuống, nhìn tư thế ngủ bình yên của Sơ Hạ, lông mi mơ hồ lay động, không khỏi cười khẽ.
Bạch Trần được người gọi là Băng La Sát rất ít cười, lúc nào cũng là dáng vẻ lạnh như băng, làm người khó có thể tiếp cận, nhưng đối với Sơ Hạ, nàng không bao giờ tiếc rẻ nụ cười của bản thân.
"Sở..."
Sơ Hạ nói mê, Bạch Trần chỉ nghe một chữ liền đoán được phần còn lại.
"Sương Thiển."
Ngay cả trong mơ cũng kêu tên nàng, Sơ Hạ, ngươi thật sự rất yêu nàng đúng không...
Bạch Trần cười, hốc mắt lại mơ hồ, nàng không cam lòng, kỳ thật nàng rất không cam lòng, rõ ràng là mình gặp Sơ Hạ trước, rõ ràng Sơ Hạ cũng đã từng rất quan tâm tới mình. . .
Chính là Sơ Hạ đã quên... cái gì cũng đều quên. . .
Nhưng tâm mình lại nằm trên người nàng... Sơ Hạ a... ngươi vì cái gì lại tàn nhẫn như vậy
Nhưng mà Sơ Hạ... Ta thủy chung không thể không đau lòng vì ngươi....
Ngươi cứ theo đuổi người ngươi muốn, ta ở sau lưng bảo hộ ngươi... như vậy là đủ rồi...
Sơ Hạ mở mắt ra, ánh trăng trong bóng đêm lập lòe chiếu sáng.
Sơ Hạ nhìn mép giường, không có một bóng người...
Vừa rồi giống như có người ngồi bên cạnh, chẳng lẽ là ảo giác?
Không muốn tiếp tục truy cứu Sơ Hạ nhắm mắt lại tiếp tục ngủ...
---------------------------------- Đường phân cách hoa lệ -----------------------------------------
Hôm sau, Sơ Hạ cùng Mặc Tâm dậy sớm liền ra ngoài phố, vì sự kiện hôm qua đã dẫn đến năm lão bản bị giết, cũng chính là đoàn sát thủ đến cứu viện, cho nên bây giờ Sơ Hạ cùng Mặc Tâm liền bắt đầu đi tuyển dụng nhân sự mới.
"Tự nhiên lại phải tuyển một đống người như vậy, thật là đau đầu."
Mặc Tâm nhìn xấp giấy trên tay, tất cả đều là thông tin về chưởng quầy ở cửa hiệu khác, lập tức phải đào tạo một đám người mới xác thật là có chút khó khăn.
"Ta nghĩ có một vài người có thể bồi dưỡng đấy."
Sơ Hạ liếc qua vài cái tên, trong đó có mấy gương mặt cô đã gặp hôm qua lúc đi kiểm tra cửa hàng.
"Đào tạo người mới?"
"Ân, hôm qua lúc đi thị sát các cửa hàng ta có thấy vài người làm việc rất có trách nhiệm, chúng ta có thể phỏng vấn bọn hắn một chút, hỏi bọn vài vấn đề."
Sơ Hạ vừa nói, Mặc Tâm liền trợn mắt há hốc mồm nhìn cô.
"Phỏng vấn?"
Hiển nhiên cổ đại không có cái gọi là phỏng vấn.
"Haiz, thôi, ngươi mưu ma chước quỷ đặc biệt nhiều, việc này liền giao cho ngươi phụ trách, ta ở bên cạnh hỗ trợ."
"Được."
Cho nên Sơ Hạ muốn từ nội bộ cửa hàng chọn ra người thăng chức làm chưởng quầy, trải qua một buổi chiều phỏng vấn phân Sơ Hạ cùng Mặc Tâm cũng chọn được một ít người có năng lực.
Đây cũng là một quyết định hết sức liều lĩnh, bởi vì đừng nói người mới nên kinh nghiệm quản lý không đủ, hơn nữa nội dung công việc cũng bất đồng, sợ là những ngày đầu sẽ có chút chân tay luống cuống.
Cho nên Sơ Hạ cùng Mặc Tâm quyết định nán lại Minh Nguyệt Thành mấy ngày, quan sát tình hình làm việc của đám người mới nếu cảm thấy ổn định liền đi Vô Khuyết Thành.
Ban đêm sau khi công việc kết thúc, Mặc Tâm cùng Sơ Hạ tới Túy Mộng Khinh Hoan Lâu thăm Tuyệt Ảnh cùng Bạch Diên, Tuyệt Ảnh đã tỉnh, nhưng là Bạch Diên vẫn như cũ còn chưa tỉnh lại.
Lúc Sơ Hạ và Mặc Tâm đến, Tuyệt Ảnh mặc một thân lụa mỏng màu đỏ, ngồi bên mép giường cạnh Bạch Diên, an tĩnh mà nhìn cái người vẫn mãi hôn mê chưa chịu tỉnh.
Tuyệt Ảnh đưa tay ta, dùng mu bàn tay khẽ vuốt gương mặt Bạch Diên, một lần lại một lần, lưu luyến độ ấm cùng khí tức của nàng.
Sơ Hạ vừa thấy, nhanh chóng cùng Mặc Tâm đi ra ngoài.
"Ta ra ngoài dạo một vòng, cứ tự nhiên."
Cả ngày bận rộn như vậy nhưng Mặc Tâm tựa hồ thập phần có tinh lực, đi tới tiền viện Túy Mộng Khinh Hoan Lâu, Sơ Hạ biết Mặc Tâm cũng không phải có ý định gì xấu, chính là muốn tìm Lâm Lang uống rượu đi, Mặc Tâm có kể qua lúc nàng còn là thủ hạ của Tuyệt Ảnh cùng Lâm Lang cảm tình tốt lắm, nên bây giờ đương nhiên muốn ôn lại chút chuyện.
Sơ Hạ lại không có việc gì để làm, đang định về phòng nghỉ ngơi, lúc đi qua hậu viện bên kia thì nghe thấy thanh âm xé gió, lòng hiếu kỳ thúc giục cô đi tìm tòi kết quả.
Dưới ánh trăng, Bạch Trần một thân bạch y, trong tay cầm thanh hàn kiếm, nhẹ nhàng khởi vũ.
Tuy rằng Sơ Hạ không có hiểu biết nhiều về chiêu thức võ công, nhưng mỗi một chiêu mỗi một thức Bạch Trần dùng tuy rằng như bướm lượn tuyệt đẹp, nhưng là nhất chiêu nhất thức đều cất giấu sát ý nồng đậm.
Như cảm giác được có người đang nhìn mình, Bạch Trần ngừng lại, nhìn về góc nhỏ, Sơ Hạ đang ngẩn người tại đó.
"Ngươi đã đến rồi."
Bạch Trần lộ lộ ra nụ cười nhạt, đi đến trước mặt Sơ Hạ.
"Bạch... Bạch Trần..."
Sơ Hạ tuy có có nội công tâm pháp, nhưng nửa điểm võ công còn không biết, cho nên cô có ý niệm đánh tới Bạch Trần trên người.
"Có thể hay không... Dạy ta kiếm pháp?"
Bạch Trần hơi nheo mắt lại, liếc mắt đánh giá Sơ Hạ một chút.
"Ngươi muốn học võ công?"
"Ân... Ta nghĩ... nếu là lại gặp phải tình huống giống hôm qua, ta ít nhất có thể cầm kiếm bảo hộ người ta muốn."
Bạch Trần tự nhiên biết người cô muốn bảo hộ là ai, trong lòng trầm xuống, nhưng miệng vẫn duy trì ý cười ôn nhu.
"Hảo."
Bạch Trần vứt thanh kiếm cho Sơ Hạ, Sơ Hạ tiếp được, mới phát hiện kiếm này rất nặng, cẩn thận đánh giá, trên thân kiếm còn phát ra hồng quang, xem ra vong hồn chết dưới kiếm này cũng không ít.
"Võ công là không thể học cấp tốc, giai đoạn này ta chỉ có thể giáo ngươi một chiêu nửa thức."
Bạch Trần tùy tiện nhặt lên một cây nhánh cây, liền bắt đầu có kiên nhẫn khoa tay múa chân, Sơ Hạ liền học theo cách di chuyển của Bạch Trần.
"Chiêu này tên la sát lấy mạng."
Bạch Trần thân pháp phi thường nhanh nhẹn, ngược lại tốc độ di chuyển của Sơ Hạ ngày càng chậm, nhưng động tác không đến nỗi quá tệ.
"Mỗi một chiêu kiếm của ta vừa nhanh vừa chuẩn, đặc biệt là chiêu la sát lấy mạng này, quan trọng nhất chính là tốc độ."
Bạch Trần tốc độ di chuyển càng lúc càng nhanh, Sơ Hạ bắt đầu không theo kịp, một thoáng sơ ý liền té nhào.
Bạch Trần ngừng lại, hướng Sơ Hạ vươn tay.
"Con đường học võ phi thường gian nan, khó tránh khỏi có rất nhiều tổn thương, nhưng nếu ngươi nói ngươi phải bảo vệ người mình yêu quý, như vậy vô luận té ngã bao nhiêu lần, ngươi đều phải đứng lên tiếp tục luyện."
Sơ Hạ gật gật đầu, nắm lấy tay Bạch Trần, đứng lên, tiếp tục động tác vừa rồi. Lặp đi lặp lại một động tác, thẳng đến Sơ Hạ hoàn toàn quen thuộc mới thôi, trong lúc đó, Sơ Hạ cũng té ngã không ít lần, bởi vì chiêu la sát lấy mạng này yêu cầu thân pháp nhanh nhẹn, hơn nữa yêu cầu sự linh hoạt, mới một hai canh giờ trôi qua, Sơ Hạ liền ăn không ít đau khổ.
Thẳng đến Sơ Hạ không còn cầm kiếm nỗi nữa Bạch Trần mới ngừng lại.
"Hôm nay liền đến đây thôi!"
Sơ Hạ không nghĩ tới Bạch Trần là một cái ma quỷ giáo đầu, chưa hết còn vô cùng nghiêm khắc bắt luyện tập không ngừng, chính mình cũng sắp mệt muốn chết rồi.
"Đêm nay cảm ơn ngươi, Bạch Trần."
Bất quá Sơ Hạ thật sự muốn cảm ơn Bạch Trần, cảm ơn cái người yêu mình mà chính mình lại không yêu nàng.
"Ngày mai chúng ta đi tửu lầu ăn cơm trưa, ta mời ngươi coi như thay lời cảm ơn."
Sơ Hạ đối với Bạch Trần ngây ngô cười, kỳ thật tình cảm của nàng, Sơ Hạ không thể đáp lại được, cũng trả không được, trước khi mình xuyên qua có lẽ này chân chính chủ nhân của cơ thể này thật sự thích Bạch Trần đi!
"Không cần, ngươi phải sống tốt, vui vẻ mỗi ngày, đó là cách báo đáp tốt nhất với ta."
Bạch Trần tiếp lấy kiếm trong tay Sơ Hạ tra vào vỏ.
Sơ Hạ sửng sốt cái người lạnh như băng này, mỗi lời nói ra lại là tràn ngập độ ấm, Sơ Hạ không biết tình yêu có ý nghĩa thật sự là gì , nhưng là Sơ Hạ cho rằng...
Bạch Trần khoan dung đối đãi, cùng chờ đợi như vậy cũng là một loại tình yêu đi...
"Thực xin lỗi..."
Sơ Hạ biết chính mình thương tổn Bạch Trần sâu vô cùng, nhưng là trong tâm của mình chỉ có thể chứa một người, chỉ có một người.
"Ta Lăng Sơ Hạ sinh thời, có thể gặp được ngươi, thật là trời cao ban ân."
Sơ Hạ dừng một chút, rồi nói tiếp: "Nhưng mà, Bạch Trần... ta..."
Bạch Trần đi đến trước mặt Sơ Hạ, ôm lấy cô.
"Ta cũng không hối hận gặp được ngươi, thật sự, cho nên không cần cảm thấy có lỗi, ta nguyện ý trở thành bằng hữu tốt nhất của ngươi, vĩnh viễn là bằng hữu chân thành nhất."
"Cảm ơn ngươi... Bạch Trần."
Bạch Trần làm một sát thủ máu lạnh, nàng không biết như thế nào tình, như thế nào ái...
Nhưng là từ khi nàng gặp được Sơ Hạ lương thiện, cái người vào lúc tính mạng ngàn cân treo sợi tóc cũng tình nguyện bản thân chịu đói cũng muốn cứu trị nàng.... tâm của nàng như được sưởi ấm..
Tuy rằng không cam lòng, nhưng chỉ cần nghĩ đến gương mặt vui vẻ của nàng, bản thân liền an tâm...
Có lẽ đây là yêu đi...
Cũng có thể là ngốc đi....