Trưởng Công Chúa

chương 87: lạt mềm buộc chặt 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trans+Beta: Đặc Lôi Tây

Bùi Văn Tuyên sở hữu vẻ ngoài tuấn tú, giọng nói cũng êm tai, nên dù Lý Dung không nhìn thấy mặt hắn, chỉ nghe giọng thôi cũng có chút rung động.

Bùi Văn Tuyên bỏ tay khỏi miệng Lý Dung, Lý Dung ra vẻ trấn định hỏi, "Chàng cố tình đợi ta sao?"

"Điện hạ nghĩ nhiều rồi", Bùi Văn Tuyên hơi nhích người về sau, như thể vô cùng lễ độ đáp. Lý Dung lật người lại liền thấy Bùi Văn Tuyên đang nằm nghiêng, một tay gối dưới đầu, vạt áo trắng mở rộng, lộ ra một mảng da thịt trước ngực. Hắn lười biếng nhìn nàng, cười nói, "Vi thần chỉ vì nghe thấy có chú mèo con nào đó đẩy cửa sổ nên muốn mở mắt xem thế nào. Kết quả lại thấy một con mèo lớn lẻn vào"

Thay vì nói những lời trên của Bùi Văn Tuyên là bông đùa thì gọi chúng là tán tỉnh sẽ đúng hơn. Lý Dung lắng nghe âm thanh khàn khàn đầy quyến rũ của hắn, suy nghĩ một chốc bỗng mím môi cười khẽ. Nàng đặt tay trước người, sau đó hơi dùng lực khiến cả cơ thể áp sát vào hắn. Trong sự mềm mại mang theo vài phần lẳng lơ, Lý Dung dựa vào trước ngực Bùi Văn Tuyên, ngửa đầu nhìn hắn, chớp mắt hỏi, "Vậy ca ca có muốn 'dạy dỗ' con mèo này một chút không nè?"

Lời này khiến Bùi Văn Tuyên lập tức hồi thần, hắn trở nên nghiêm túc lại và lập tức thấy xấu hổ, tiến không được lùi cũng chẳng xong.

Lý Dung thấy hắn quẫn bách, cảm thấy cực kì vui sướng. Bùi Văn Tuyên nhìn thấy nàng cười đầy vẻ đắc ý, không khỏi thở dài, nâng tay vén lại chăn trên người Lý Dung. Sau khi chắc chắn nàng đã bị chăn quấn chặt, hắn mới lên tiếng, "Thời tiết lạnh thế này, sao Điện hạ lại chỉ mặc một chiếc áo mỏng đến đây?"

"Chàng không chịu về phòng...", nhắc đến chuyện này, Lý Dung có chút bực bội trách móc, "Ta còn cách gì khác ngoài đến đây chứ?"

"Điện hạ muốn ta về phòng, nói một tiếng là được", Bùi Văn Tuyên khẽ cười, "Sao lại để bản thân bị lạnh thế này được?"

"Tiền mua thược dược ta đền không nổi", Lý Dung hơi rụt đầu vào chăn, "Không phải chàng vì thế mà còn giận ta sao?"

"Ta có giận dỗi gì đâu chứ?", giọng Bùi Văn Tuyên vô cùng dịu dàng, Lý Dung nghe vậy liền nâng mắt trừng hắn, "Vậy sao chàng không chịu quan tâm ta?"

"Ta khi nào không quan tâm nàng?"

"Ngay cả giường cũng muốn chia ngủ", Lý Dung rầm rì nói. Bùi Văn Tuyên nhất thời dở khóc dở cười, "Điện hạ, là chính Người nói muốn ta chờ Người. Ta chia giường ngủ, cũng vì muốn cho Điện hạ một khoảng thời gian mà thôi"

Lý Dung không nói gì, Bùi Văn Tuyên nâng tay giúp Lý Dung vén lại những lọn tóc rối ra sau tai. Lý Dung vùi mặt sâu trong chăn, nàng không sợ Bùi Văn Tuyên nói mấy lời càn rỡ hay làm những chuyện vượt rào với mình, nàng chỉ sợ Bùi Văn Tuyên như hiện tại, mang theo tình ý miên man, nghiêm túc chạm vào nàng.

Có lẽ nàng không quen gặp người tốt, cho nên không biết phải đối xử với thể loại chính nhân quân tử trên giường này thế nào.

Bùi Văn Tuyên tiếp tục giải thích, "Ta biết, ngày hôm ấy, sau khi Điện hạ nói những lời kia xong, trong lòng vô cùng quẫn bách. Cho nên ta nghĩ, quan hệ giữa ta và Người, sẽ thích hợp hơn nếu đặt mọi quyền quyết định vào tay Điện hạ. Nếu Điện hạ muốn ta dọn về, ta sẽ lập tức dọn về. Nhưng nếu Điện hạ không muốn thì ta ngủ ở thư phòng cũng chẳng sao cả"

"Đừng nói đường hoàng như thể mọi thứ đều là vì tốt cho ta", Lý Dung trừng hắn nói, "Nếu chàng thật sự nghĩ như thế vậy tại sao không đến phòng cho khách ngủ đi? Đến ngủ trên chiếc giường vừa nhỏ vừa cứng thế này còn không phải vì làm bộ làm tịch, muốn ta đến dỗ dành sao?"

Lý Dung dường như trở nên thông minh hơn rồi.

Bùi Văn Tuyên nhất thời nghẹn lời, có vài phần xấu hổ vì bị nhìn thấu. Hắn vô thức dời mắt, khẽ ho một tiếng nói, "Điện hạ đã nghĩ xấu về ta rồi"

"Là ta thật sự nghĩ xấu về chàng sao?"

Lý Dung thấy Bùi Văn Tuyên không chịu thừa nhận, dứt khoát trùm chăn ngồi dậy, vỗ tay xuống giường nói, "Là lão già mắc dịch như chàng thật sự có ý nghĩ xấu như vậy đó! Hiện tại còn nói cái gì không phải mình không quan tâm ta, chỉ là giả vờ làm người tốt như thế này như thế kia. Ban ngày giữ khoảng cách với ta, cố ý phớt lờ ta; ta bị thương chàng không màng hỏi han, hai mắt ta khóc đến đỏ hoe mà chàng cũng chẳng đau lòng; lúc đến thoa thuốc giúp ta còn cố ý băng bó như vậy để người khác cười nhạo ta!"

Lý Dung nâng tay, chỉ vào chiếc nơ con bướm lắc lư trên đầu mình, bất mãn nói, "Rõ ràng chàng đang xem ta là một thiếu nữ mười tám ngây ngô, chẳng biết gì. Bày ra mấy trò lạt mềm buộc chặt, vờ thả để bắt, một mình tự biên tự diễn, muốn gài bẫy ta!"

Bùi Văn Tuyên bị Lý Dung vạch trần sạch sẽ, hình ảnh quý công tử hoàn toàn không thể diễn tiếp được nữa. Trong đêm tối, sắc mặt hắn hết trắng rồi lại đỏ, nghẹn khuất nửa ngày lại chỉ có thể giật lại cái chăn trên người Lý Dung nói, "Nói chuyện thì nói thôi, giành giật chăn làm gì"

"Chàng làm gì cần chăn?", Lý Dung quấn chặt lấy chăn, trừng mắt nhìn Bùi Văn Tuyên, "Chàng tự thân chẳng phải đã có lông hồ ly rồi sao? Tự mình sưởi ấm đi!"

(Ở đây Lý Dung mắng Bùi Văn Tuyên là hồ ly, trên người phủ đầy lông rồi )

"Đêm khuya lạnh lắm", Bùi Văn Tuyên nhíu mày, "Nhiễm lạnh bị bệnh ngày mai sao thượng triều được, đắp chăn rồi cãi nhau tiếp"

Lý Dung hơi do dự, thấy Bùi Văn Tuyên nói cũng có lý, nàng không thể vì những chuyện thế này mà chậm trễ chính sự.

Vì thế nàng chia một phần chăn cho hắn, cùng Bùi Văn Tuyên chui vào chăn.

Giường nhỏ trong thư phòng vốn chỉ đủ cho một người. Hiện hai người cùng nằm, không thể nằm ngửa, chỉ có thể nghiêng người, mặt đối mặt. Trong không gian nhỏ hẹp như vậy, đôi nam nữ trên người chỉ khoác một lớp áo mỏng, theo lý sẽ nảy sinh chút xúc động. Nhưng Bùi Văn Tuyên nâng mắt nhìn vào đôi mắt của Lý Dung, đôi mắt ấy trong đêm tối sáng đến kinh người, còn chứa đầy sự khiển trách khiến hắn không kịp nảy sinh bất kì cảm giác gì. Bùi Văn Tuyên theo bản năng muốn cãi lại, nhưng trước khi mở miệng hắn chợt tỉnh táo đôi chút. Hắn nghĩ tình cảm giữa họ có thể tiến triển đến ngày hôm nay thật sự không dễ dàng, cho nên trăm ngàn lần không thể ăn nói xằng bậy.

Vì thế sau một khoảng trầm mặc dài đằng đẵng, Bùi Văn Tuyên mới thấp giọng nói, "Điện hạ có thể để lại chút mặt mũi cho thần không?"

"Vậy chàng có để lại mặt mũi cho ta không?", Lý Dung lại không chịu thuận theo, "Lão già mắc dịch"

"Không phải như vậy", Bùi Văn Tuyên không kiềm được nói, "Lý Dung, tại sao ta đã chủ động cho đường lui mà nàng lại không chịu nhượng bộ chứ, chẳng lẽ nàng một hai phải cãi nhau thế này tiếp sao? Trong lòng ta có chút tính toán thật, muốn nàng dỗ dành ta thật, nhưng nàng dám nói nàng không phải cũng đang phối hợp ta, giả vờ không biết đi? Cuối cùng còn một hai muốn nói trắng ra hết để ai cũng khó chịu nàng mới bằng lòng đúng không?"

"Ta có gì để khó chịu chứ?", Lý Dung cười lạnh, "Ta lại không giống chàng, ngoài mặt như vầy trong lòng lại nghĩ khác"

"Ồ, Người không giống ta?", Bùi Văn Tuyên cười, mang theo vài phần trào phúng, "Ta dù ở đâu, lúc nào đều nói thích Người, sao có thể giống Người, ngoài mặt thì nói muốn giữ ta lại nhưng khi biết ta sang thư phòng ngủ, trong lòng không biết còn vui sướng đến cỡ nào nha"

"Là chàng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử"

Lý Dung dùng tay chọc vào ngực hắn, "Nếu ta vui sướng thật còn đến đây làm gì hả?"

"Còn không phải vì muốn ta về sao?", Bùi Văn Tuyên nói thẳng, "Nàng chỉ là sợ ta chạy mất"

Lý Dung động tác cứng đờ, Bùi Văn Tuyên thấy vậy, tự biết mình lỡ lời, trong lòng chợt mềm vài phần. Hắn thở dài, duỗi tay nắm lấy tay Lý Dung, "Nàng đừng lo, ta đều hiểu cả"

"Chàng thì hiểu cái gì chứ?"

Lý Dung rũ mắt, Bùi Văn Tuyên thấp giọng nói, "Những gì ta nói thật sự không phải lừa nàng. Việc ta và nàng chia phòng ngủ, là vì ta thật sự muốn cho nàng chút thời gian. Những gì hôm đó nàng nói với ta, lòng ta đều hiểu cả. Nàng bảo ta đợi nàng là vì nàng biết, để có thể buông bỏ những việc trong quá khứ không phải là chuyện một sớm một chiều. Cho nên trước đó, nàng không thể cho ta phần tình cảm mà ta muốn"

"Ta không phải..."

"Đừng nói gì cả", Bùi Văn Tuyên nâng tay đè lên môi nàng, dịu dàng nói, "Việc nàng có thể trải lòng với ta chính là biểu hiện của việc nàng quan tâm ta, cho nên ta không trách nàng. Hiện tại, nàng muốn có được tình cảm của ta nhưng lại chẳng tiếp nhận nổi nó, cho nên nàng cố gắng đối xử tốt với ta, kỳ thật sâu trong nội tâm chỉ vì muốn níu giữ ta. Nhưng khi tình cảm chưa đến thời cơ thích hợp thì hết thảy việc nàng làm đều chỉ là miễn cưỡng bản thân mà thôi"

"Những lời chàng nói ta nghe không hiểu", Lý Dung bật cười, "Ví dụ xem?"

"Ví dụ, Điện hạ...", Bùi Văn Tuyên trượt tay đến phần gút thắt trên đai lưng của nàng, "Nếu vi thần hiện tại muốn hầu hạ Điện hạ, Điện hạ cho phép sao?"

"Bùi đại nhân sành sỏi trong việc này, cũng là chuyện khiến ta và chàng đều vui vẻ" , Lý Dung nhướn mày, "Ta vì sao không đồng ý?"

"Đúng vậy", Bùi Văn Tuyên rút tay lại, "Nhưng nếu hiện tại ta và Điện hạ thân mật với nhau thì cả đời này của ta, có lẽ vĩnh viễn cũng chẳng vào được trái tim Người. Bởi ta phớt lờ đi thứ Điện hạ thật sự mong muốn trong chuyện tình cảm là gì, cho nên trong chuyện tình cảm của chúng ta, Điện hạ đã chịu thiệt thòi"

"Trong chuyện tình cảm, Điện hạ đã phải gánh chịu quá nhiều thiệt thòi. Nếu ta không thể khiến Điện hạ cảm thấy chuyện này không phải là một việc gượng ép và nó hoàn toàn nằm trong quyền khống chế của Người thì Điện hạ vĩnh viễn sẽ không giao trái tim mình cho ta"

Lý Dung không nói gì, chỉ im lặng nhìn Bùi Văn Tuyên.

Nàng đột nhiên cảm thấy, Bùi Văn Tuyên như thể con giun trong bụng mình. Những thứ hắn có thể nhìn thấy và thấu hiểu thậm chí còn nhiều hơn chính bản thân nàng.

Rất nhiều chuyện ngay cả nàng cũng thấy mờ mịt, ví như vì sao nàng vừa muốn Bùi Văn Tuyên về phòng lại vừa sợ hắn sẽ thật sự làm vậy.

Vừa thấy sung sướng khi hắn đối xử tốt với mình lại vừa thấy sợ hãi.

Xét đến cùng, chỉ vì nàng không thể cho Bùi Văn Tuyên thứ tình cảm mà hắn kỳ vọng, lại sợ hắn sẽ bỏ đi.

Ngay cả bản thân nàng cũng chưa phát hiện, trong quá trình âm thầm lấy lòng Bùi Văn Tuyên, nàng đã tự động gạt bỏ hết thảy những chuyện mà nàng nghĩ có thể khiến Bùi Văn Tuyên rời đi.

"Ta có thể nói đùa với Điện hạ, để Điện hạ cho ta chút lợi ích. Đêm nay Điện hạ có thể trộm đến tìm ta, trong lòng ta cực kỳ vui sướng"

"Nhưng ta không thể phớt lờ cảm xúc thật sự trong lòng Điện hạ. Ngày hôm ấy, sau khi Điện hạ trải lòng với ta, Người luôn trong trạng thái khẩn trương. Cho nên nếu ta không đi, e rằng Điện hạ sẽ mãi như thế. Điện hạ yên tâm, ta không phải đang giận Người, mà là đang đợi Người"

"Vậy chàng sẽ về phòng đúng không?", Lý Dung ngẩng đầu nhìn hắn, Bùi Văn Tuyên mỉm cười, "Đó là đương nhiên, ta ngủ ở thư phòng, còn không phải vì để Điện hạ đau lòng sao? Đợi đến khi Điện hạ thật lòng muốn ta về phòng, ta sẽ thuận theo Điện hạ, để Người thuận lợi gọi ta về"

"Điện hạ là người sĩ diện", Bùi Văn Tuyên mím môi, vì không muốn khiến Lý Dung trong lúc này phải thấy xấu hổ buồn bực nên cố gắng nhịn cười nói, "Ta chỉ là lót đường sẵn cho Điện hạ thôi"

"Đồ cáo già xảo quyệt!"

Lý Dung nói thầm, Bùi Văn Tuyên chỉ cười không đáp. Qua một chốc, Lý Dung do dự duỗi tay, vòng lấy cổ Bùi Văn Tuyên.

Thân thể mềm mại của nàng dán sát vào người hắn, nàng khẽ dựa đầu trước ngực hắn, nhỏ giọng nói, "Vậy chàng về phòng đi"

"Điện hạ thật lòng muốn như vậy sao? Nếu vi thần về phòng, Điện hạ có thấy khẩn trương hay quá thân mật không?"

Bùi Văn Tuyên còn bổ sung thêm một câu, "Bất luận Điện hạ quyết định thế nào, vi thần đều sẽ vui vẻ chấp nhận"

Lý Dung dựa vào lòng Bùi Văn Tuyên, nghiêm túc suy nghĩ thật lâu. Nàng lắng nghe tiếng tim đập của hắn, cảm giác như có một sự an toàn vô hình đang bao bọc lấy mình.

Nàng rất ít khi cảm nhận được sự bình yên như vậy, như thể chỉ cần dựa vào người này, tất cả giông bão trên thế giới này đều sẽ biến mất.

Rất lâu sau, nàng mới thấp giọng nói, "Hiện tại ta không thấy như vậy"

Bùi Văn Tuyên nghe nàng nói thế liền nâng tay lên, ôm nàng vào lòng, bình thản nói, "Vậy ngủ đi, ngày mai ta sẽ về phòng"

"Không được!", Lý Dung nghe được câu trả lời liền lập tức ôm chăn ngồi dậy, nghiêm túc nói, "Ta không thể ngủ ở đây, bằng không ngày mai bọn họ sẽ biết"

"Vậy ý của Điện hạ là..."

"Chàng cùng về phòng với ta"

Lý Dung nghiêm túc nói, "Chúng ta đi về theo đường cũ, như vậy sẽ không kinh động đến bất kì ai"

Như vậy cũng sẽ không ai biết nàng chủ động đến tìm Bùi Văn Tuyên.

Bùi Văn Tuyên nhìn thái độ của Lý Dung, lộ ra biểu tình một lời khó nói hết. Lý Dung vẫn kiên quyết như cũ, hai người đấu mắt vài phút, Bùi Văn Tuyên lại nhìn chiếc giường nhỏ bên dưới, cuối cùng gật đầu nói, "Được rồi được rồi, chúng ta hiện tại liền về phòng"

Nói xong, Bùi Văn Tuyên và Lý Dung cùng nhau xuống giường, hắn dùng quần áo của mình khoác thêm lên người Lý Dung, "Đi nhanh thôi"

Hai người bàn bạc xong liền lặng lẽ bò cửa sổ ra ngoài, sau đó cả quãng đường thấp thỏm, đề phòng, tránh né gia đinh, lén lút trở về phòng ngủ của Lý Dung, lại nằm trên giường.

Sau khi đã nằm yên trên giường, hai người cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm. Họ mỉm cười nhìn nhau, Bùi Văn Tuyên kéo chăn đắp cho Lý Dung, "Ngủ đi"

Bùi Văn Tuyên đã quay lại, chiếc giường lập tức có chút chật chội, nhưng không biết vì sao, Lý Dung lại cảm thấy chiếc giường như thể ấm áp hơn, mềm mại hơn. Tóm lại là thoải mái hơn.

Bùi Văn Tuyên ngủ ngay bên cạnh nàng, nàng không kiềm được xoay người lại, mỉm cười nằm nghiêng trên giường, gọi Bùi Văn Tuyên, "Bùi Văn Tuyên"

"Hửm?", Bùi Văn Tuyên gối một tay sau đầu, hơi liếc nhìn nàng, Lý Dung cười tủm tỉm nói, "Theo cách nói của chàng, nếu thời cơ chưa đến...", Lý Dung nâng tay, khẽ chọc lên ngực Bùi Văn Tuyên, "Phải chăng chàng trên giường chính là một vị quân tử, cương trực đoan chính, bốn bề gió cuộn mặc thổi qua?"

(Gốc, 坐怀不乱, ngồi yên, tâm không hề rối loạn )

(Gốc, 任尔东西南北风, trích từ bài "Trúc Thạch")

"Bài thơ này sao có thể dùng như vậy được?"

Bùi Văn Tuyên bật cười, mặc kệ Lý Dung dùng tay vẽ vòng tròn trước ngực mình.

Lý Dung nằm sấp, chống cằm, hai chân cong lên không ngừng đong đưa, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua ngực Bùi Văn Tuyên, "Điều này quan trọng sao? Ta đang hỏi chàng đó"

"Ta đã đồng ý với Điện hạ thì đương nhiên sẽ làm được"

Bùi Văn Tuyên đáp, hắn chống người lên, nhích đến gần Lý Dung, "Nhưng nếu Điện hạ chủ động quyến rũ ta, đó sẽ được xem là nợ. Tất cả ta đều sẽ ghi sổ và nhớ kỹ, đợi sau này đòi lại một thể"

Tiếp đến, hắn ép sát vào tai Lý Dung thì thầm, "Sau hôn kì của chúng ta, việc Điện hạ mấy ngày liền không ra ngoài, vi thần còn nhớ rất rõ"

Lý Dung nghe vậy động tác cứng đờ, một lát sau, nàng cười nhạo nói, "Chàng chỉ là khi dễ ta còn trẻ thôi"

Ngoài miệng nói vậy nhưng nàng lại ngoan ngoãn quay về chỗ nằm, nhắm mắt lại, kéo chăn nói, "Ngủ!"

Bùi Văn Tuyên khẽ cười thành tiếng nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Lý Dung đưa lưng về phía Bùi Văn Tuyên, trong đêm tối mở to hai mắt.

Buổi tối hôm đó nàng thật sự rất vui, nàng cũng không biết bản thân vì sao lại như vậy, đợi rất nhiều năm về sau khi Bùi Văn Tuyên hỏi đến, nàng phải suy nghĩ thật lâu mới hiểu được.

Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời nàng cảm nhận được bản thân được người khác chiều chuộng, yêu thương.

Được chiều chuộng rất dễ dàng, như Phụ hoàng của nàng vậy, ngẫu nhiên cũng sẽ cho nàng sự chiều chuộng hơn người.

Được yêu cũng hoàn toàn không khó, như mẫu thân của nàng, khi ở trong cung, từng giờ từng khắc đều cẩn thận

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio