Trương Dương Đích Ái Tình

chương 8: hiểu lầm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tan học, mới ra phòng học, điện thoại liền vang lên. Trương Dương lấy điện thoại ra thì thấy cuộc gọi của Lâm Ninh, bỗng nhiên có chút do dự, hiện tại anh có chút sợ gặp Lâm Ninh, thứ nhất vì bản thân xấu hổ, hai là anh có chút sợ hãi với sự nhiệt tình bất ngờ của y. Thế nhưng điện thoại vẫn kiên nhẫn vang, bất đắc dĩ Trương Dương phải bắt máy.

“Tan học chưa?” Lâm Ninh bên kia điện thoại vẫn lãnh đạm trước sau như một, nhưng lắng nghe kỹ có thể cảm nhận được sự quan tâm cùng dịu dàng.

“Ừ, mới vừa tan học. Có việc gì không?”

“Cùng nhau ăn trưa, tôi sẽ đến.”

Trương Dương vừa nghe thoáng cái ngây ngẩn cả người, rốt cuộc Lâm Ninh đang làm cái gì vậy, buổi trưa chạy xa như vậy tới tìm mình đi ăn trưa? Trong lòng tuy rằng nghi hoặc, nhưng ngoài miệng bắt đầu cự tuyệt: “Không, không cần!”

“Trương Dương!” Chu Đình cười kêu một tiếng gọi Trương Dương đang gọi điện thoại. “Cùng nhau ăn cơm đi!”

Trương Dương thở phào nhẹ nhõm: Cứu tinh tới đúng lúc! Quay đầu lại cười với Chu Đình rồi tiếp tục nói chuyện điện thoại: “Tôi đã hẹn bạn đi ăn rồi, lần sau lúc rảnh rỗi rồi cùng nhau ăn ha! Cứ như vậy đi hen, tôi cúp máy trước!” Nói xong cũng không chờ y trả lời liền cúp máy rồi đi tới chỗ Chu Đình.

Lâm Ninh bên kia nghe được lời từ chối của anh cả người bỗng nhiên đứng lại, nhìn Trương Dương từ đằng xa cười đi tới chỗ Chu Đình, sau đó hai người sóng vai đi đến hướng căn tin. Bỗng nhiên tâm gan có cảm giác trống không, nắm chặt lòng bàn tay rồi nhụt chí buông tay, xoay người diện vô biểu tình đi trở về.

Một tuần lễ sau đó Lâm Ninh cũng không có tìm Trương Dương, mà Trương Dương mấy ngày trước đây còn nghĩ như vậy rất tốt, không cần gặp mặt đỡ phải xấu hổ. Thế nhưng ai biết Lâm Ninh dĩ nhiên một tuần cũng không liên hệ với anh, ngay cả lúc chọn môn học y cũng thần kỳ mà vắng mặt. Điều này khiến Trương Dương có chút ngồi không yên, chắc y không xảy ra chuyện gì đó chứ?

Lấy điện thoại ra nhấn vào dãy số của y, nhìn nửa ngày vẫn có chút do dự, Trương Dương cũng thấy kỳ quái chính mình rốt cục đang do dự chuyện gì, bạn thân gọi điện thăm hỏi nhau cũng là một chuyện bình thường thôi mà, nhưng bản thân anh lại lo lắng không biết khi gọi được rồi sợ hãi không biết nói cái gì. Anh cùng Lâm Ninh rốt cục là bị sao vậy, từ lúc nào đã trở thành như vậy? Trương Dương càng nghĩ càng phiền toái, điện thoại cầm hoài mà vẫn không gọi.

Đã nhiều ngày Lâm Ninh lãnh đạm với anh, nhưng Chu Đình lại bắt đầu nhiệt tình một cách khó hiểu với anh. Cứ mỗi ngày hết trưa lại tối lại hẹn anh cùng đi ăn căn tin, Trương Dương nghĩ mỗi ngày có thể cùng một đại mỹ nhân đi ăn chung cũng rất tốt, cho nên cũng không từ chối. Tuy rằng cũng là ăn, nhưng vẫn xem như là bạn bè ăn chung bàn thôi, thế nhưng trong mắt người ngoài, thì hai người họ không phải đang hẹn hò hay sao?

Hôm nay ăn tối xong được đi lên tòa nhà chính của trường chọn môn học, bỗng nhiên phát hiện được thân ảnh phía trước rất giống Lâm Ninh, trong lòng cao hứng muốn đi tới gần gọi y. Ai biết miệng còn chưa kịp mở thì nghe được phía sau có người gọi anh, nhìn lại dĩ nhiên là Chu Đình.

“Đình Đình? Sao cậu lại ở đây?” Trương Dương có chút nghi hoặc tiêu sái đi tới.

Chu Đình thoạt nhìn có chút khác thường, đôi mắt to to không dám nhìn anh, chưa mở miệng nói chuyện thì mặt đã đỏ rồi. Trương Dương trước giờ chưa bao giờ thấy cô như vậy, liền có chút lo lắng hỏi: “Sao thế? Cậu không sao chứ?”

Chu Đình cười lắc đầu: “Trương Dương, mình có nhiều chuyện muốn nói với cậu, cậu có thể đi với mình chút được không?”

Trong lòng Trương Dương tuy rằng đang vội muốn đi gặp Lâm Ninh, thế nhưng nghĩ nếu đi học vẫn có thể gặp mà, liền gật đầu đồng ý: “Ừ, được.”

Chu Đình thấy anh đồng ý liền quay đầu đi tới dưới góc hành lang tòa dạy học, Trương Dương ngẩng đầu nhìn hướng phòng học một chút cũng xoay người đi theo. Nhưng lúc này Lâm Ninh đang ngồi trong phòng học đã thu hết toàn bộ cảnh đó vào mắt, vốn dĩ đã một tuần không gặp nên định tới tìm anh, không nghĩ tới người còn chưa kịp thấy đã thấy Trương Dương chạy theo Chu Đình. Lâm Ninh miễn cưỡng chính mình ngồi một hồi, nhưng cuối cùng nhịn không được cũng đi tới chỗ dưới góc hành lang tòa dạy học.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio